Lúc về đến nhà, Lâm Chu Độ mới bình tĩnh lại từ trong vui sướng khi gặp được Khâu Văn Lễ, nhận ra có chỗ nào đấy sai sai.
Cậu nhiệt tình với Khâu Văn Lễ là điều hiển nhiên, nhưng đổi lại là Khâu Văn Lễ thì lại rất kỳ quái. Đạo diễn giỏi là một tài nguyên khan hiếm, không biết bao người chạy theo như vịt, Lâm Chu Độ chỉ mới xem qua phim, không biết tính cách của Khâu Văn Lễ, càng không tin có được phương thức liên lạc dễ dàng như vậy, lại còn là đối phương chủ động đưa.
Đang suy nghĩ thì di động vang lên thanh âm nhắc nhở, vừa nhìn đã thấy Khâu Văn Lễ thêm mình vào mục bạn bè, rồi tiếp tục gửi vài tin nhắn, Lâm Chu Độ không dám mở, cậu không biết sẽ thấy cái gì, cũng không biết phải đối mặt ra sao.
Lâm Chu Độ cảm thấy đau đầu.
Cậu không phải trai bao, Khâu Văn Lễ bị điên rồi chăng, muốn gì thì không thể nói thẳng ra à? Lúc đó có lẽ cậu sẽ có đủ dũng khí mà đập Khâu Văn Lễ một trận rồi. Cứ xà nẹo tới lui, còn rước thêm phiền phức, còn phải lấy lòng, không đắc tội với người ta. Nghĩ đến chuyện cơ hội rõ ràng đã đến tay lại bị bản thân ném đi. Rõ ràng không có tổn thất gì, Lâm Chu Độ lại thấy mình đang bị lỗ nặng.
Tạ Thành Văn đang ngâm trà, nghe thấy âm thanh, liếc nhìn Lâm Chu Độ, có thể là đang khó hiểu vì đã muộn rồi ai lại đi nhắn WeChat, chưa hề nghi ngờ cái gì, Lâm Chu Độ lại có tật giật mình, cầm điện thoại lên, giải thích với Tạ Thành Văn:" Thầy Trần nhắn tin về công việc."
Tạ Thành Văn lên tiếng, bưng ly đi lại mở máy tính.
Lâm Chu Độ ôm tâm trạng chết sớm chết muộn cũng là chết, mở điện thoại lên, thấy Khâu Văn Lễ gửi cho cậu vài tấm ảnh, cậu ngẩn người, bấm phóng to ra để xác nhận bản thân không nhìn lầm.
Cuối cùng cậu đã biết Khâu Văn Lễ nói xem qua gameshow của cậu là có ý gì rồi.
Trong chương trình đó, có một kỳ quay trong trường học, đội của Lâm Chu Độ bị phân đến tổ toán học, Lâm Chu Độ cố gắng nhớ lại kiến thức cơ bản khi còn đi học, tự mình trả lời hết các câu hỏi, đạt được điểm cao nhất.
Nhưng đây cũng không phải lý do để Khâu Văn Lễ vịn vào mà gửi cho cậu nhiều đề toán Olympic như vậy.
Hình học đến hàm số bao trùm hết, đây rõ ràng là một bài thi.
Điều vô sỉ nhất chính là bên dưới, Khâu Văn Lễ còn nhắn thêm: "Con gái của tôi rất thích cậu, con bé nói muốn kiểm tra cậu."
Đây rõ ràng là bài tập về nhà của cô bé! Lâm Chu Độ gào thét trong lòng.
Cậu thậm chí còn tưởng tượng ra người đàn ông trung niên sĩ diện, bị con gái đang lớn hỏi bài tập toán, không biết làm lại không chịu thừa nhận, miệng thì nói để ba suy nghĩ, thật ra là chụp lại chia cho nam diễn viên nhỏ bé yếu ớt đáng thương một phần.
Lâm Chu Độ muốn bóp chết bản thân vừa nãy cứ suy nghĩ tào lao.
Cậu không muốn làm đề toán học nên dời sự chú ý, nhìn Tạ Thành Văn đang làm gì. Tạ Thành Văn ngồi trước máy tính rất nghiêm túc, lúc này mà vẫn làm việc à? Lâm Chu Độ thò lại gần xem.
Hình như không phải, Tạ Thành Văn đang xem một trận thi đấu game, nghe người thuyết minh nói, hình như đây là một trận rất quan trọng.
"Anh vẫn chơi game này à?" Lâm Chu Độ hỏi.
"Chơi một chút." Tạ Thành Văn lại bắt đầu tìm mắt kính.
Lâm Chu Độ đứng cạnh Tạ Thành Văn, lướt qua anh, lấy từ trong ngăn kéo ra: "Tôi cất giúp anh rồi."
Trận đấu trong video trở nên kịch liệt, Lâm Chu Độ nghe không hiểu, đành nói chuyện phiếm với Tạ Thành Văn "Nếu tôi không chơi Vương Giả Vinh Diệu thì có thể hiểu trận đấu này không?"
"Không hiểu." Tạ Thành Văn đơ ra một giây, ăn ngay nói thật, "vì đây là Liên Minh Huyền Thoại."
Lâm Chu Độ cũng không thấy xấu hổ vì chuyện này, cậu cảm thấy tim mình ngày càng mạnh mẽ, tiếp tục tán gẫu: " Tôi không phân biệt được, cảm thấy cả hai đều rất nổi, có phải cái trò Vương Giả Vinh Diệu cũng tổ chức trận đấu thế này không, so với Liên Minh Huyền Thoại thì cái nào nổi hơn?"
Tạ thành văn nói: "Có. Đều... rất nổi."
Có đôi khi cơ hội cũng đến một cách khéo léo như vậy đấy, nếu có một kẻ mê game ở đây, sẽ nói với Lâm Chu Độ rằng, khỏi cần nghi ngờ, Tạ Thành Văn thật sự rất yêu cậu, nếu không cậu đã bị phong sát rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT