Hoàng Tuấn Khải và Trần Hạo Thiên đi vào cổng Hoàng gia, cả hai đều mang vẻ lạnh lùng không chút để ý tới những chuyện khác. Tựa như những con người cao quý kiêu ngạo nhất. Hai người họ lúc này, chẳng khác nào những ông vua quyền lực đứng trên cao khiến ai cũng phải ngẩng cao đầu mà nhìn.
Hoàng Tuấn Kha \- Anh trai của Hoàng Tuấn Khải đang ngồi trên ghế sofa. Khuôn mặt của anh khá giống thân chủ, nhưng lại sắc nét và nam tính hơn. Thân hình cao 1m87 khoẻ mạnh điển trai. Vô cùng thu hút.
Thấy cậu, Hoàng Tuấn Kha đặt tập hồ sơ xuống bàn, hỏi, "Em đi đâu mấy ngày để mọi người phải tìm mệt mỏi thế?"
Hoàng Tuấn Khải ngồi xuống đối diện, đáp, "Đi chơi thôi." Cậu nghĩ lí do này là đúng với một người con trai mười tám tuổi nhất.
Đi chơi? Em trai anh mà chịu đi chơi với bạn bè ư? Hoàng Tuấn Kha hừ lạnh, tỏ vẻ không tin. "Đừng lựa lí do bừa bãi!"
Hoàng Tuấn Khải cau mày. Cậu tưởng lí do này là hợp lí nhất rồi chứ?
Trần Hạo Thiên lúc này ngồi bên cạnh cậu, dáng vẻ thoải mái như chỉ đến xem kịch thôi chứ không hề có ý định đứng lên giải vây cho cậu.
Hoàng Tuấn Khải tất nhiên cũng không cần anh giúp, cậu nói, "Không nhớ rõ. Tôi bị mất trí nhớ."
Mất trí nhớ? Hoàng Tuấn Kha đứng dậy, chạy tới cạnh Hoàng Tuấn Khải, anh cau mày, hỏi, "Tự dưng bị mất trí nhớ vậy?"
Hoàng Tuấn Khải nhìn anh, lắc đầu, "Không biết."
Sắc mặt Hoàng Tuấn Kha rất không tốt. Em trai anh bị mất trí nhớ ư? Tại sao chứ? Rốt cuộc là ai khiến cho cậu bị mất trí nhớ? "Em nói rõ cho anh nghe chút nào."
Hoàng Tuấn Khải hơi nghiêng đầu, cậu suy nghĩ một chút rồi nói, "Không rõ. Tôi bị bỏ vào thùng rác."
Thùng rác? Hoàng Tuấn Kha nắm chặt tay đến nổi gân, "Gì chứ?"
Trần Hạo Thiên cau mày, tâm trạng liền trở nên xấu xí. Trước sau gì Hoàng Tuấn Khải vẫn là hôn phu của anh. Vậy mà giờ này lại bị người ta bỏ thùng rác!
Hoàng Tuấn Kha hơi nhích người về phía cậu, anh nhíu mày, hỏi, "Em bị thương?" Anh ngửi thấy mùi máu nhàn nhạt trên người cậu.
Hoàng Tuấn Khải lắc đầu, "Không có." Đó là máu của người cậu giết. Chứ cậu có bị gì đâu.
Vậy tại sao lại mùi máu? Hoàng Tuấn Kha nheo mắt, hoài nghi hỏi, "Máu của ai?" Anh không nhầm! Rõ ràng có mùi máu trên người cậu.
Hoàng Tuấn Khải đáp, "Không biết nữa." Hoàng Tuấn Kha đã biết cậu bị mất trí nhớ, khi cậu nói vậy thì anh có thể sẽ không nghi ngờ được gì nữa.
Hoàng Tuấn Kha gật đầu, kêu người hầu ra. Thấy 'người hầu', mắt Hoàng Tuấn Khải giật giật. Cư nhiên là một con robot cao hơn 2m! Nhìn tổng quát, có lẽ... 'người hầu' này nặng hơn một tạ.
Còn là người sao? Là người máy...
Người máy đi tới bên cạnh cậu, tiếng nói máy móc vang lên, "Mời thiếu gia lên phòng tắm rửa. 057 phát hiện mùi thiếu gia thay đổi. Mời thiếu gia lên phòng tắm rửa. 057 phát hiện mùi thiếu gia thay đổi."
Còn dám nói nhiều lần! Là chó hay sao mà phát hiện mùi? Hoàng Tuấn Khải cảm thấy thế giới tương lai này phát triển đến bất bình thường.
Không muốn nghe giọng nói của 057, cậu lập tức đi lên phòng theo chỉ dẫn của Hoàng Tuấn Kha.
Ngay khi bóng dáng cậu khuất sau cầu thang, khuôn mặt Hoàng Tuấn Kha trở nên vô cùng lạnh lùng, không còn dáng vẻ lo lắng quan tâm khi nãy nữa,"Trần Thiếu, cậu bảo vệ em trai tôi như vậy sao?"
Trần Hạo Thiên nhếch môi, đáp, "Cậu trách tôi không thể bảo vệ cậu ta. Vậy sao cậu không trách... cậu không thể bảo vệ cậu ta?"
Trần Hạo Thiên còn dám hỏi vòng lại. Hoàng Tuấn Kha hừ lạnh, nói, "Tôi để Tuấn Khải làm hôn phu của cậu không phải để trưng! Dù em ấy chỉ là để làm một dụng cụ kiếm tiền cho Trần gia, nhưng cậu cũng phải biết cách bảo vệ em ấy chứ!"
Trần Hạo Thiên đứng dậy, khí thế kiêu hãnh, nói, "Dụng cụ kiếm tiền? Trần gia bọn tôi thiếu tiền bao giờ? Cậu ta, chỉ đơn giản là một người giúp tôi có thể giành lại gia tộc thôi!"
Hoàng Tuấn Kha giận tái mặt, anh đứng dậy, đá mạnh vào bàn, "Trần Hạo Thiên! Cậu đừng có quá quắt!"