" Trong bánh có độc?"

" Vâng thưa thái hậu."

Nghe Di Sa báo lại tình hình bên Hòa Ninh cung, Lệ Kha chỉ là có chút ngạc nhiên xong lại nghiêm giọng: " Đây là do ai gia ban tặng Hương phi, còn dám lấy đó thành thứ nguy hại người. Chuyện này nhất định phải tra rõ, tuyệt đối không thể để yên."

" Thái hậu không nên tức giận ảnh hưởng đến sức khỏe."

" Thập hoàng tử hiện thế nào, hoàng thượng có đến xem qua hay không?"

" Dạ thưa thái hậu, hoàng thượng vừa biết tin đã lập tức đến Hòa Ninh cung. Người còn đưa Niêm công tử đến, nhờ vậy thập hoàng tử may mắn đã được cứu sống, không còn nguy hiểm tính mạng."

" Niêm Lai Thần?" Lệ Kha trầm mặt: " Tình cờ như vậy đến đúng lúc cứu người, là do trùng hợp hay có người nhúng tay?"

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

" Hoàng thượng." Minh Hạo vỗ vỗ nhẹ chăn bông đắp trên người Ân Ly, hắn mình một lần Lâm Ninh liền biết bản thân sai ở đâu mà nhỏ tiếng: " Người ở đây cả đêm qua không có rời đi, thái hậu đã có truyền lời mong hoàng thượng sớm trở về nghỉ ngơi."

" Tra đến đâu rồi?"

" Vâng?"

Không quan tâm đến lời Lâm Ninh nói, Minh Hạo vẫn giữ nguyên tư thế ngồi bên giường dỗ ngủ nhi tử: " Trẫm hỏi tra Hương phi làm đến đâu rồi?"

" Hoàng thượng, việc lần này không những liên quan Hương phi mà còn có... Sẽ không đơn giản để người khác tự mình tra hỏi, vẫn còn chờ đến hoàng thượng quyết định."

" Vậy thì giao cho Minh Luân điều tra đi."

" Hoàng thượng." Lâm Ninh hoảng sợ, Minh Luân chỉ là một hoàng tử nhỏ nhoi. Muốn để hắn tra hỏi việc mà nguồn gốc bắt đầu từ thái hậu, đây còn không phải muốn làm khó?

" Không còn việc gì thì lui xuống."

" Thần thiếp cáo lui."

Khi Lâm Ninh vừa rời khỏi thì đôi mắt luôn nhắm tưởng như đã ngủ lại hé mở ra, tay vẫn nắm chặt tay áo của hoàng đế cả đêm, Ân Ly khẽ giọng: " Phụ hoàng."

" Dậy từ lúc nào?"

" Mẫu phi vừa đến đã tỉnh, chỉ không muốn làm nàng khó xử mới tiếp tục giả vờ."

Minh Hạo nhăn mày, chỉ một tiếng động nhỏ cũng khiến y thức. Chắc chắn vẫn cơ thể vẫn còn khó chịu đến ngủ không an giấc: " Sợ trẫm tức giận mẫu phi ngươi?"

" Người không thể bỏ qua chuyện lần này sao?"

" Không thể."

" Ta cũng đã không việc gì, nhất định muốn tra người đáng nghi ngờ nhất là Hương phi. Nhưng ta tin nàng không phải thủ phạm."

" Ngươi hiểu biết cũng thật nhiều đi."

Ân Ly lúc này mới để ý thấy ánh mắt dò xét của Minh Hạo, y đã quên mất mình hiện chỉ là hài tử hơn bốn tuổi. Đâu ra cái cách suy nghĩ và nói chuyện như vậy: " Phụ hoàng, Ân nhi thật thích Hương phi nương nương. Người rất tốt còn đưa đến tam ca, tứ ca chơi cùng ta, sẽ không hại ta."

" Được rồi." Minh Hạo không biết là nghĩ gì, hắn cởi hài, dỡ lên góc chăn rồi chui mình vào trong nằm xuống.

" Phụ hoàng?"

" Ngươi cơ thể chưa tốt thì tiếp tục nghỉ ngơi, những việc khác không cần nghĩ đến."

" Nhưng...!"

" Yên lặng." Minh Hạo kéo y đến ủ trong lòng, bàn tay to lớn vỗ nhẹ bờ lưng nhỏ: " Đến giờ thượng triều vẫn còn sớm, phụ hoàng cùng ngươi ngủ một chút."

" Ân!" Ân Ly im lặng để hắn dỗ dành mình, y nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có một lúc cả hai bình lặng như vậy được hắn ôm ngủ trên một cái giường. Cho dù là mấy tháng lúc vừa sinh kia cũng chỉ là được an ổn xếp một chỗ trên long sàng rộng lớn của hoàng đế.

Không biết mình từ lúc nào đã ngủ quên, khi tỉnh dậy không thấy Minh Hạo y liền biết hắn sớm đã thượng triều. Nhìn Lâm Ninh ngủ quên bên giường Ân Ly đưa ngón tay lên miệng để Tiểu Yến không lên tiếng làm nàng thức.

Tiểu Yến nói khẽ: " Thập hoàng tử, người đã tốt hơn chút nào? Huân nhi tỷ tỷ đã đi lấy thuốc cho người, chờ một lát sẽ lập tức trở về." Nàng hoảng sợ nhìn Ân Ly trèo xuống giường mang hài vào nên vội muốn ngăn cản, tuy vậy cũng không dám quá to tiếng: " Hoàng tử làm gì vậy, người không được xuống giường."

Ân Ly không quan tâm đến Tiểu Yến lo lắng, y mang xong hài thì tự đến rương đồ của mình lấy một cái áo lông trắng bận vào. Trước khi đi còn nhìn Tiểu Yến cảnh cáo không được báo Lâm Ninh, cũng không được đi theo.

" Thập hoàng tử... phải làm sao đây, lỡ đâu đại hoàng tử đến không thấy người thì biết làm thế nào."

Đôi chân vừa ngắn vừa nhỏ bước đi nhanh, thái giám, cung nữ hay thị vệ chỉ cần thấy một cục bông như vậy di chuyển nhanh trên hành lang lập tức tránh sang một bên cúi đầu nhường đường.

Nghe nói đến thập hoàng tử bị trúng độc nhưng hiện tại vẫn chạy tới chạy lui khiến họ ngạc nhiên, chỉ là đối vị hoàng tử này rất được Lâm phi và đại hoàng tử thương yêu, y làm việc tùy thích dù vô lý đến đâu cũng được đáp ứng. Huống hồ hướng y đi chỉ có thể là đến Thừa Tri điện thường ngày, họ không có lý do cũng chẳng có quyền để ngăn lại.

Ân Ly bước nhanh qua cửa chính Thừa Tri điện, cái đầu nhỏ cao chưa đến thắt lưng của thị vệ canh cửa đương nhiên sẽ không nhìn thấy vẻ mặt khó xem của họ. Chủ nhân nơi này vẫn còn đang tiếp khách, nói rằng không muốn để bị làm phiền, nhưng cũng không nói có hay không tiếp thập hoàng tử, chính vì vậy trong lúc họ còn đang không biết làm thế nào người cũng đã vào đến bên trong.

Không giống sự ngạc nhiên trên mặt vị thiếu niên đang đứng trước mặt mình, Lão Khang Dương nhìn tiểu hài tử đi vào mà lên tiếng: " Đến rồi sao?"

" Hừm." Không nghĩ bên trong phòng còn có một người khác, Ân Ly nhận ra đây là người vài ngày trước từng đến Hòa Ninh cung xem bệnh cho mình.

Niêm Lai Thần lập tức hiểu ra liền hướng người đang ngồi ngay trên ghế với vẻ kính trọng: " Thất sư đệ mà người nói đến không lý nào lại chính là thập hoàng tử Vinh Bích quốc?"

" Chính là y."

" Sư phụ."

" Ngươi chịu mở miệng." Sau khi nghe âm giọng non nớt của tiểu hài tử, lão Khang Dương trầm giọng: " Đã gặp được rồi?"

" Đã gặp được rồi."

Ân Ly gật đầu nói rồi đi lại bên cạnh Niêm Lai Thần nhìn mà nghi ngờ, thấy vậy lão đạo nhân lại nói: " Không cần quá phòng bị, người này chính là tam sư huynh của ngươi, Niêm Lai Thần."

" Tam sư huynh?" Hiểu ra thì Ân Ly vội thu lại vẻ phòng bị, y mỉm cười đấu hai tay ra trước, hành động nhỏ vụng về nhưng lại đáng yêu: " Sư đệ ngu muội không biết là tam sư huynh."

" Không sao, chính ta cũng rất bất ngờ." Gương mặt không một chút biểu cảm, Niêm Lai Thần chỉ dùng hành động xoa nhẹ đầu Ân Ly để biểu hiện rằng mình không vì y nghi ngờ mà để trong lòng: " Trước kia sư phụ đã nói sau lục sư đệ sẽ không nhận thêm đệ tử, không nghĩ tới ta sẽ hiện tại đã có thêm một vị tiểu sư đệ."

Lão Khang Dương vuốt chòm râu bạc của mình: " Vi sư vốn sẽ không nhận thêm đệ tử, Ân Ly lại là một trường hợp ngoại lệ đến ngay cả ta cũng không đoán ra được, nếu đi một nước sai lầm sợ rằng cả hiện tại và tương lai đều không thể cứu vãn."

" Còn có chuyện sư phụ không thể đoán ra?" Niêm Lai Thần ngạc nhiên: " Thảo nào sư phụ mười lăm năm trước đột nhiên biến mất, thì ra đã ở Vinh Bích dưỡng ra một thất sư đệ."

" Đoán không ra cũng đều có nguyên do của nó, nhiều việc chúng ta muốn cũng khó có thể nắm bắt được."

Xem cách cư xử của Ân Ly, Niêm Lai Thần không tránh khỏi muốn đánh giá qua một lần: " Ta đoán không sai, sư đệ không phải không thể nói chuyện như mọi người biết mà là tự mình không muốn nói đi."

" Đệ... có thể nói là vậy."

" Vậy sư huynh có thể nào biết lý do là gì?"

Ân Ly không đắn đo suy nghĩ, y cười nói: " Đệ chỉ là muốn dùng lời mình đầu tiên nói ra, để gọi hắn " Phụ Hoàng.". "

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play