Lâm Chu Độ ngày càng bận rộn, nhưng cậu không hề phàn nàn. Chỉ là công việc mà thôi, huống hồ tất cả đều có ích lợi. Cậu lại nhận vài bộ phim, có điện ảnh cũng có truyền hình, đương nhiên không phải là vai quần chúng, mà có vai trò quan trọng hơn.
Cũng có phim muốn mời cậu diễn vai nam chính, nhưng nhìn tới nhìn lui cũng không thấy hài lòng, phần lớn là những bộ cậu nghi làm ẩu.
Công việc quá nhiều thì lịch trình sẽ kín mít, phải đi từ phim trường này đến phim trường khác, ngủ cũng chỉ ngủ trong xe. Đúng là không có đạo đức nghề nghiệp, Lâm Chu Độ đương nhiên biết đây là cách người ngoài nhận xét về việc chạy show dồn dập thế này.
Nhưng cậu không có nhiều thời gian, cậu muốn tích lũy nhiều tác phẩm trong thời gian ngắn nhất, sau này mới có thể thả lỏng được.
Cậu đã từng nổi tiếng, nên biết rõ quần chúng tàn nhẫn cỡ nào. Nếu nghệ sĩ nghèo túng, cuối cùng có thể nhận được một câu tiếc hận, cũng được xem như để lại dấu tích. Nhưng phần lớn đều như nước bốc hơi trong không khí, không để lại dấu vết nào.
Rốt cuộc cậu đã hiểu vì sao Khâu Văn Lễ lại chẳng quan tâm rồi, hắn giống một con lừa, chỉ cần một củ cà rốt mà thôi. Điều này như một nghịch lý: cũng không hề muốn hùa theo trên chiến trường danh lợi, hoặc lúc ăn cơm ở ven đường bị người hâm mộ đuổi theo đến quên trả tiền, nhưng nếu không làm được điều thứ nhất, thì ước mong được quần chúng nhìn vào bản thân, cũng chỉ còn là mơ mộng viển vông mà thôi. Thị trường rộng lớn, có rất nhiều vai diễn xuất sắc, nhưng chả có mấy vai là thuộc về cậu.
Còn tên Phương Hữu này chắc gần đây đang gặp may, tuy không có vai nam chính ăn hại nào đưa đến cửa cho anh ta diễn, nhưng năm ngoái nhân lúc đang rảnh rỗi đến phát chán, anh ta chạy đi thử một vai bé tẹo trong phim chống tham ô, thế mà lại thành công. Lâm Chu Độ nghe Phương Hữu nói, phim chuẩn bị phát sóng, còn cười nhạo, hỏi anh ta có phải đi tự thú không. Nhưng không ngờ hiệu quả diễn xuất khá tốt, vai của anh ta là con trai của một tham quan, tên tham quan này làm việc phạm pháp, lại nuôi dạy con mình thành một chú thỏ trắng ngây thơ, cuối cùng chú thỏ này lại tống cha mình vào ngục giam.
Lần đầu tiên được lên hot search theo diện tích cực, Phương Hữu vội vàng chụp lại khoe Lâm Chu Độ. Cậu mở ra, thì thấy chuyện bất ngờ.
"Tin hot search thứ năm là sao?" Cậu sợ mình sẽ nhìn thấy gì đó, nên hỏi luôn Phương Hữu.
Phương Hữu rất chuyên nghiệp, sau khi đi tìm kiếm một hồi mới trở về đáp Lâm Chu Độ: "Cái chủ đề #Trần Cảnh Tồn Lâm Chu Độ# này là do fan của anh đẩy lên, mắng đoàn đội của anh không làm việc, bảo bọn họ giải tán đi. Còn mỉa mai anh Trần là người đại diện mặt mũi lớn thật, không đọc tin nhắn cũng không trả lời, phải cho anh ấy một bài học, nên mới để tên anh ấy ở trước."
Đây rõ ràng là tin xấu, nhưng Lâm Chu Độ lại thở phào nhẹ nhõm: "Vậy không sao đâu."
Không biết Trần Cảnh Tồn có bị tên nghệ sĩ vô lương tâm nhà mình làm tức chết hay không nữa.
Điều mà Lâm Chu Độ sợ nhìn thấy, không phải là chính cậu cũng không phải là Trần Cảnh Tồn, mà là một cái tên khác ở giữa bọn họ. Đương nhiên cậu cũng sẽ lo lắng, cậu không phải dũng sĩ, mỗi ngày mỗi đêm, cậu đều hoảng loạn vì chuyện này. Lời đồn sẽ lan xa, trong lúc lan truyền sẽ có người thêm mắm dặm muối, rồi sẽ bị người khác nhìn bằng ánh mắt nghi ngờ, lại không thể giải thích. Đây là một vấn đề khó khăn cực kỳ, Lâm Chu Độ không còn chút dũng khí nào, cũng không biết cách xử lý.
Muốn ngăn cản chuyện này rất đơn giản, việc cậu nên làm, là đừng nên có gì đó "không rõ ràng" với Tạ Thành Văn nữa, nhân lúc bản thân có năng lực, bứt ra khỏi, thì sẽ trở thành một diễn viên trong sạch không có scandal trong miệng fans của mình.
Nhưng Lâm Chu Độ không nỡ.
Sự nghiệp và Tạ Thành Văn, như hai lựa chọn trái ngược nhau, nếu chỉ được chọn một trong hai...
Đờ mờ, câu nói kia lại hiện lên trong lòng Lâm Chu Độ.
Ông đây muốn hết.
Chỉ cần được nghỉ, Lâm Chu Độ sẽ lập tức bay về. Hôm đó Tạ Thành Văn mua một bộ thiết bị mới, gọi cậu lại xem. Lúc Lâm Chu Độ phấn khởi đi đến, Tạ Thành Văn đã chuẩn bị trong sân xong rồi, ban đầu cậu cứ tưởng có đồ chơi gì mới, vừa nhìn lại thì thấy vật này rất quen thuộc.
"Đây là thiết bị chiếu phim trên đất trống hồi tôi còn bé nè". Lâm Chu Độ nói với Tạ Thành Văn "Hồi đó cứ phim nào về làng cũng dùng cái này chiếu, âm thanh không rõ mấy, hình ảnh cũng mờ, sao anh lại mua cái này?"
Cậu nghĩ, không phải Tạ Thành Văn bị lừa đó chứ.
Tạ Thành Văn khoanh tay, rất hài lòng với thành quả lao động của mình: "Tôi biết."
Lâm Chu Độ không nhịn được bật cười, cậu phát hiện Tạ Thành Văn rất biết cách chơi.
Nửa đời trước của Tạ Thành Văn, sợ là chưa từng xem phim kiểu này, anh biết mà mua chỉ vì mấy hôm trước Lâm Chu Độ nói với anh trải nghiệm lần đầu xem phim điện ảnh, một đám người cãi cọ ồn ào, màn ảnh dưới bầu trời đêm, chiếu về một thế giới khác. Cũng dưới màn đêm như vậy, chỉ có hai người bọn họ.
"Tối nay xem gì?" Lâm Chu Độ hỏi.
Xem "A Phi chính truyện".
Tạ Thành Văn quả là một người không có tố chất, ấy thế mà lại vừa xem phim vừa nói chuyện với Lâm Chu Độ. Anh kể về câu chuyện đằng sau bộ phim này: "Cậu biết Đặng Quang Vinh không?"
Cái tên chợt lóe lên, nhưng Lâm Chu Độ không có ấn tượng mấy.
"Vương Gia Vệ quay phần sau của bộ này ở Philippines, lúc quay đến đoạn cuối đã tốn rất nhiều tiền. Hắn còn muốn thuê trực thăng tới để quay đoạn kết, nhưng tiền dự trù đã tiêu hết, vậy mà Vương Gia Vệ cố chấp phải quay, cuối cùng vẫn tiêu tiền thêm."
Lâm Chu Độ cố gắng nhớ lại, không biết lúc mình xem "A Phi tự truyện", có thấy cảnh nào dùng máy bay quay không.
"Nhưng sau đó hắn lại xóa hết đoạn đấy." Có lẽ nhà đầu tư Tạ Thành Văn dường như nhớ đến cảm giác tương tự đã từng trải qua, máu chảy ruột mềm, đau khổ đỡ trán:" Tiền phim đã hết bốn mươi triệu, phòng vé chín triệu, người đầu tư ăn tết xong nhập viện."
Đương nhiên người đầu tư xui xẻo kia chính là Đặng Quang Vinh.
Thế nhưng bộ phim "A Phi chính truyện" đi vào lòng mọi người, cuối cùng biến thành một phần của lịch sử phim ảnh, mọi người nhớ rõ Vương Gia Vệ, nhớ Trương Quốc Vinh, còn nhớ đến diễn viên Lương Triều Vĩ chỉ diễn ba phút ở phần kết, nhưng rất ít người nhớ đến Đặng Quang Vinh - người đập tiền cho đạo diễn yên tâm quay phim.
"Khán giả sẽ nhớ anh mà."Trong vườn hơi lạnh, Lâm Chu Độ hơi dựa sát vào, cậu nghĩ mình không nói dối, vì cậu cũng tính là một khán giả.
Sẽ nhớ về Tạ Thành Văn không chỉ là vị tổng giám đốc ngủ với hơn nửa showbiz, mà còn là cái tên đã xuất hiện ở phụ đề cuối của nhiều tác phẩm điện ảnh và phim truyền hình, anh là một trong số những người sẽ không bao giờ xuất hiện nhiều trên màn ảnh, trong những người đó có nhà sản xuất, người điều phối sản xuất, người điều chỉnh ánh sáng, người đưa nước, tài xế, là danh sách dài dòng mà người xem lười để ý, nhưng chính tổ hợp khổng lồ ấy, mới cấu tạo ra một cảnh phim hoàn chỉnh như trong mơ vậy.
Sẽ nhớ mãi buổi đêm dịu dàng đầy quyến luyến và bộ phim bị hai người chả có chút đạo đức tu dưỡng nào xem, bộ phim kết thúc trong tiếng thì thầm khe khẽ và nỗi buồn dai dẳng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT