Anh cau mày có chút khó hiểu nhìn theo hành động của cô. Bất chợt cô cầm lấy tất cả chén dĩa được xếp ngăn nắp trên kệ đập vỡ tan nát một cách đầy dứt khoát. Anh bất ngờ lao đến nắm chặt lấy cổ tay cô, ngăn chặn bàn tay "phá hoại" đang không chút ngại ngần đập vỡ đồ đạc.
\- Cô đang làm cái trò gì vậy ? \_ Anh hằn giọng
\- Anh bỏ...bỏ bỏ ra...\_ Cô đưa mắt ngây ngô nhìn anh.
\- Cô muốn tôi phải vũ phu ?
Ánh mắt cô chợt thoáng yên vị, bỗng cô cắn thật đau vào tay anh đến bật cả máu khiến anh phải buông tay cô ra. Cơn đau khiến anh càng tức giận, cô thì vô tư quậy phá mọi thứ, cô đập đổ chén dĩa rồi đến những lọ hoa hay kể cả bất kỳ đồ vật nào cô có thể chạm tới. Anh tức giận nhìn cô rồi bước đến bế cô vào phòng, anh mạnh tay buông cô xuống vừa rồi hằn giọng:
\- Cô không muốn bị đau thì ngoan ngoãn mà nằm im cho tôi!
Bây giờ cô say, cô nào biết sợ anh là gì nữa chứ, cô bướng bỉnh ngồi dậy bước về phía anh, đưa tay chỉ vào mặt anh đầy thách thức:
\- Tôi không nghe...thì anh làm gì tôi hả ? Đồ xấu xa!
Thái độ nghênh ngang hiện tại của cô trước đó anh chưa từng thấy qua, sự thù hận mù quáng trong lòng anh không cho phép anh dịu dàng với cô. Anh thô bạo siết lấy cổ tay cô khiến cô đau điếng:
\- Châu Him Lam, tôi không rảnh mà đùa với cô, tôi sẽ khóa cửa, khi nào tỉnh táo tôi sẽ xử lý cô sau!
Cô cố giật tay ra, cố thoát khỏi sự đau đớn bởi bàn tay to khỏe của anh gây ra.
\- Anh bỏ ra...tôi...
\- Cô muốn gì ?
\- Tôi muốn...nôn...muốn nôn...
Cô ngập ngừng khi anh chưa kịp phản ứng thì đã nhanh chóng nôn vào người anh, anh bàng hoàng nhìn cô, còn cô thì hồn nhiên nôn xong lại ngồi bệch xuống sàn nhà vỗ tay cười vui vẻ.
Anh tức giận nhìn cô, nhưng phải lo cho thân thể đang bốc mùi của mình nên anh bỏ về phòng của mình để tắm rửa sạch sẽ, Minh Nom thiếu gia vốn là con người rất ưa sạch sẽ.
Sau đó anh quay lại xem cô thế nào thì thấy cô đã nằm ngủ ngon lành dưới sàn nhà. Dù không muốn chút nào nhưng anh đành phải dọn dẹp sàn nhà đang còn tàn tích nôn mửa của cô. Xong xuôi anh đánh thức cô dậy, sau khi nôn xong có lẽ cô đã tỉnh táo hơn nhưng vẫn còn trong cơn say chưa dứt ra được.
\- Cô dậy mà tắm đi! Cô tính để như vậy mà ngủ ?
Cô lờ đờ đôi mắt nhìn anh, môi nhỏ khẽ cất lời:
\- Tôi...muốn ngủ...anh đi ra đi!
Anh bất lực với cô gái nhỏ trước mắt, không hiểu sao anh lại cảm thấy có chút vui vẻ khó tả, cứ như cuộc sống tẻ nhạt sau khi Diễm Chi rời đi của anh đã được tươi mới trở lại. Nhưng anh không muốn tồn tại cảm giác này, cô không thể nào có thể thay thế hay so sánh với Diễm Chi trong lòng anh được.
Anh thở ra một hơi nam tính rồi bế cô vào phòng tắm, anh vô tâm mở vòi nước lạnh hướng thẳng vào người cô.
\- Cô mau tự tắm đi!
Cô cố nhướng mắt dưới những tia nước mạnh rồi đứng dậy cứng đầu:
\- Không tắm! Tôi lạnh...
\- Cô có quyền lựa chọn sao ? \_ Anh lạnh giọng.
Nhìn vào đôi mắt trong như thủy tinh lấp lánh của anh, sự sâu thẳm khó đoán và ánh nhìn lạnh lẽo vô tình khiến cô tuy say nhưng giờ lại sự hãi, cô bước lùi về sau nhưng do sàn phòng tắm trơn trợt nên cô trượt chân. Theo phản xạ cô vội nắm lấy cánh tay anh, do bất ngờ nên anh không kịp phản kháng. Cú ngã đột ngột khiến anh nằm đè lên người cô còn đầu cô thì đập mạnh xuống sàn.
Anh nhìn cô bực tức nhưng vừa tính mở miệng ra mắng cô thì anh đã thấy hai hàng nước mắt của cô chảy dài.
Anh bối rối không biết phải làm gì, thật lòng anh không biết cô sẽ ngã nên không thể đỡ lấy đầu của cô, mà chẳng phải anh rất muốn cô đau như vậy sao, hà cớ gì bây giờ anh lại đau lòng chứ.
Nhưng trông cô khóc như vậy thì ai mà nỡ la mắng, đặc biệt là đàn ông. Anh xoa đầu vỗ về cô:
\- Cô...nín đi!
Bỗng cô hét lên:
\- Anh làm tôi đau thêm đó...tránh ra...tránh ra đi! Đồ xấu xa!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT