Một lúc sau, Lý Duệ đi vào phòng, đưa cho cậu một viên thuốc trắng, nói, "Thuốc này có thể giảm đau và lành xương, mỗi ngày nhóc sẽ phải uống hai viên."
Hoàng Tuấn Khải nhận lấy, chậm rãi uống thuốc.
Lý Duệ ngồi xuống ghế bên cạnh giường cậu, vẻ mặt có chút phức tạp, không nhịn được hỏi, "Nhóc thật sự mười tám tuổi ư?"
Hoàng Tuấn Khải lạnh lùng nhìn sang Lý Duệ, như hỏi ý anh là sao.
Lý Duệ lấy mắt kính ra, đặt lên bàn, hơi híp đôi mắt màu phượng hoàng lại, "Nhóc rất tàn nhẫn. Vết thương từ chân chắc chắn là do mấy trận đấu đó mà ra. Trận đấu đầu tiên cách đây gần một tuần, vết bầm tím đã xuất hiện từ lúc đó."
Hoàng Tuấn Khải hơi nghiêng đầu, không hiểu lắm ý của Lý Duệ.
Lý Duệ nói tiếp, "Vết bầm tím ở hông có lẽ chỉ xuất hiện cách đây 3 đến 4 ngày. Tôi nghĩ lúc vào viện, vết thương trên tay nhóc là nguy kịch nhất, bởi nó chảy rất nhiều máu. Có phải nhóc đã tự khiến mình bị thương, và rồi để yên đó, đúng không?"
Hoàng Tuấn Khải nhướn mày. Lý Duệ này là người rất thông minh, anh suy nghĩ và kết luận nhanh chóng. Nhưng, mục đích của anh ta khi nói chuyện này với cậu là gì?
Lý Duệ nhìn vết thương khắp nơi trên người cậu, hơi cau mày, "Nhóc đã làm như thế nào mà khiến vết thương lan ra tới như vậy?"
Anh biết, lúc nãy cậu nói đau, chính là đau ở hông. Còn ở chân thì cậu vẫn rất bình thường. Hoặc là do trước đó cậu đã được tiêm một ít thuốc giảm đau, hoặc là cậu thật sự không có cảm giác gì, hoặc là... cậu có thể chịu được nỗi đau đó.
Nói không có cảm giác gì, anh không tin. Bởi nếu thật sự là vậy, cậu căn bản không thể đi được, xương cậu là bị nứt, cậu sao có thể đi được. Lúc anh hỏi cậu chỉ đáp đau, vẻ mặt trắng bệch không có biểu hiện đau đớn nào. Đáng lẽ lúc nằm xuống, cậu ít nhiều gì cũng phải cảm nhận được cơn nhức nhói ở các vết thương. Làm gì có chuyện bình tĩnh nằm yên đó bao giờ.
Một thằng nhóc mười tám tuổi nào khi bị thương cũng phải oà khóc nức nở hoặc là nhăn mặt đau đớn. Đã vậy cậu còn là thiếu gia của Hoàng Gia, vốn được cưng chiều như vậy làm sao có chuyện chịu đựng được chứ.
Lý Duệ mím chặt môi, khẽ hỏi, "Nhóc... biết mục đích của hôn nhân này không?"
Tuấn Chung Quốc nhếch môi, "Biết."
Lý Duệ nhíu mày nhìn cậu. Cậu biết rồi mà vẫn thản nhiên như vậy ư?
Tuấn Chung Quốc dựa đầu vào cạnh giường, nhàn nhạt nói, "Trần Gia và Hoàng Gia, thật sự có thể sao? Trong thế giới này, có tới hàng tỷ mưu mô khác nhau. Một gia tộc như Trần Gia, vậy mà không hề có chút mưu đồ gì với Hoàng Gia, anh nghĩ điều đó là bình thường sao?"
Lý Duệ im lặng. Anh tất nhiên biết hôn nhân này không hề bình thường.
Hoàng Tuấn Khải cười lạnh, nói, "Trần Hạo Thiên là muốn dựa vào tôi để làm chủ được Trần Gia. Trần Gia là muốn dựa vào tôi để giúp Trần Hạo Thiên làm chủ được Kim Thị. Hoàng Gia là muốn dựa vào tôi để có thể lên được thành phố 1. Còn tôi, chính là dựa vào tôi, để lên được đỉnh cao thiên hạ này."
Lý Duệ khựng lại, ngỡ ngàng nhìn cậu. Hoàng Tuấn Khải nhếch môi, giọng điệu trầm xuống, không che giấu kiêu ngạo, "Cái tôi muốn, không phải Trần Gia, không phải Trần Hạo Thiên, cũng không phải Hoàng Gia, mà là thiên hạ này!"
Một câu nói đã thể hiện rõ lập trường của chính cậu. Mục đích của cậu không phải mấy gia tộc lớn nhất, cũng không phải đồng minh mạnh nhất, mà là thế giới này!
Sự cuồng vọng như thế... Dù sức mạnh của cậu có vĩ đại cỡ nào, nhưng rõ ràng hiện tại cậu vẫn chưa có thế lực nào. Vậy, rốt cuộc cậu dựa vào đâu để cuồng vọng tới vậy?
Lý Duệ hỏi, "Cậu dựa vào đâu mà muốn làm chủ thiên hạ này?"
Hoàng Tuấn Khải đột nhiên nhìn thẳng vào mắt anh, cười nhạt, bình thản nói, "Dựa vào chính tôi."
Cậu dựa vào chính cậu mới là Hắc Ám Đại Nhân \- kẻ đứng đầu thiên hạ. Cậu không cần một ai cả, mọi ngai vàng cậu đều đã ngồi lên, mọi chiến tranh cậu đều đã trải qua, mọi cuộc chiến cậu đều là người đứng đầu. Lần này, chỉ việc đi tìm thế lực và làm chủ thiên hạ này, cậu còn không làm được sao.
Lý Duệ ngẩn người. Trong phút chốc, khoảnh khắc anh nhìn vào mắt cậu, một tia tàn nhẫn đầy máu lạnh khẽ xẹt qua ánh mắt ấy. Toàn thân cậu toả ra một hơi thở đầy mùi máu. Giống như, một kẻ bước ra từ Địa Ngục. Và kẻ đó, đang ở trước mặt anh.