Có lẽ ngày xuân tháng Ba là những ngày có tiết trời thoải mái nhất ở thành phố biển, khí hậu ấm áp chỉ hơi se lạnh, mặt trời mùa xuân và gió cũng không rét buốt, không gay gắt, hơi xuân đã thôi thúc những cây hoa anh đào trong trường nở hơn một nửa.

Ngày quan trọng như thế được hưởng ứng bởi tiết trời lộng gió và nắng vàng rực rỡ, Trác Dật Nhiên cực kỳ vui vẻ, mới sáng sớm đã nhờ Cố Nghiêu giúp sấy cho một kiểu tóc đẹp trai.

Kể từ khi mới vào học ở học kỳ trước, Trác Dật Nhiên đã cực kỳ hài lòng với việc chia hai người một phòng. Là một Beta thẳng tắp, trong mấy việc nhà thì cậu chỉ biết sửa ống nước, đồ điện gia dụng thôi, khá là sơ sài về nề nếp sinh hoạt hằng ngày; may thay Cố Nghiêu lại bù được với cậu, vừa tỉ mỉ lại kỹ càng, đúng là nhà chuyên môn về cuộc sống, lúc nào cũng vô cùng có ích.

Ngày thường Trác Dật Nhiên không thích chải chuốt chưng diện, toàn dựa vào ưu thế trời sinh thôi, dù sao thì chẳng những mặt mũi cậu điển trai, mà tính cách cũng hoạt bát hay cười, toàn thân tỏa ra sức sống mạnh mẽ, có duyên quen nhiều bạn bè lắm, càng khỏi phải nói đến việc có hoa đào rơi vì cậu.

Hôm nay vì cần cho trường hợp đặc biệt nên đã cất công chải chuốt kỹ càng hơn ngày thường rất nhiều, trông cũng ra dáng phết. Hớn hở bước xuống lầu, bấy giờ Lục Sâm đã chờ cậu ngoài cổng.

Trác Dật Nhiên đánh giá anh một lượt, bên trên mặc áo khoác đen, bên dưới là quần jean đen bạc, so ra thì thật sự quá kín đáo khiêm tốn.

Phải thừa nhận rằng ngoại hình của Lục Sâm quá tuyệt nên dù có ăn mặc tùy ý đến mấy chăng nữa thì trông vẫn đẹp trai hết nấc.

Cũng miễn cưỡng xem như ngang ngửa với cậu.

Trác Dật Nhiên nghếch cằm đi về phía anh. Vẻ mặt Lục Sâm vẫn bình thản, đến tận khi cậu tới gần mới hạ giọng hỏi: “Có cần thiết không?”

Tuy giọng điệu không có cảm xúc gì, nhưng Trác Dật Nhiên bỗng nhận ra sự chê bai ẩn chứa qua lời nói ấy.

“Diễn kịch phải diễn cho trót.” Trác Dật Nhiên cũng khẽ giọng xỉa xói anh: “Ngày trọng đại như vậy mà sao cậu thờ ơ quá thế, sẽ làm người ta nghi ngờ đó.”

Chỉ ký thỏa thuận hoạt động nhàm chán thôi mà cậu nói cứ như hai người họ sắp đi làm thủ tục đăng ký kết hôn vậy.

Lục Sâm lười quan tâm cậu, cất bước rời đi.

Trác Dật Nhiên vội đi sóng vai với anh, chưa được mấy bước đã cảm thấy có một áp lực vô hình…

Người bên cạnh cao quá.

Trác Dật Nhiên khoảng một mét tám, cũng xem như hiếm thấy trong dàn Beta rồi, ngày thường lúc đi chung với Beta cũng có cảm giác ưu việt như ta đây cao nhất.

Nhưng Alpha đi cạnh cậu hôm nay có vẻ cũng phải tận một mét chín, thảo nào khí thế của Trác Dật Nhiên bị chèn ép nhiều đến vậy.

Song, trong mắt người ngoài, chiều cao như thế lại không xung đột, vừa đủ và hợp lý. Hai chàng đẹp trai chân dài cùng xuống phố tất nhiên sẽ thu hút biết bao nhiêu ánh mắt người đi đường, bất kể là người quen hay không, trên mặt họ vẫn sẽ nở nụ cười hoặc si mê hoặc ngưỡng mộ hoặc phấn khích.

Tuy đã quen làm tiêu điểm chú ý từ lâu, nhưng nguyên nhân trở thành tiêu điểm lần này lại có đôi chút khác biệt, Trác Dật Nhiên chợt thấy hơi ngại, cậu vờ như thờ ơ liếc nhìn sang bên cạnh, thấy Lục Sâm vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh, ai không biết còn tưởng hai người họ sắp đi đánh nhau nữa kìa.

Trung tâm hoạt động cách đó không xa, hai người lại đi khá nhanh nên chẳng bao lâu đã đến nơi. Có cán bộ của Hội học sinh đón ngoài cửa, họ đeo dải lụa màu hồng trên người phụ trách đón những cặp đôi người yêu khế ước đến ký thỏa thuận.

Nhìn thấy hai người họ từ phía xa, mấy người nọ đều khó giấu vẻ mừng rỡ, trong đó có một cô gái Omega trông rất quen mặt, chắc cũng học Học viện Quản Trị Kinh Doanh, cô nói một cách nhanh nhảu: “Ối, lúc trước nghe nói…”

Nhận ra không hay lắm, cô vội hắng giọng, nhưng vẻ mặt vẫn hớn hở thấy rõ: “Mọi người đều tưởng hai cậu sẽ không đến đó.”

“Ai nói vậy.” Trác Dật Nhiên mỉm cười: “Hai người bọn tôi hợp nhau lắm.”

Chờ vài giây, thấy người bên cạnh không phản ứng, cậu bèn quay đầu nhìn đối phương.

Bấy giờ Lục Sâm mới gật đầu đầy miễn cưỡng: “… Ừm.”

Hoạt động ký thỏa thuận của Người Yêu Khế Ước lần này được bắt đầu vào tám giờ sáng, kéo dài đến tận chiều mới kết thúc, quá trình ký không rắc rối nên mỗi cặp đôi có thể tự lựa chọn thời gian thích hợp đến đây.

Để tránh giờ cao điểm, Lục Sâm và Trác Dật Nhiên đến vào buổi sáng, nào ngờ hiện trường vẫn sôi động ngoài dự kiến của họ.

Xem ra số người tham gia hoạt động này nhiều thật, hễ nghĩ đến việc có biết bao nhiêu người cạnh tranh phiên bản giới hạn trong mơ kia, hiếm có lần Trác Dật Nhiên cảm thấy hơi áp lực.

Là một trong những người phụ trách hoạt động, Cố Nghiêu cũng đến hiện trường từ sớm, cậu ta chạy đôn chạy đáo, bận túi bụi một lúc, bấy giờ đang đứng trong một góc ở hội trường bàn bạc gì đó với trưởng ban tổ chức.

Thấy người quen, hai người lần lượt đi về phía họ. Lúc trước Trác Dật Nhiên chưa từng tiếp xúc với Minh Ngọc, quá lắm cũng chỉ biết mặt vì đối phương là nhân vật hô mưa gọi gió trong trường, đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc với cô ở khoảng cách gần như thế.

Không hổ là “cô gái cứng cỏi” trong truyền thuyết, chẳng những xinh đẹp mà trên người còn toát ra khí chất oai nghiêm nữa. Rõ ràng chỉ lớn hơn họ một, hai tuổi thôi nhưng chững chạc hơn tuổi thật rất nhiều, Cố Nghiêu đi bên cạnh cô trông càng nhỏ nhắn bé bỏng hơn.

