Duy Tự nhận được tin tức triệu hồi cung gấp của Hương Diệp thì lập tức cùng Duy Anh tiến cung, hắn còn cho rằng khi Ân Ly đã trở về thì sẽ không còn vấn đề gì đáng ngại, nhưng chỉ vừa đến Hương Vu cung thì đã thấy Hương Diệp đứng ngồi không yên: " Mẫu phi, người làm sao vậy?"

" Tự nhi." Hương Diệp hai mắt đã đỏ ngầu, nàng tính tình lúc nào cũng nhu nhược như vậy, dường như tất cả đều dựa vào tam nhi tử của mình: " Ly Lung... Ly Lung đã hơn bảy ngày không thấy trở về."

" Người nói cái gì?"

" Chưa trở về?" Duy Anh vừa nghe thì giật mình, y có chút tái mặt rồi bước lui lại: " Sao lại vậy?"

" Anh nhi." Hương Phi kéo tay Duy Anh: " Ngươi không phải nói Ly Lung muốn cùng thất hoàng tử xuất cung một lần cho biết sao? Thất hoàng tử ba hôm trước đã trở về rồi, ta cũng cho người đi nhìn xem, tại sao Ly Lung không cùng trở về?"

" Nhi... nhi thần không biết."

Duy Tự lo lắng chen vào: " Mẫu phi đã hỏi Minh Hòa chưa, Ly Lung trước nay rất vâng lời người, nếu trở về cùng hắn sẽ lập tức đến xin lỗi người, đệ ấy sẽ không tùy ý khiến mẫu phi lo lắng như vậy."

" Ta đã đến rồi, nhưng thất hoàng tử nói hắn chưa từng nhìn thấy Ly Lung... hỏi khắp nơi cũng không có tin tức gì..."

" Sao lại như vậy?" Duy Tự chuyển mắt sang đệ đệ mình: " Những lời đệ nói đều là thật, Ly Lung thật sự đi cùng Minh Hòa?"

" Đúng.. đúng vậy." Duy Anh run run: " Là... là do đồ ngốc đó ham vui muốn xuất cung dạo chơi... không phải tại ta, vì sao lại hỏi ta."

" Duy Anh." Nghe ra có gì đó khác lạ, hắn nắm cổ tay Duy Anh siết chặt rồi nghiêm giọng: " Nói lại một lần nữa cho ta, tất cả những điều mà đệ nói đều là sự thật?"

" Tam... ca, đệ..."

" Còn không nói?"

" Hức...!" Bị ca ca trước nay đều bao bọc che chở mình quát lớn, trông hắn lại như đang rất tức giận, Duy Anh mau nước mắt òa lên vừa khóc vừa nói: " Đệ không biết... Minh Hòa lúc đó rất đáng sợ, hắn bảo nếu đệ không nói như vậy sẽ khiến cả mẫu phi và huynh đều bị phụ hoàng ghét bỏ, giống như Lâm phi vậy... đệ sợ lắm."

" Ngu ngốc." Duy Tự nghiến răng nhìn tiểu đệ song sinh gương mặt có đường nét tựa mình lại đang khóc lóc kia, hắn gắt giọng: " Thật ra đã xảy ra chuyện gì?"

" Ở... ở Di Thúy cung hức... đệ thấy Ly Lung lén theo Minh Hòa đến đó, y hình như nghe được việc gì của Minh Hòa nên bị... bị hắn dẫn đi... đệ chỉ nghĩ để Ly Lung bị phạt một chút cho hả giận." Duy Anh càng nói càng khóc lớn: " Đệ cũng không biết y bị mang đi lâu đến vậy...."

" Tại sao tới bây giờ ngươi mới chịu nói, ngươi..."

Duy Anh thật sự hoảng sợ nên cũng không thể chú ý lời của Hương Diệp, y nắm cánh tay Duy Tự, chân cũng muốn đứng không vững: " Tam ca... tam ca, phải làm sao đây? Đệ chỉ là thấy Ly Lung lúc đó sợ như vậy, có thể là vì Minh Hòa sẽ đánh y một trận... đệ thật sự cũng không phải muốn y biến mất đâu... đệ."

" Đủ rồi."

Bị hất tay ra thì Duy Anh cũng chẳng còn chút sức để đứng, y ngồi trên đất run sợ ngước đầu nhìn lên: " Tam ca...!"

" Cung Minh Hòa." Duy Tự nén lại tức giận, hắn siết tay nắm tay đến rỉ máu: " Nếu dám làm hại đến Ly Lung, ta sẽ không tha cho ngươi."

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

" Y muốn hoàng thượng là người đầu tiên nghe thấy nó." Lâm Ninh lại nói: " Vốn tưởng rằng sẽ không thể có cơ hội như vậy nên Huyền Kỳ đã mang khúc nhạc này dạy cho thiếp, cho dù không thể để hoàng thượng là người đầu tiên, thì ít nhất cũng có thể nghe được."

Lâm Ninh phì cười: " Y chắc không thể ngờ trước khi dạy nó cho thiếp thì đã bị hoàng thượng nghe lén mất rồi."

" Nàng... vì sao đến bây giờ mới nói điều này?"

Nghe Minh Hạo nói, nụ cười trên môi Lâm Ninh chợt hạ xuống, giọng nàng có chút bi thương: " Người đã quên tình cảm của thần thiếp dành cho mình?" Không đợi Minh Hạo trả lời, Lâm Ninh lại tiếp: " Thần thiếp vì ích kỷ mà không muốn để người biết được, nhưng cũng không thể không thực hiện điều mà Huyền Kỳ đã nhờ đến mình."

Minh Hạo vẫn nhìn thẳng Lâm Ninh, hắn nghiêm giọng: " Vậy vì cớ gì hiện tại lại muốn mang chuyện này nói cho trẫm?"

" Là vì..."

Lâm Ninh chần chừ một lúc rồi từ trong tay áo lấy ra đoạn sao trúc nhỏ, nàng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn không thể đem tất cả mà quên đi: " Tám năm trước, Tiểu Ly lúc đó cũng chỉ vừa năm tuổi, y lại không thể nói chuyện. Nhưng một lần tình cờ tại Phong Trúc điện, thần thiếp đã nghe thấy y thôi một đoạn sáo... đó chính là khúc nhạc mà Huyền Kỳ đã luôn muốn để người nghe thấy."

Minh Hạo im lặng không nói, hắn từ từ đi lại gần Lâm Ninh. Ánh mắt từ trên người nàng lại chuyển xuống cây sáo trúc nhỏ, đây rất giống nhưng lại không phải. Nó chắc chắn không phải thế nhưng...

Thứ đồ vật đầu tiên hắn tự tay mình làm ra rồi mang tặng cho Huyền Kỳ, chi tiết rất nhỏ hắn đã khắc một chữ " Hạo " ở đuôi sáo, nếu không quan sát thật kỹ thì sẽ không nhìn ra được.

Đây không phải cây sáo do hắn làm, nhưng trên đuôi sao mà Lâm Ninh đang cầm cũng khắc một chữ " Hạo " không thay đổi, Hoàng đế lạnh một tiếng: " Huyền Kỳ."

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

" Huân nhi tỷ tỷ, không... không ổn rồi."

" Ngươi làm cái gì vậy?" Huân nhi còn đang chọn vài cây hoa trong vườn để mang đến phòng của Lâm phi thì lại bị Tiểu Linh từ đâu đâm thẳng vào mình, nàng quở trách: " Người cẩn thận một chút không được sao? Đã bảo mang thức ăn đến cho điện hạ, sao vẫn còn ở đây?"

" Đến... ta đã mang đến rồi." Tiểu Linh vừa nói vừa thở gấp: " Nhưng khi đến thì cửa phòng đã mở, không có nhìn thấy điện hạ đâu cả."

" Không thấy?" Huân nhi lo lắng: " Điện hạ có thể đi đâu được chứ?"

" Người hình như đã đi ra ngoài từ cổng sau của hậu viện rồi."

" Cái gì?"

Tiểu Linh chạy khắp nơi đã mệt muốn đứt hơi, nàng bây giờ mới nói rõ được ý của mình: " Ta đã tìm khắp trong điện cũng không thấy nên đã đi hỏi thủ vệ canh cổng bên ngoài, họ nói có một vị cô nương mang một vật gì đó nói muốn đưa cho thái tử. Rồi một cung nữ tình cờ nhìn thấy điện hạ ở hậu viện sau đó thế nên..."

" Người mang đồ đến chắc chắn có gì đó không ổn, tại sao thủ vệ lại vô ý như vậy chỉ cần có người đưa đến đã mang vào cho điện hạ chứ."

" Ta cũng thấy lạ nhưng họ nói đã kiểm tra rồi, còn nói trước kia những vật đó cũng thường hay được đưa đến cho thái tử, ngay cả nương nương và điện hạ đều đồng ý không có gì, vậy nên..."

" Thường đưa đến?" Huân nhi làm lạ: " Thủ vệ có nói là thứ gì hay không?"

" Có, là một con châu chấu bằng lá khô, có phải rất lạ hay không?"

" Châu chấu? Không thể nào."

" Tỷ sao vậy?"

Huân nhi kéo tay Tiểu Linh: " Đi nhanh, phải báo chuyện này cho nương nương."

" Nhưng... nương nương đang ở Thái Dương điện, tẩm cung của hoàng thượng không thể tùy tiện..."

" Châu chấu đó là của cửu hoàng tử thường giữ đến. Cửu hoàng tử rất thích cách làm châu chấu mà thái tử đã dạy cho mình, nên cứ mỗi lần làm lại muốn để điện hạ nhìn thấy, nhưng không dám đưa đến Thái Dương cung vì sợ hoàng thượng, nên cứ gửi đến đây thì chỉ cần điện hạ đến sẽ nhìn thấy."

" Vậy cái đó cũng là do cửu..."

" Không phải." Huân nhi mỗi lúc lại bước nhanh hơn: " Từ lúc thái tử xuất cung thì cửu hoàng tử cũng không gửi đến nữa, có thể vì muốn đợi người trở về. Điện hạ hồi cung là hai ngày trước thế nhưng Hương phi đã nói, từ lúc cửu hoàng tử theo thất hoàng tử xuất cung thì đã bảy ngày vẫn không thấy trở về."

" Cái gì? Nhưng không phải thất hoàng tử cũng đã hồi cung rồi." Tiểu Linh nhìn Huân nhi: " Tại sao tỷ lại không nói chuyện này với nương nương, Hương phi chắc phải lo lắng lắm mới muốn tìm đến nương nương giúp đỡ."

" Ta chỉ là không muốn nương nương có thêm rắc rối, hơn nữa... cửu hoàng tử còn là hoàng tử của An phi. Ta nghĩ nếu Hương phi chỉ cần thưa với hoàng thượng... ta không muốn nương nương lại..."

" Tỷ nói gì vậy chứ." Tiểu Linh bình thường tính tình hời hợt nhất nhưng cũng hiểu ra vấn đề, nàng lớn tiếng: " Hoàng thượng là người thế nào, nếu biết ra Cửu hoàng tử tự ý xuất cung thì hình phạt rất nghiêm, Hương phi vì vậy sẽ không đi thưa lên hoàng thượng. Cửu hoàng tử đúng là do An phi sinh nhưng lại chưa từng làm gì sai cả... sao tỷ lại..."

Như nhớ ra vấn đề quan trọng hơn, Tiểu Linh lại giật mình hét lớn: " Khoan đã, nếu cửu hoàng tử mất tích đã bảy ngày, vậy là ai cho người mang châu chấu đến chứ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play