Edit: CtNguyet

.................

Bị gió lạnh bên ngoài biệt thự thổi vào, Lâm Chu Độ lập tức thấy hối hận vì đã nổi giận vô cớ với Tạ Thành Văn.

Kẻ không bình thường không phải là Tạ Thành Văn, cậu đương nhiên biết điều này. Tư duy của Tạ Thành Văn không có vấn đề, người ta không hỏi thẳng rằng mẹ mày chết thế nào, còn xem như chưa có gì xảy ra, cũng đã rất khắc chế bản thân rồi. Thậm chí Lâm Chu Độ còn không tin nổi Tạ Thành Văn lại tâm lý đến thế, lúc cuối cũng không mắng chửi Lâm Chu Độ đang phát cáu.

Lâm Chu Độ hơi hối hận, không phải chỉ vì Tạ Thành Văn là ông chủ của cậu – dù điều này cũng rất quan trọng, cái chính là vì thái độ của Tạ Thành Văn đối với cậu. Lúc ở bên Tạ Thành Văn, giống như được tắm trong dòng nước ấm, rất thoải mái. Tạ Thành Văn chưa từng yêu cầu Lâm Chu Độ điều gì cả, lúc bọn họ ở cạnh nhau, sẽ làm vài chuyện rất bình thường, không đến mức là bá đạo tổng tài, cũng chả phải là chim hoàng yến. Bọn họ không dành quá nhiều thời gian vào việc làm tình, trong nhà của Tạ Thành Văn có một phòng chiếu, bọn họ thường ngồi trong đó xem phim. Có đôi khi Tạ Thành Văn có hứng, sẽ cho cậu vài từ mấu chốt, giống như giải câu đố vậy, để Lâm Chu Độ tìm kiếm bộ phim hôm nay xem trong cái bể cất giữ vô vàn. Lúc đầu, Lâm Chu Độ rất lo lắng, thậm chí còn chuẩn bị trước bài luận chờ Tạ Thành Văn hỏi cảm nghĩ. Sau lại thấy không cần, cậu bắt đầu hưởng thụ những thời khắc như thế.

Mấy năm nay, Phù Đồ bắt đầu mở rộng phát triển rạp chiếu phim, Tạ Thành Văn nói rạp chiếu phim là không gian không thể thay thế được, màn hình lớn sẽ đưa từng chi tiết trên mặt diễn viên bại lộ ra hết, người trong màn ảnh rơi lệ hoặc cười to, mỗi khung hình lưu động những cảm xúc khác nhau. Trừ 1 lần duy nhất ra ngoài xem phim, Tạ Thành Văn và Lâm Chu Độ không ra ngoài nữa, mà xem ở nhà. Trong không gian nhỏ, Lâm Chu Độ có thể cảm nhận được hô hấp của người bên cạnh. Có đôi khi trong phim có vài cảnh không dành cho trẻ em, lúc đó bầu không khí rất tốt, nhiệt độ tăng lên, bọn họ sẽ trao nhau vài nụ hôn.

Tạ Thành Văn đối xử với cậu đã tốt lắm rồi, anh không có nghĩa vụ tìm hiểu nội tâm của Lâm Chu Độ, những cảm xúc yếu đuối đấy cứ lặp đi lặp lại.

Lâm Chu Độ nghĩ, nếu sau này còn cơ hội, cậu sẽ kể lại chuyện xưa từ đầu đến cuối cho Tạ Thành Văn nghe. Cậu đồng ý kể, vì Tạ Thành Văn không hỏi.

Nhưng sau đấy, cuộc sống trở nên bận rộn, quay gameshow xong, còn phải nối gót những bộ phim còn tồn trữ, chỉ là vài bộ phim ít kinh phí. Vì ít kinh phí nên mới mời cậu vào vai nam hai. Vai diễn là một nhân vật nhỏ, diễn viên cũng chỉ là một nhân vật nhỏ, vậy mà nhiệm vụ lại không nhẹ, phải học ngôn ngữ địa phương, đi WC tạm thời ở đất hoang còn phải xếp hàng, trên lưng Lâm Chu Độ mọc sởi, trang phục diễn lại dày, chỉ có thể che lại, Lúc không quay, Lâm Chu Độ không có cái gì để giải trí, đành nhàm chán nhìn vào mảnh đất hoang, đó cũng là một nơi lấy cảnh, cảnh quay cuối của Lâm Chu Độ là chạy trên bãi đất hoang này, chạy mãi chạy mãi đến khi biến mất.

Cậu luôn cho rằng đây sẽ lại là một bộ phim vấp ngã giữa đường, nhưng lại gặp cơ hội, bộ phim này một bước lên mây. Ở thời kỳ phim ảnh không được ưa chuộng này thì việc tuyên truyền một bộ phim cũng không tốn quá nhiều tiền, lại còn dựa vào danh tiếng trên internet mà đẩy ngã phòng vé liên tục, Điểm số và phòng vé đều khiến mọi người ngạc nhiên. Có người chú ý đến vai diễn nam hai này của Lâm Chu Độ, nói mấy ngày trước xem gameshow cực kỳ có ấn tượng với cậu, không ngờ là một người chu chí đóng phim, bên kia, Trần Cảnh Tồn cũng bắt kịp làn sóng marketing. Ngoài phim điện ảnh và một ít đại ngôn, thì còn có video phát sóng trực tiếp, tạp chí phỏng vấn, có kịch bản đã được sàng lọc gửi đến, hạ cánh và cất cánh ở những thành phố xa lại, ngoại trừ khoang hạng nhất còn có lối đi VIP, để tránh nhiều người vây quanh khiến bảo vệ bực mình.

Sự kiện hôm nay cũng mời đến rất nhiều người, có người không liên quan, cũng có nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn trong ngành, Lúc đi trên thảm đỏ, Lâm Chu Độ đã để ý. Cậu vội vã định đi vào sân, nhưng MC đã lôi kéo cậu lại để nói chuyện, nhiếp ảnh gia bảo cậu nhìn vào máy chụp, rồi xin một chữ ký lưu niệm. Sau một lúc, người Lâm Chu Độ muốn tìm đã đi xa.

Cậu vẫn không chịu từ bỏ, ngồi vào hàng đã được sắp xếp trước, cũng không nhìn chương trình, lâu lâu quay đầu ra phía sau tìm kiếm. Cậu hỏi người bên cạnh:"Cô có thấy đạo diễn Khâu ở đâu không?"

Người ngồi bên cạnh cũng chính là Thiệu Tinh Hà, kinh ngạc: "Sao lại là cậu?!"

Lâm Chu Độ cạn lời: "Có phải do tôi tự sắp chỗ đâu."

Thiệu Tinh Hà nói: "Trâu bò quá, mới bao lâu mà cậu đã ngồi cùng hàng với rôi rồi, đậu má còn ngồi giữa hơn tôi nữa!"

Lâm Chu Độ cũng biết đôi co với loại người như Thiệu Tinh Hà cũng không có ý nghĩa: "Là con gái đừng nên nói mấy từ đấy, không văn minh."

Thiệu Tinh Hà khịt mũi coi thường: "Cậu giả bộ cái gì? Mấy cái đấy cũng tính là thô tục á?"

Lâm Chu Độ: "Cô có thể trả lời câu hỏi của tôi không, Cô thấy đạo diễn Khâu ở đâu không?"

Thiệu Tinh Hà chỉ về một hướng: "Chỗ kia. Mợ, nãy có một thằng ngu dẫm chân tôi..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play