Khi còn là Hắc Ám Đại Nhân, cậu chưa từng yêu ai, cũng không hề có tình nhân. Ngày nào cậu cũng chỉ đi chiến đấu hay ra lệnh cho đàn em, không còn thời gian rảnh nào hết.
Lần này đối mặt với Trần Hạo Thiên, cậu thích anh nên một tháng nay không gặp cậu rất nhớ anh. Nghĩ đến đây, cậu liền thẳng thắn nói ra.
"Em nhớ anh." Giọng nói cậu vẫn không có chút tia ấm nào, chỉ là mềm dịu hơn bình thường một chút. Không có chút xấu hổ ngại ngùng, cậu thản nhiên nói, giống như ba từ đó chẳng khác nào "Ăn sáng không?" vậy.
Nhìn vẻ mặt không thay đổi của cậu, tâm Trần Hạo Thiên trở nên mềm nhũn, anh không nhịn được hôn lên môi cậu một cái, cố gắng kiềm chế dục vọng trong lòng mình, giọng nói trở nên khàn khàn, "Ừ."
Hoàng Tuấn Khải nghiêng đầu, hỏi, "Anh nhớ em không?"
Trần Hạo Thiên thở hắt ra một hơi. Đây là lần đầu tiên anh thấy vẻ ngây ngô này từ cậu. Trời đất quỷ thần ơi! Bảo bối của anh đáng yêu quá xá!
Hôn một cái thật kêu lên má cậu, Trần Hạo Thiên cưng chiều nói, "Tất nhiên rồi. Anh vô cùng vô cùng nhớ em."
Hoàng Tuấn Khải gật đầu, hài lòng với câu trả lời của Trần Hạo Thiên, "Ừ, em cũng vô cùng vô cùng nhớ anh." Giọng nói vẫn như cũ.
Trần Hạo Thiên cười một tiếng, xoa đầu cậu, hỏi, "Vết thương lành hết chưa?"
"Lành hết rồi. Chỉ cần dùng thuốc trị bầm."
Trần Hạo Thiên kéo quần cậu lên, quan sát hai chân cậu, hỏi, "Còn đau không?"
Hoàng Tuấn Khải lắc đầu, "Lành hết rồi mà."
Nghe cậu chắc chắn như vậy, Trần Hạo Thiên yên tâm hơn, anh nựng cặp má phúng phính của cậu, đáy mắt hiện lên ý cười, "Em ngày càng mập thêm."
Hoàng Tuấn Khải thản nhiên đồng tình, "Ừ, mập lắm luôn. Em cần phải giảm cân." Cậu mà bị béo phì, thật sự chẳng khác nào chuyện cười.
"Vậy thôi, em không giảm cân đâu." Anh không bỏ cậu là được rồi.
Trần Hạo Thiên sờ xuống bụng cậu, một lớp mỡ đã được hình thành, anh cười to vài tiếng, "Mấy ngày nay em sống thật sự rất tốt."
"Nhột." Hoàng Tuấn Khải đập nhẹ một cái lên tay anh, nói, "Em ăn nhiều lắm." Bữa nào bắn súng xong Lạc Ưng cũng mua mấy dĩa bánh để trước mặt cậu rồi để cậu lựa chọn. Sao không lên cân cho được.
Trần Hạo Thiên ồ một tiếng, "Hai người đó nuôi em rất tốt." Tiếc ghê, anh không thể ở bên cạnh nuôi cậu trong lúc chữa thương.
Hoàng Tuấn Khải liếc anh, nói, "Không phải anh nuôi em à?"
Bàn tay Trần Hạo Thiên lại sờ lên bụng cậu sau lớp áo, cười khẽ, xúc cảm không tệ, "Anh nuôi em?"
Mấy bộ quần áo cậu mặc trong lúc chữa thương là của Lý Duệ. Nhưng cậu biết rõ đó là Trần Hạo Thiên mua cho cậu, bởi kích cỡ hoàn toàn trùng khớp với cậu mà. Còn Lý Duệ thì cao lớn hơn chút nữa, chắc chắn mặc không vừa.
Bữa ăn của cậu cũng là do Trần Hạo Thiên gửi người hầu ở Kim Gia tới làm. Lý Duệ và Lạc Ưng không biết nấu ăn đâu. Người thì lạnh lùng ít nói, suốt ngày chỉ biết uống trà nóng ngồi ghế sofa, người thì ngơ ngơ ngác ngác, suốt ngày ra ngoài ăn trực ở khu huấn luyện, còn có thể nấu ăn ở nhà sao?
Trần Hạo Thiên dùng hai tay to lớn áp cặp má cậu, cảm nhận sự mềm mại trong lòng bàn tay, anh càng thêm vui vẻ. Sau một tháng trời anh mới có thể vui vẻ tới mức vậy.
"Anh nuôi em đó."
Hoàng Tuấn Khải bắt chước Trần Hạo Thiên, nhéo má anh một cái, cậu phát hiện da mặt anh quá dày, không nhéo nổi. Mặt anh cũng phải giống cậu a, mềm mại đáng yêu mới được. Nghĩ thế, Hoàng Tuấn Khải cam đoan, "Em sẽ nuôi anh. Anh gầy quá rồi."
Trần Hạo Thiên cười mỉm, "Sao để vợ nuôi anh được chứ? Như vậy là không ổn rồi."
"Không ổn?" Hoàng Tuấn Khải cau mày, khó hiểu, "Sao lại không ổn? Vợ nuôi chồng có sao đâu?"
"Tất nhiên có sao." Trần Hạo Thiên cười bí hiểm, "Chồng phải nuôi vợ, còn vợ chỉ có trách nhiệm được chồng nuôi."
"Như vậy sao?" Hoàng Tuấn Khải chớp mắt.
"Ừ." Trần Hạo Thiên chắc nịch.
Hoàng Tuấn Khải bĩu môi, "Hôn nhân thật phiền phức." Cậu không cần anh nuôi a.
Trần Hạo Thiên nựng cằm cậu, "Em phải ngoan ngoãn để anh nuôi."
Hoàng Tuấn Khải hừ một tiếng, nói, "Không. Em muốn nuôi anh."
Trần Hạo Thiên gật đầu, "Được, em nhớ nuôi anh cho tốt vào nha. Tương lai của anh trông cậy vào em rồi."
Hoàng Tuấn Khải xoa đầu Trần Hạo Thiên, động tác vụng về vô cùng đáng yêu, "Được."
Trần Hạo Thiên vùi đầu vào cổ cậu, "Bảo bối, anh mệt quá. Mấy bữa nay không ngủ được bao nhiêu."
Hoàng Tuấn Khải nhanh chóng thực hiện nghĩa vụ làm vợ\(?\), nói, "Anh ngủ đi."
Trần Hạo Thiên dựa đầu vào đùi cậu, anh quay mặt vào bụng cậu, tham lam hít thở mùi hương quen thuộc làm anh nhớ nhung một tháng nay, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Hoàng Tuấn Khải xoa nhẹ đầu Trần Hạo Thiên, khẽ cảm thán, "Thì ra đây là tình yêu."