“Nghe nói trình độ của Học viện Quản trị Kinh
doanh chẳng ra sao cả, ngay vòng đầu đã gặp chúng ta rồi, chắc sẽ thua
thê thảm lắm nhỉ?”
“Đó là mấy khóa trước thôi, hình như
năm nay mạnh hơn chút, nếu trình độ tệ thật thì có đến mức khiến nhà thi đấu đông nghịt người như vậy đâu?”
“Có mấy ai đến xem nghiêm túc chứ? Đa số toàn đến xem đội trưởng của họ đấy.”
“Ồ, ngày nào cũng cảm thán tại sao bên chúng ta lại không có kiểu nam thần
như Lục Sâm chứ? Vừa đẹp trai, học hành lại giỏi, chơi bóng cũng hay như vậy nữa.”
“Đàm Phi cũng hay mà, chơi bóng giỏi ngang Lục Sâm nhỉ?”
“Tuy là sinh viên Học viện Điện tử phải ủng hộ đội trưởng Đàm của chúng ta
vô điều kiện, nhưng xét về mặt khách quan thì ngày thường cậu ấy cũng
chỉ trông hơi đẹp trai chút thôi, so với Lục Sâm, chỉ xét nhan sắc đã bị hạ đo ván ngay từ đầu…”
“Bạn trai của đội trưởng Đàm có
máu ghen dữ dội lắm đấy, trước đây mọi người nghe nói Học viện Quản trị
Kinh doanh đối diện đã lên kế hoạch tiếp ứng đặc biệt cho Lục Sâm, thế
là cũng không muốn đội trưởng Đàm của chúng ta thua thiệt mặt mũi, ai
ngờ bạn trai cậu ấy khó chịu, nói ai dám giơ biểu ngữ của Đàm Phi nghĩa
là đang giật bồ của cậu ấy.”
“Quá đáng nhỉ? Đàm Phi là đội trưởng đội bóng rổ, ủng hộ đội trưởng cũng không được à?”
“Nếu đặt mình vào trong cuộc, có một bạn trai Alpha xuất sắc như vậy, Omega không có cảm giác an toàn cũng bình thường thôi.”
“Chậc chậc chậc, vậy chẳng phải Lục Sâm còn xuất sắc hơn cậu ấy đó sao, bạn trai người ta cũng đâu làm vậy.”
“Cái quái gì vậy? Lục Sâm không phải chàng FA hoàng kim à?”
“FA đã là chuyện năm ngoái, bây giờ có bạn trai rồi, là một Beta đó.”
“Là vụ Người Yêu Khế Ước kia á? Không ngờ vẫn còn bên nhau luôn, tưởng chơi thôi chứ.”
“Trác Dật Nhiên mà, cũng là nam thần trong Học viện Quản trị Kinh doanh bọn họ đó, hình như hôm nay cũng ra sân.”
“Có nam thần mấy cũng là Beta thôi, một Beta cũng tham gia cúp tân sinh viên? Điên rồi à!”
“Thì đó, không biết tự lượng sức, mặt mũi đẹp trai cũng đâu ăn được, hôm nay họ thua chắc rồi.”
Giọng trò chuyện của mấy nữ sinh bên Học viện Điện tử to quá, tất cả đều lọt
hẳn vào tai của Chu Lộ Lộ, cô bị ồn đến bực bội, bèn quay mặt nhìn sang
phía đối diện của khán phòng.
Còn một lúc nữa mới bắt đầu trận đấu, nhà thi đấu lớn đã đông nghịt người, đâu đâu cũng là tiếng
bàn tán xôn xao, có người còn cầm bảng cổ cũ cho học viện của mình nữa,
nhiều trường hợp in luôn tên cá nhân.
“Lộ Lộ.” Tiểu Hy
bên cạnh nhìn hai chữ “Lâm Dương” trên biểu ngữ của cô, khẽ giọng hỏi:
“Bạn trai cậu có nói với cậu là đã chuẩn bị thế nào không? Nghe nói Học
viện Điện tử mạnh lắm đó.”
“Cứ xem thôi” Chu Lộ Lộ nói: “Mình tin tưởng họ.”
“Nhưng nói thật thì mình cũng không biết xem cho lắm, chủ yếu đến ngắm mấy anh chàng đẹp trai.” Tiểu Hy thở dài, than thân trách phận: “Thời buổi bây
giờ không còn mấy Omega đã lên đại học mà vẫn FA như mình đâu.”
Trò chuyện được đôi ba câu, nhạc nền trong nhà thi đấu chợt bị tắt đi,
trọng tài và quản lý đội bóng của hai bên ra sân, thế là ngay tức thì,
ánh mắt của tất cả đều tập trung lên một người.
Minh Ngọc cầm tệp hồ sơ trong tay, mặc váy mang cao gót, trang điểm xinh đẹp, mái tóc thẳng dài xõa trên vai như thác nước, ăn mặc rất nghiêm chỉnh nhưng vẫn luôn khiến người ta phải ca thán.
“Đàn chị đẹp quá
đi.” Tiểu Hy không kìm được nâng hai tay bụm miệng: “Tuy mình thích
Alpha nam hơn, nhưng nếu là chị ấy, mình cũng được luôn… Á á á á á á!
Lục Sâm!”
Giữa những tiếng hô hò cuồng nhiệt, mười mấy
thành viên của hai đội bước ra sân. Trang phục của Học viện Quản trị
Kinh doanh là màu trắng, trông cực kỳ bắt mắt dưới ánh đèn, nhất là hai
đội viên đứng đầu vô cùng thu hút ánh nhìn.
“… Ồ?” Tiểu
Hy nhìn người đứng phía trước nhất trong đội của Học viện Quản trị Kinh
doanh, nhìn vào đã chú ý thấy ngay số “9” màu đỏ được in trên đồng phục
trắng.
“Lục Sâm đổi số rồi à?”
Chu Lộ Lộ chu môi ý bảo cô nhìn: “Nhìn sau lưng cậu ấy.”
Bấy giờ Tiểu Hy mới chú ý thấy con số “6” quen thuộc kia đã được chuyển
sang cho Trác Dật Nhiên, cô khá là kinh ngạc: “… Chuyện gì đây, vậy mà
cũng khoe tình cảm được á?”
“Ghép lại với nhau là ‘69’ rồi.” Chu Lộ Lộ chẳng lấy gì làm lạ: “Chắc là tình thú đó.”
“Hả?” Tiểu Hy không hiểu, cô ngơ ngác quay mặt nhìn bạn mình.
“Không có gì.” Chu Lộ Lộ vội lắc đầu.
Học viện Điện tử với đội hình toàn là Alpha, nói đến cũng trùng hợp, màu
chủ đạo của đồng phục học viện họ là màu đen, tạo nên thế đối lập rõ
ràng với màu trắng tinh của Học viện Quản trị Kinh doanh.
Đội trưởng Đàm Phi vươn tay với Trác Dật Nhiên, nụ cười trên mặt vừa tươi
tắn vừa đầy ngạc nhiên: “Còn có Beta ra sân nữa sao, quả nhiên Học viện
Quản trị Kinh doanh là nơi đầy rẫy nhân tài nhỉ.”
Trác Dật Nhiên cũng bắt tay với cậu ta, nở nụ cười đúng mực: “Không dám nhận.”
Ánh mắt Đàm Phi chuyển sang Lục Sâm, nói đầy ẩn ý: “Không hổ là người của đội trưởng Lục.”
Hình như câu này có hai ý, Lục Sâm nghe thế thì nhướng nhẹ hàng mày như trả lời.
Hai bên bắt tay hữu nghị xong, một lúc sau thì mỗi người vào vị trí của mình, chờ tranh bóng.
Tất cả đều im lặng, trọng tài đi đến giữa sân, sau tiếng toét còi, quả bóng rổ bay vụt lên cao. Chung Hàn cao to nhảy cao hơn đối phương, cậu ta
vươn tay huơ mạnh, lấy được quyền kiểm soát bóng, bóng bay đến chỗ Lục
Sâm cách đó không xa.
Thực lực của Lục Sâm là điều không
ai nghi ngờ trong đội bóng, thật ra anh là một nhân tài toàn năng, có
thể chơi ở bất cứ vị trí nào, nhưng để làm tốt công việc chỉ huy tác
chiến cho cả đội, anh luôn đảm nhận vai trò của một “nhạc trưởng”, đó là hậu vệ dẫn bóng của đội.
Sau khi bóng vào tay anh, anh nhanh chóng đổi hướng vượt qua vài hàng phòng thủ, dùng một tay ném bóng ra ngoài.
Một đường chuyền dài xinh đẹp, vút qua tiền phong chính[1] và phụ của đối
phương, rơi một cách chính xác vào người đang nhìn anh và chờ đợi ở phía xa…
[1] Tiền phong chính (PF): còn được biết đến là vị
trí số 4, vừa có nhiệm vụ phòng thủ khi hỗ trợ trung phong kèm người và
bắt bóng bật bảng, vừa có nhiệm vụ ghi điểm.
Trác Dật Nhiên
chẳng tốn chút sức lực nào đã vươn tay nhận lấy, cậu bật nhảy lên trước
khi có người đến cướp bóng, chỉ vài giây sau đã ném vào quả bóng đầu
tiên của trận đấu.
Khán đài tức thì vỡ òa bởi những tiếng reo hò xen lẫn tiếng gọi tên hai người họ; khán giả của Học viện Điện
tử thấy thế cũng thuận thế hô “cố lên” với đội mình.
Người của Học viện Điện tử quen thói kiêu ngạo, không ngờ vừa mở màn đã bị
phũ đầu như thế, ít nhiều gì trong lòng cũng nhen nhóm lửa giận, thế là
mấy người họ đồng thời xông lên cướp bóng, nhưng cũng vì thế mà trong
quá trình chuyền ngược về, họ sắp xếp vị trí không tốt nên ngay lập tức, đường chuyền bóng đã lần nữa bị Lục Sâm cắt được.
Đúng
khoảnh khắc xoay người, Lục Sâm đã tìm thấy chỗ đột phá, anh vượt qua
hàng phòng thủ, chuyền bóng cho Lâm Dương ở khu vực vạch ba điểm.
Xung quanh Lâm Dương có quá nhiều người kèm, tất cả đều cho rằng cậu ta sẽ
chuyền bóng đi, nhưng nào ngờ sau vài cú post move[2], cậu ta đột nhiên
bật nhảy ném rổ.
[2] Post move: cách đánh dùng vai để lấn từ từ tiến sát vào rổ.
Lần này ném vội quá, e là không khả quan rồi, ngay khi các khán giả đang
nín thở chờ đợi kết quả của cú ném thì Hướng Gia bên cạnh đã lặng lẽ
chuẩn bị bước tiếp theo…
Quả nhiên, bóng va thẳng vào
bảng rổ, đúng lúc này, Hướng Gia chạy đến nhảy lên tranh bóng trước tất
cả mọi người, bắt bóng bật bảng một cách nhuần nhuyễn.
“Mẹ!” Khán đài lần nữa bị nhấn chìm trong những tiếng hò hét, Đàm Phi không nén được tiếng chửi thề của mình.
Nghe nói thành tích của Học viện Quản trị Kinh doanh mấy năm trước khá kém,
thế nên thành viên đội họ vốn rất xem thường đối thủ trận đầu tiên của
mình.
Dù cũng loáng thoáng nghe đến cái tên Lục Sâm,
nhưng sau khi gặp người thật, mọi người đều đánh giá anh qua gương mặt
rằng, danh tiếng của tên công tử bột này toàn là nhờ cái mặt mới được
người ta khen nức nở thế thôi.
Cho đến tận bây giờ, họ mới nhận ra mình đã đánh giá quá thấp thực lực của tên này.
Có lẽ những người khác không cảm nhận rõ được, nhưng cùng là hậu vệ dẫn
bóng, chỉ với hai lượt bóng này thôi, Đàm Phi đã biết rõ trình độ của
đối phương.
Khả năng khống chế bóng của Lục Sâm quá cao
siêu, mắt anh như khóa chặt trên quả bóng vậy, đã thế đuôi mắt vẫn có
thể quan sát hết được xung quanh. Đây gọi là đi một bước nhìn trước ba
bước, vào giây phút rút về phòng thủ, thật ra anh đã lên kế hoạch sẵn
cho lần tấn công kế tiếp rồi.
Ví dụ như ban nãy, từ khi
Lục Sâm chuyền bóng cho đến khi Lâm Dương ném rổ, rồi cuối cùng là cú
bắt bóng bật bảng của Hướng Gia, suốt quá trình này hoàn toàn không tồn
tại một sơ sót nào, từ đầu chí cuối, mọi việc đều nằm trong dự đoán của
anh.
Hai quả bóng vào rổ lúc mở trận dường như đã dẫn dắt nhịp điệu chính cho cả hiệp, từ đó về sau, đây gần như trở thành nơi
thể hiện của riêng đội Quản trị Kinh doanh, tiết tấu khống chế bóng của
Lục Sâm thành thạo điêu luyện, bốn đội viên khác cũng phối hợp hoàn hảo, gần như ghi điểm liên tiếp.
Còn phía đội Điện tử, theo
lẽ thường thì có một vị tướng mạnh như Đàm Phi, thực lực cả đội cũng
chẳng yếu, nhưng có lẽ do chuỗi thất bại lúc mở màn đã ảnh hưởng đến tâm thế của họ, nên sau đó họ gần như rất khó giành được quyền kiểm soát
bóng, thêm vài lần ném không vào nữa, chẳng mấy chốc đã tạo thành cách
biệt về tỷ số.
Thấy chỉ còn mấy mươi giây cuối là kết
thúc hiệp một, Lục Sâm lại có bóng, vẫn là lối chơi và vị trí tương tự
như lần trước, chỉ là lần này người đứng ngoài vạch ba điểm lại là Trác
Dật Nhiên.
Là đội bóng đứng hàng top hằng năm, sức quan
sát và kinh nghiệm của đội Điện tử cũng không phải hạng xoàng, chịu
thiệt một lần, bấy giờ ai nấy đều cảnh giác cực độ, đề phòng họ làm thêm một quả bắt bóng bật bảng nữa.
Quả nhiên, lần này Trác
Dật Nhiên làm theo y hệt, sau vài lần dẫn bóng đảo hướng né tránh hàng
thủ, cậu bật nhảy lên ném rổ ở vạch ba điểm.
Bấy giờ đã
có vô số người đứng sẵn dưới bảng rổ rồi, ngay vào giây phút bóng bay
đến, Đàm Phi tự mình phòng thủ dưới rổ, cậu ta nhảy lên trước tất cả mọi người.
Song, chẳng ai ngờ rằng cú ném này lại không va vào bảng rổ, mà lọt thẳng xuống lưới luôn.
Đàm Phi lộ vẻ mặt kinh ngạc.
Lâm Dương đã là một cao thủ có tỷ lệ ném rất chuẩn rồi, nhưng ban nãy, cùng một vị trí và thế ném, một Alpha như cậu ta cũng chưa chắc sẽ ném vào
được, nào ngờ Beta trước mặt lại có sự tự tin đến gần như ngông cuồng
như thế.
Quan trọng là cậu còn làm được.
Nhìn vẻ mặt thản nhiên của đội bạn, Đàm Phi hiểu quả bóng này không phải
hiện tượng phát huy xuất sắc của Trác Dật Nhiên, tất cả vẫn nằm trong
tầm kiểm soát của Lục Sâm.
Tầm mắt cậu ta lại dời về phía Trác Dật Nhiên.
Hóa ra chẳng những họ đã xem thường Lục Sâm, mà nghiêm trọng hơn là họ còn xem thường cậu Beta trông rất tầm thường này.
Khoảnh khắc quả bóng rơi vào giữa lưới, tiếng còi của trọng tài cũng vang lên báo hiệu kết thúc hiệp một trận đấu.
Cũng chính lúc này, tiếng hoan hô bùng nổ mạnh chưa từng có, Trác Dật Nhiên có thể nghe rõ tiếng khán giả đang gọi tên mình.
Nhưng cậu chưa kịp phản ứng gì, chỉ vô thức quay đầu nhìn về phía người vừa chuyền bóng cho cậu cách đó không xa.
Lục Sâm vẫn đứng chỗ cũ, trông vừa đẹp trai vừa mạnh mẽ. Dù vừa vận động
mạnh nhưng vẫn thoải mái nhẹ nhàng, bấy giờ anh cũng đang nhìn cậu với
vẻ điềm tĩnh.
Chạm phải tầm mắt cậu, Lục Sâm nhếch môi
thật khẽ, nở nụ cười rất nhạt rất khó phát hiện với Trác Dật Nhiên,
dường như chỉ muốn để một mình cậu nhìn thấy nụ cười này mà thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT