" Vi thần thỉnh an Lệ phi nương nương."

" Lâm thừa tướng không cần đa lễ, mau bình thân đi."

" Tạ ơn nương nương."

Lệ Kha từ Lâm Chương lại nhìn sang Lâm Ninh: " Mày liễu mắt trong, gương mặt xinh xắn. Đây chính là nhi nữ mà ngươi đã nhận nuôi?"

" Bẩm nương nương, đúng là như vậy."

"Một tiểu nhi nữ xinh đẹp đáng yêu như vậy, Lâm thừa tướng sẽ không trách ta đã đề nghị điều này chứ?"

" Thật không dám giấu nương nương, nhi nữ tuy chỉ là do vi thần nhận nuôi, nhưng tình cảm dành cho Tiểu Ninh không khác gì chính ruột thịt của mình. Có thể kết duyên cùng hoàng tử đương nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu Tiểu Ninh tự mình không nguyện ý vi thần đành phải đắc tội nương nương."

" Không có gì gọi là đắc tội, ngươi cũng biết ta tính đến một nước này cũng là do Lan Thi quý phi có tâm muốn loại trừ, không thể không tìm đến một đường lui cho chính nhi tử của mình."

" Vi thần hiểu rõ."

Lệ Kha nhìn Lâm Ninh rồi lại thở dài: " Không vội, chúng vẫn còn nhỏ. Còn nhiều thời gian để có thể thân thiết với nhau hơn, nếu Lâm tiểu thư vẫn không thể thuận ý, ta tuyệt đối sẽ không ép buộc."

" Tạ ơn nương nương thấu hiểu."

" Người đâu."

Một cung nữ nghe gọi liền đi đến: " Vâng thưa nương nương."

" Đưa Lâm tiểu thư đến Thừa Hà viên, lúc này các hoàng tử có thể đều đang ở nơi đó luyện bắn cung. Nói Lục hoàng tử tiếp người cho ta."

" Vâng nương nương." Cung Nữ đối Lâm Ninh mỉm cười: " Lâm tiểu thư, mời đi lối này."

Lâm Ninh từ đầu tới cuối cũng không hiểu chuyện gì, im lặng đi theo sau vị cung nữ kia. Một hồi đã đi vào trong một khuôn viên thật rộng có những cây cổ thụ cao lớn. Từ xa đã nghe nhiều tiếng nói chuyện cười đùa, ồn ào thu hút sự chú ý, Lâm Ninh nhìn thấy phía bên đó dưới một gốc đại thụ có nhiều người cả nam lẫn nữ không giống như những kẻ khác có thể tùy ý nói cười nằm ra trên cỏ: " Cung nữ tỷ tỷ, những người đó là."

" Lâm tiểu thư, Thừa Hà viên là nơi chỉ dành cho nhi tử hoàng thất học tập, họ đương nhiên đều là hoàng tử và công chúa thân phận không nhỏ trong cung."

" Tất cả họ đều là nhi tử của hoàng thượng sao?"

" Cái này thì không phải."

Lâm ninh làm lạ: " Không phải? Nhưng vừa rồi tỷ có nói...!"

" Tuy rằng là vậy." Cùng nữ hướng mắt về phía bên đó lên tiếng: " Tiểu thư có nhìn thấy vị công tử bận y phục xanh lam bên đó?"

" Chính là người đang được những người còn lại vây quanh kia?"

" Đúng, người nọ tuy không phải hoàng tử, nhưng trong hoàng cung này thân phận so với hoàng tử cũng không thua kém, rất ít kẻ dám đắc tội."

" Hắn là ai lại có thể khiến mọi người chú ý đến vậy?"

" Vị ấy là nhi tử huynh trưởng của Lan Thi quý phi, thượng thư đại nhân Huyền Tước, Huyền Kỳ công tử từ khi ba tuổi đã được quý phi đưa vào cung bồi dưỡng."

" Nhưng cũng không phải là hoàng tử không phải sao?"

" Lan Thi quý phi có quyền thế đến đâu, nương nương lúc nào cũng phải nhìn sắc mặt quý phi để nói chuyện. Huyền Kỳ này chỉ cần dựa vào quý phi thì đã không ai dám động, còn chưa nói đến không biết làm cách nào lại khiến các hoàng tử ai nấy cũng quan tâm che chở, đúng là sinh ra đã mệnh tốt." Cung nữ mỉm cười: " Rất may lục hoàng tử của chúng ta lại không có như vậy, bị Huyền Kỳ công tử dùng vẻ yếu đuối lương thiện lừa gạt."

" Lục hoàng tử có phải chính là người kia?" Lâm Ninh chỉ tay đến thiếu niên đứng tựa thân mình vào gốc đại thụ, hắn hoàn toàn tách biệt khỏi đám người cười đùa trên nền cỏ.

" Đúng là lục hoàng tử, chỉ cần nhìn liền có thể nhận ra người không giống những hoàng tử còn lại, lúc nào cũng vây quanh Huyền Kỳ công tử."

" Vậy tại sao..." Cho dù không lại gần nhưng nàng có thể thấy thật rõ, tại sao ánh mắt hắn nhìn người kia lại ấm áp đến vậy, nét mặt đó dịu dàng đến vậy?

Từ lần đầu tiên đã bị thu hút bởi con người này, bị sự yêu thương trong đôi mắt hắn khi hướng về người kia quấn lấy.

Lâm Ninh từ khi đó đã không thể nào từ bỏ được hắn, cho dù nàng dùng cả cuộc đời mình chỉ để hướng về hắn, hắn cũng chỉ sẽ dành một đời để hướng về người nọ mà thôi.

Hắn không giống những người còn lại, chính là vì hắn không dùng hành động để kẻ khác nhìn thấy. Kẻ chỉ cần nhìn thấy Huyền Kỳ cười vì một con đom đóm nhỏ bé đã lén ra ngoài bắt vô số những con khác thả đến Thừa Lan cung, kẻ chỉ khi vừa thấy Huyền Kỳ bị dây cung làm thương nhỏ đã tức giận đợi đêm đến mang tất cả cung tên của Thừa Hà viện hủy đi, kẻ khi Huyền Kỳ bị phạt quỳ cũng tự mình từ xa cùng y đội mưa hứng gió.

Một lục hoàng tử với tình yêu sâu sắc như vậy, trái lại luôn nhận được sự phòng bị né tránh của người kia vẫn một lòng hướng về y chưa từng từ bỏ. Vậy mà từ khi nào đã trở thành một kẻ máu lạnh vô tình, cho dù thê nhi chết đi trước mắt vẫn không chút tiếc thương.

Nước mắt rơi xuống trên y phục của Ân Ly, Lâm Ninh nhận ra mình lại vừa nhớ lại chuyện trước kia, nàng dùng tay lau đi hàng lệ chảy dài trên gò má: " Huyền Kỳ ơi Huyền Kỳ, ta hận lại không thể hận. Ngươi tàn nhẫn phủi đi tình cảm hoàng thượng dành cho mình, cuối cùng lại chọn cách chết đi ngay trước mặt người. Khiến hoàng thượng trở thành như ngày hôm nay, ngươi nói ai mới là kẻ vô tình nhất đây?"

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

" Mạch tượng rất tốt, sức khỏe của đệ đã không còn gì đáng ngại nữa."

Ân Ly kéo tay áo xuống che lại cổ tay mình: " Đa tạ tam sư huynh."

" Nếu đã gọi một tiếng tam sư huynh, đây chính là chuyện mà ta phải làm." Niêm Lai Thần nhìn Ân Ly, sau đó lại từ trong áo lấy ra một bình thuốc nhỏ đưa cho y: " Thứ này tặng cho đệ."

" Đây là?"

" Không phải thần dược giúp người cải tử hoàn sinh, nhưng nếu vẫn còn một hơi thở đều có thể ít nhiều giữ lại mạng."

" Vật đáng giá như vậy, đệ...!"

Thấy Ân Ly muốn trả về cho mình, Niêm Lai Thân lại dùng tay đẩy trở lại: " Vật đã tặng đi, ta sẽ không nhận lại. Đương nhiên ta không hy vọng đệ có lúc phải dùng đến nó, nhưng mang cho đệ khi ta rời khỏi vẫn sẽ an tâm hơn."

Ân Ly ngạc nhiên: " Sư huynh phải đi rồi?"

" Ta đến Vinh Bích quốc, việc cần làm đều đã làm cả. Huống hồ ta không phải người Vinh Bích, sống theo cách tự do trong giang hồ từ lâu, càng không quen qua lại cùng người của triều đình."

" Chỉ mới gặp được huynh chưa lâu, đệ thật sự còn muốn cùng trò chuyện nhiều hơn. Nhưng nếu sư huynh đã nói như vậy, đệ không có cách làm khó giữ người lại."

Niêm Lai Thần mỉm cười: " Về sau nhất định có cơ hội, một khi đệ cần đến ta nhất định sẽ không bỏ mặt không lo."

" Các ngươi đang nói cái gì?"

Cả hai bị người đến làm gián đoạn cuộc nói chuyện, vừa nhìn thấy Minh Hạo đi vào đã khiến Ân Ly trở thành một con người khác. Không như vừa rồi thấu đáo hiểu chuyện, y lại trở thành một tiểu hài tử nhỏ thích làm nũng phụ hoàng của mình: " Phụ hoàng."

" Ân nhi." Hoàng đế thật thích vẻ mặt vui vẻ của Ân Ly mỗi khi chờ được hắn thượng triều trở về. Đi lại ngồi xuống tiện tay bế y đặt lên chân mình, Minh Hạo hướng Niêm Lai Thần: " Thế nào rồi?"

" Thân thể của thập hoàng tử vô cùng tốt, không có gì đáng lo lắng."

" Được lắm, vừa hay phụ hoàng sáng nay còn được xem một màn kịch lớn, thật muốn cho ngươi cũng nhìn thấy."

" Kịch?" Ân Ly ngồi trong lòng hoàng đế ngước đầu nhìn hắn: " Phụ hoàng, ý người là gì?"

" An phi đứng sau việc ngươi bị hạ độc, sáng nay trên triều bị Minh Luân đưa ra đủ bằng cớ để trị tội. Còn không nói đến An tướng quân tại đại điện bị Lâm thừa tướng ép đến không thể nói một lời, muốn cứu An Mỹ Chi một mạng càng không có cách."

" Phụ hoàng...!"

Nhìn nét hoài nghi trong mắt Ân Ly lại nằm ngoài dự đoán của hắn, Minh Hạo trầm giọng: " Ngươi không vui?"

" Phụ hoàng, người đã xử tội An phi nương nương... như thế nào?"

" Ngươi tự mình nói, nàng ta không những lợi dụng nhi tử làm chuyện xấu, còn đụng đến cả thái hậu, khiến ngươi suýt nữa thì mất mạng. Ân nhi ngươi nói, ta có thể để nàng ta tiếp tục sống?"

" Nhưng...!" Ân Ly cho dù không thích An Mỹ Chi, thậm chí cô ta sống chết cũng không cùng mình có can hệ. Thế nhưng ít nhiều đó cũng là người từng cùng Minh Hạo nằm chung chăn gối, cô ta cũng sinh cho hắn hai vị hoàng tử. Hắn có thể nào tuyệt tình đến như vậy? " Còn có thất hoàng huynh và cửu hoàng huynh, phụ hoàng muốn xử lý ra sao?"

Minh Hạo nghe hỏi lại không lập tức trả lời, hắn liếc nhìn Niêm Lai Thần vẫn còn đứng ở đó. Niêm Lai Thần vẫn không thể có hảo cảm đối với tên hoàng đế này, nếu nói ít nhiều theo vai vế y vẫn là trưởng bối của hắn, nhưng bản thân cũng không muốn tính toán quá nhiều chỉ trầm mặt không nói bỏ ra ngoài.

Người nên đi cũng đã đi, Minh Hạo từ phía sau vòng tay qua eo nhỏ của Ân Ly ôm nhẹ: " Ngươi lo sợ điều gì sao?"

" Phụ hoàng...!"

" Ngươi lo lắng một ngày ta cũng sẽ đối ngươi vô tình?" Hắn vừa hỏi đã thấy Ân Ly cúi thấp đầu hơn, hắn lại nói: " Vì đã không nương tay với An Mỹ Chi, Ân nhi như vậy ghét phụ hoàng rồi?"

" Không có." Y xoay người, y sợ rằng Minh Hạo sẽ hiểu lầm mình mà vội giải thích. Ân Ly đứng hẳn hai chân lên ghế, so với độ cao mà Minh Hạo đang ngồi thì cao hơn hắn một chút. Hai tay y ôm lấy mặt Minh Hạo: " Ta chưa từng chán ghét người, một lần cũng không có."

Bất ngờ vì hành động của tiểu nhi tử, Minh Hạo không biết là suy nghĩ gì lại trầm mặt không nói, hai người giữ mãi tư thế này một lúc lâu cuối cùng hắn chỉ nói một câu ngắn gọn: " Ta cũng vậy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play