Có lẽ Minh Ngọc khá thân với Lục Sâm, nhưng cả hai đều không phải loại người có tính cách nhiệt tình nên chỉ chào hỏi vài câu đơn giản, tất nhiên Trác Dật Nhiên với thân phận là “người yêu khế ước” của Lục Sâm cũng chào hỏi cô rồi.

Không biết có phải Beta thường khá nhạy cảm với Alpha hay không, cậu cứ cảm thấy trưởng ban tổ chức luôn nhìn cậu với ánh mắt như đang nhìn con dâu vậy.

Đến tận khi Minh Ngọc bị một cán bộ khác gọi đi, Cố Nghiêu mới đến gần huých nhẹ vai Trác Dật Nhiên, khẽ giọng: “Đàn chị xem trọng các cậu lắm đấy.”

Chợt nhớ đến mong đợi trở thành “tấm gương” mà hôm trước Lục Sâm đã kể, Trác Dật Nhiên quay đầu nhìn anh với vẻ mặt phức tạp, vừa định mở miệng thì cô gái Omega ban nãy họ gặp ngoài cổng đi đến, nở nụ cười nhiệt tình: “Tôi đưa các cậu đi ký thỏa thuận nhé.”

Nhưng đây chỉ là một hoạt động yêu đương nhàm chán và uể oải thôi, không ngờ Hội học sinh lại tổ chức long trọng như thế, hai người được đưa đến trước bàn họp được trang trí màu phấn hồng lãng mạn, cầm một tờ giấy lòe loẹt trong tay, hàng chữ kiểu phía trên viết bốn chữ “Khế Ước Yêu Đương”.

… Tuy cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng Trác Dật Nhiên vẫn gắng nhịn, sau đó vô thức liếc nhìn người bên cạnh, quả nhiên phản ứng của Lục Sâm cũng tương tự cậu.

“Để đảm bảo quyền yêu đương tự do bình đẳng của đôi bên trong quá trình diễn ra hoạt động, phải ký khế ước yêu đương…”

“Trong thời gian hoạt động, hai bên phải tuân theo những điều lệ có trong thỏa thuận, không bên nào được làm trái…”

Đọc lướt nhanh vài dòng, Trác Dật Nhiên lại có hơi buồn cười, một lần nữa cậu có ảo giác như đến đây để đăng ký kết hôn vậy.

Nhưng nói đi phải nói lại, hình như nhận giấy kết hôn cũng không khác chuyện đang làm bây giờ là bao nhỉ, trông có vẻ thề thốt sắt son lắm, nhưng thực tế cũng chỉ là vài mảnh giấy mà thôi.

Cứ như ký lên tờ giấy này rồi sẽ có thể khóa chặt một trái tim đến cuối cuộc đời.

Trác Dật Nhiên khinh thường.

Đang định đặt bút xuống thì nhớ ra Lục Sâm luôn kháng cự với hoạt động này, cậu sợ anh nhìn thấy mấy thứ này sẽ khó chịu, thế là không nhịn được nghiêng đầu nhìn anh.

Bấy giờ dù có kháng cự đến mấy cũng chẳng ích gì, nhưng ngược lại, động tác ký tên của Lục Sâm rất ung dung và dứt khoát, chẳng do dự chút nào; nhưng khi phối hợp với đôi mắt hơi híp lại, khiến Trác Dật Nhiên có cảm giác bi tráng lắm.

Cứ như đang ký giấy bán mình vậy đó.

Chút lương tâm ít ỏi còn sót lại khiến Trác Dật Nhiên hơi đồng cảm, nhưng không hiểu sao cậu cũng thấy buồn cười, thế là nhìn anh thêm vài giây. Lục Sâm ký tên xong, vừa ngước mắt đã chạm ngay trúng tầm mắt của cậu giữa không trung, bấy giờ Trác Dật Nhiên mới hoàn hồn, cũng cúi đầu ký tên.

Mấy cô gái bên cạnh không nhịn được bụm miệng cười, trong đầu đã tự viết nên một thiên tình sử tuyệt đẹp về cái chạm mắt này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play