Edit: Hân

Beta: LP

......

Bàn chân trần giẫm lên bãi cỏ xanh, ánh nắng chói chang cớ sao lại hiếu kỳ

Con diều muốn bay, yêu nhau đến chết, ông trời tác thành mối tình tốt đẹp

Lâm Tịch, “Rõ như ban ngày”

Sếp Tạ của Phù Đồ bắt đầu tỏ ra hứng thú với những cuộc xã giao bên ngoài hơn bao giờ hết. Người khác đều không biết vì sao, cứ luôn suy đoán lung tung, ví dụ như sếp Tạ lại ra ngoài gạt người rồi, hoặc Phù Đồ không ổn nữa phải ra ngoài tìm người tiếp sức. Giới giải trí thường có những buổi họp mặt kín, sếp Tạ luôn ngồi một lúc rồi biến mất một lúc, sau đó lại trở về trò chuyện cười đùa với mọi người.

Tiếc rằng không có ai trong giới giải trí nhàm chán đến mức điều tra ngọn ngành. Nếu không chỉ cần dựng một biểu mẫu rồi làm phép loại trừ sẽ dễ dàng nhận ra trong tất cả những buổi xã giao đó đều có hai cái tên luôn xuất hiện cùng nhau là Lâm Chu Độ và Tạ Thành Văn.

Mà cho dù phát hiện rồi cũng rất khó liên tưởng đến điều gì mờ ám. Cái tên Lâm Chu Độ này tất nhiên rất nổi tiếng, nhưng đến hôm nay đã không còn quan hệ trực tiếp nào với Phù Đồ nữa. Bản thân cậu đã có đủ sự nổi tiếng rồi. Tạ Thành Văn đang ngồi thì đột nhiên đổi tư thế. Trông trạng thái của anh có vẻ không được tốt lắm. Lâm Chu Độ nhìn thấy từ xa nhưng lại không có phản ứng gì. Cậu đứng cách anh rất xa, có thể nhìn thấy bóng dáng của Tạ Thành Văn trong đám người đã rất tốt rồi, làm sao có thể nghe thấy người phía sau Tạ Thành Văn đang nói gì cơ chứ.

“Nghe nói gì chưa? Lâm Chu Độ và Tống Y ở bên nhau rồi đấy!”

“Không phải chứ, Tống Y kết hôn rồi mà.”

“Nghe nói đã ngầm ly hôn lâu rồi. Hai người họ quen biết nhiều năm như vậy, chắc là lâu ngày sinh tình đó. Hình như phóng viên cũng chụp được ảnh rồi, ảnh chụp đã bị mua hết rồi, phóng viên cũng bị bịt miệng. Cho dù có thăm dò cỡ nào cũng không để lộ ra nửa chữ. Chậc, đúng là nhà giàu lắm tiền.”

“Vậy sao, thật sự nhìn không ra đó…”

Hai người tám chuyện vừa mở miệng đã không dừng được. Tạ Thành Văn đổi không biết bao nhiêu tư thế ở trước mặt họ mà vẫn không thể giữ bình tĩnh nổi.

May mà Lâm Chu Độ đã lên bục nhận giải. Lúc nói lời cảm ơn cậu đưa mắt nhìn xuống dưới. Trông bề ngoài dường như cậu chỉ đang nhìn quanh một lượt, người khác đều không biết rốt cuộc cậu đang nhìn đi đâu. Đường nhìn của Tạ Thành Văn chạm vào ánh mắt của Lâm Chu Độ, chợt thấy trong lòng bình tĩnh hơn rất nhiều.

Trên đường về gặp, hai người lại nhau sau khi đi lòng vòng một hồi trên đường. Sau bài học lần trước, lần này cả hai đều cẩn thận hơn nhiều. Hai chiếc xe xuất phát đi về hai hướng khác nhau, rẽ hết vòng này sang vòng khác, cuối cùng mới gặp lại. Lâm Chu Độ xuống xe bảo tài xế lái xe về trước rồi đi lên chiếc xe màu đen khác đang theo sát phía sau.

Lâm Chu Độ ngồi vào hàng ghế sau để tránh bị thợ săn ảnh chụp được. Nhưng điều này cũng không thể ảnh hưởng đến việc cậu thân mật với Tạ Thành Văn: “Cuối cùng cũng được lên rồi! Dằn vặt em chết mất.”

Tạ Thành Văn vẫn tiếp tục lái xe, không nói một lời.

Lâm Chu Độ lập tức nhận thấy có gì đó không ổn. Cậu vươn tay khẽ chạm vào người Tạ Thành Văn: “Anh sao vậy?”

“Đang lái xe.” Tạ Thành Văn chỉ lạnh nhạt đáp lại một câu, ý bảo Lâm Chu Độ đừng làm phiền mình.

Lâm Chu Độ rút tay về nhưng vẫn tiếp tục đặt câu hỏi: “Hình như hôm nay em không làm gì cả. Chẳng lẽ có ai nói gì rồi sao?”

Bất kể là gì, Lâm Chu Độ đều không muốn để Tạ Thành Văn phải chịu đựng một mình.

“Dạo này em và Tống Y gặp nhau nhiều lắm à?” Im lặng hồi lâu, cuối cùng Tạ Thành Văn cũng chịu lên tiếng.

Lúc Tạ Thành Văn nói, giọng điệu của anh vẫn rất bình thản không thể nghe ra được bất cứ cảm xúc gì. Chiếc xe vẫn lăn bánh một cách vững vàng. Thế nhưng Lâm Chu Độ đã lập tức nhận ra. Cậu không trả lời câu hỏi của Tạ Thành Văn. Anh đợi mãi không thấy cậu nói gì mới ngước mắt nhìn lên kính chiếu hậu thì thấy Lâm Chu Độ đang cười.

Lâm Chu Độ lại dán chặt vào người anh. Cậu cứ cười mãi: “Sếp Tạ mà cũng ghen sao?”

Lái xe như vậy thật sự rất nguy hiểm, may mà nơi này không đông người. Tạ Thành Văn đành phải đỗ xe ở lề đường. Cuối cùng Lâm Chu Độ cũng không cần phải lo lắng về vấn đề an toàn giao thông nữa. Cậu chủ động rướn qua ghế ngồi nắm lấy tay của Tạ Thành Văn.

Bàn tay Tạ Thành Văn rất đẹp. Ngón thon dài, khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay lại nóng rực như lửa. Anh không quay đầu nhìn Lâm Chu Độ mà chỉ nắm chặt tay cậu.

Lâm Chu Độ lại muốn hôn anh.

“Cẩn thận bị chụp.” Tạ Thành Văn nói: “Lần này số tiền mua lại ảnh chụp phải chia đôi.”

Lần trước bị thợ săn ảnh chụp được, Tạ Thành Văn không hề nói cho Lâm Chu Độ biết đã tự mình giải quyết êm thấm. Sau đó Lâm Chu Độ vô tình phát hiện ra những tấm ảnh được rửa xong xuôi ở trong ngăn kéo. Kỹ thuật chụp ảnh của người nọ khá tốt, trời tối như vậy mà vẫn chụp ra được hiệu quả như trong phim. Lâm Chu Độ hỏi Tạ Thành Văn mua lại với giá bao nhiêu, còn cười nhạo sự giàu có hào phóng của Tạ Thành Văn một phen. Sau đó cậu lại nói lần sau mà gặp chuyện thế này nữa thì hãy bàn bạc trước với cậu. Lâm Chu Độ biết Tạ Thành Văn quyết đoán quen rồi. Những năm qua ở bên nhau anh đã dần thay đổi lối suy nghĩ, thế nhưng vẫn còn một vài thói quen không thể sửa được. Đôi khi anh cũng sẽ tự ý quyết định. Nhưng không sao hết, bọn họ còn nhiều thời gian để thay đổi.

“Cần em giải thích không?” Lâm Chu Độ hỏi: “Nói em và cô ấy không có gì cả?” Cậu biết Tạ Thành Văn đương nhiên không cần. Mỗi khi rảnh rỗi Lâm Chu Độ thích đi đâu nhất, Tạ Thành Văn là người biết rõ hơn ai hết. Thế nên khi Tạ Thành Văn có cảm xúc hiếm gặp này, Lâm Chu Độ chỉ thấy cảm thấy rất vui vẻ.

“Trước đây em cũng từng đố kỵ.” Lâm Chu Độ quyết định thú nhận với Tạ Thành Văn: “Trước đây khi em tìm đọc tin tức của anh, thấy được rất nhiều tin đồn tình ái của anh, còn có cả ảnh đính làm bằng chứng nữa. Lúc đó em nghĩ, sếp Tạ đào hoa như vậy, không biết người làm bạn giường như em sẽ được ở bên anh bao lâu. Nhưng mà cuối cùng em vẫn cứ thích anh.”

Đây là lần đầu tiên cậu chủ động nói ra những chuyện này với Tạ Thành Văn: “Nếu lần sau còn ai đó nói lung tung nữa, anh cứ nói với họ tất cả chỉ toàn là bịa đặt cả thôi, đêm qua Lâm Chu Độ ở trên giường của tôi.”

Những lời nói bông đùa trêu chọc của cậu đã chọc cười Tạ Thành Văn thành công. Anh nói: “Em lên ghế trước ngồi đi.”

Lâm Chu Độ xuống xe mở cửa trước rồi hỏi: “Bây giờ không sợ bị chụp được nữa à?”

“Lần này em bỏ tiền.” Sếp Tạ lật lọng nhanh như chớp, từ chia đôi tiền trực tiếp chuyển thành Lâm Chu Độ bỏ tiền ra luôn: “Chê tôi phung phí thì em tự trả đi.”

Lâm Chu Độ quyết định giao kèo với sếp Tạ trước: “Vậy lỡ như bị chụp được, em sẽ lấy phim rửa ra một tấm ảnh lớn treo ở trong nhà. Lần trước em đã muốn làm vậy rồi mà anh cứ nhất định không chịu.”

Tạ Thành Văn lo nghĩ nhiều hơn cậu. Còn Lâm Chu Độ thì chỉ nghĩ đơn giản rằng, nếu nụ hôn này đắt giá như vậy thì chi bằng làm cho nó xứng đáng với cái giá mà họ phải bỏ ra một chút.

Trong không gian chật hẹp kín như bưng, ánh đèn mờ nhạt không sáng rõ, không khí ngột ngạt như thế này thật sự chẳng tiện làm gì được. Quả thật đây không phải là địa điểm lý tưởng. Thế nhưng cậu cảm thấy ngồi cùng với Tạ Thành Văn còn vui hơn những lần đi nhận mấy giải thưởng hư danh trong mấy buổi lễ trao giải hoành tráng kia nhiều.

Tạ Thành Văn nghiêng người thắt dây an toàn cho của Lâm Chu Độ rồi khởi động lại xe. Còn một đoạn đường nữa mới về đến nhà. Lâm Chu Độ nhắm mắt lại định nghỉ ngơi một lúc.

Trong bóng tối, cậu chợt nghe thấy giọng nói của Tạ Thành Văn vang lên: “Chỉ có em.”

Lâm Chu Độ đã sắp ngủ thiếp đi. Cậu mơ màng hỏi lại: “Cái gì?”

Tạ Thành Văn không nói thêm gì nữa, chỉ tiếp tục chăm chú lái xe.

Những tin đồn tình ái bị người ta thêu dệt kia thành muôn hình muôn vẻ kia đều là giả. Chỉ mỗi cậu mới là thật.

Chiếc xe lao vun vút trên con đường rộng lớn. Bọn họ sắp về đến nhà rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play