Trần Hạo Thiên và Hoàng Tuấn Khải đi về phòng làm việc của Trần Hạo Thiên, hai bàn tay nắm nhau thật chặt.
Hoàng Tuấn Khải ngồi lên ghế sofa, hỏi, "Anh không trả tiền?"
Trần Hạo Thiên cười nhạt, đáp, "Anh chỉ nói bao, không nói người trả tiền là anh. Vả lại hai người đó có mang tiền." Lạc Ưng và Hải Khiêm đều mang theo tiền mà còn bày đặt giả vờ nói không mang.
Bất quá, Trần Hạo Thiên anh luôn là người không bao giờ chịu thiệt.
Hoàng Tuấn Khải cười một tiếng, "Giỏi quá!"
Trần Hạo Thiên nhéo má cậu một cái, cúi người xuống tháo giày ra cho cậu rồi đi đến bàn làm việc. Tuyệt nhiên không hỏi gì về vụ việc hồi nãy.
Hoàng Tuấn Khải nằm lên ghế, khẽ kêu, "Hạo Thiên."
"Hử?" Trần Hạo Thiên vẫn nhìn vào sấp hồ sơ.
Hoàng Tuấn Khải mím chặt môi, quay sang nhìn anh, nói, "Anh có biết... Đại Ác Thi không?" Đại Ác Thi là một tên gọi khác của Hải An.
Trần Hạo Thiên ngẩng đầu nhìn cậu, "Anh biết."
Hoàng Tuấn Khải né tránh ánh mắt anh, nói, "Đại Ác Thi cũng sống lại, là Lý An."
Trần Hạo Thiên im lặng, trên mặt không có một biểu tình gì.
"... Em ấy là Hải An, do Lâm Thiển kêu người giết." Giọng nói cậu trầm xuống, đầy chua chát, "Hạo Thiên à, anh nghĩ xem, có phải là do em quá ác độc, giết hại quá nhiều người, cuối cùng dù có chết thảm tới vậy, ông trời vẫn lưu lại đường sống cho Lâm Gia...."
Hoàng Tuấn Khải thở dài một tiếng, sống mũi cay cay, lòng vang lên từng đợt chua xót, "Rõ ràng em đã bảo vệ họ tới vậy, mười lăm năm... tận mười lăm năm! Tại sao chứ? Tại sao... đến cuối cùng... tất cả đều phản bội em? Là do em sai sao?"
Hải An và Mỹ Nhi chết đều là do cậu. Nếu không phải cậu trả thù Lâm Thiển, nếu cậu không tạo nên thành phố A, Hải An và Mỹ Nhi cũng đâu chết thảm tới vậy.
Có lẽ, Hải An sẽ tiếp tục sống cuộc sống làm tang thi, cậu cũng sẽ trở thành tang thi bảo vệ 30 người đã bị Lâm Thiển giết. Mỹ Nhi sẽ được cứu giúp, đôi mắt em sẽ thấy được mọi thứ, em sẽ bước trên mặt đất với đôi chân nhỏ nhắn ấy.
Nhưng mà, nếu cậu không trả thù Lâm Thiển, thì cái chết của 30 người kia sẽ như thế nào? Không lẽ sẽ cứ mãi chôn vùi như vậy sao? Cậu không chấp nhận! Cậu không cam tâm!
Hoàng Tuấn Khải ôm mặt mình, hai bàn tay run rẩy, "Nhưng em cũng đâu sai. Em cần phải trả thù cho em, trả thù cho gia đình em chứ."
Bàn tay cậu được bao bọc bởi đôi tay to lớn ấm áp của Trần Hạo Thiên, anh nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh nước mắt của cậu, nói, "Bảo bối, em không sai. Mọi việc em làm đều không sai. Em giết người không sai, em trả thù Lâm Gia cũng không sai. Em luôn làm đúng mọi thứ. 30 người kia chính là tình nguyện đi theo em chiến đấu, không ai bị ép buộc, không ai không cam lòng. Em chết để bảo vệ bọn họ, không lẽ bọn họ phải sống để nhìn em chết sao?"
Hoàng Tuấn Khải hơi bĩu môi, cố gắng nuốt lại nước mắt vào bên trong, "Nhưng...."
"Em biết rõ chiến tranh đó sẽ khiến nhiều người chết, vậy sao lúc này lại đau đớn đến vậy? Em hối hận, em sợ hãi, đúng không?"
Hoàng Tuấn Khải quay đầu sang chỗ khác. Ngay lập tức Trần Hạo Thiên nắm lấy cằm cậu, để cậu nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt xanh biếc hiện lên tia sáng kiên định, "Em không có gì để hối hận. Càng không có gì để sợ hãi. Em chưa từng nghĩ tại sao em có thể sống lại sao? Không phải là do ông trời cho em sống cuộc sống mới sao?"
Hàng nước mắt trong suốt rơi xuống, Trần Hạo Thiên hôn lên giọt nước mắt đó, cảm nhận được vị mặn chát, anh cọ nhẹ mũi mình vào mũi cậu, khẽ nói, "Bảo bối à, em muốn trả thù Lâm Gia, Trần Gia sẽ cùng em trả thù. Em đừng khóc, được không? Anh đau lòng quá."