*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hoắc Dương Thanh ở thời điểm gặp mặt Viên Tinh Châu đã từng nói qua, lúc trước Viên Diệp kết hôn, y liền thoát fan.
Lần cập nhật cuối cùng của y là thả like cho bài đăng weibo thoát fan của một người khác, Viên Tinh Châu vẫn chưa bao giờ dám xem những bài fan mình tuyên bố thoát fan, hiện giờ đã nhiều năm trôi qua, rốt cuộc gom đủ dũng khí để mở ra đọc.
Bài đăng Weibo kia lại rất ôn hòa, blogger chỉ là tỏ vẻ thật đáng tiếc, ở trong lòng cô, Tinh Châu là một vị ca sĩ chăm chỉ nỗ lực lại rất có thiên phú, thực lực của cậu hẳn là nên được càng nhiều người nhìn đến. Nhóm ST đối với Viên Tinh Châu cũng không hữu hảo, lần này nhóm nhạc tan rã, mọi người trong fandom Chúc đều đang mong chờ cậu tân sinh, trở lại càng lợi hại hơn, hy vọng cậu có thể mượn cơ hội này mà thoát khỏi chốn lao tù.
Nhưng thật đáng tiếc, vị này thế mà lại lựa chọn kết hôn. Đối với idol mà nói, kết hôn tương đương với việc từ bỏ làm thần tượng, cảm giác về sự tồn tại của cậu vốn dĩ đã yếu hơn nhiều so với những người khác, về sau không có fan thì còn tiếp tục đi về phía trước như thế nào?
Trừ phi cậu đã tính toán từ bỏ. Nếu đã là như vậy, cô ngoài việc chúc phúc cho cuộc hôn nhân của vị này, chỉ có thể đau lòng cho tình cảm của chính mình trao gửi nhầm người suốt mấy năm nay.
Viên Tinh Châu 19 tuổi tham gia cuộc thi tuyển chọn tài năng để được ra mắt, thi đấu một năm, lúc sau bị đóng băng hoạt động hai năm, gia nhập ST tham gia hoạt động của nhóm trong hai năm, bất tri bất giác, thời gian 5 năm đã qua đi.
Cậu chẳng làm nên trò trống gì, các fan chỉ nhận về nỗi thất vọng.
Muốn nói không có cảm giác nuối tiếc hay tội lỗi gì là không có khả năng.
"Năm đó tôi rất thích sân khấu, đặc biệt là vào buổi biểu diễn đầu tiên trước công chúng, biểu diễn xong định khom lưng đàng hoàng cảm ơn khán giả, nhưng lại bị người đuổi xuống. Lòng tôi rất khó chịu, hệt như bị chứng cưỡng bách, chờ đến sau khi mọi người tan cuộc, tôi lại một lần nữa trở về, đối mặt với những hàng ghế trống trơn mà khom lưng chào bế mạc."
Viên Tinh Châu ngồi ở trên ghế của chính mình, trong tay cầm bình giữ ấm, nhoẻn cười với Hoắc Dương Thanh, "Lúc ấy kết hôn là có chút đột ngột...... Nhưng thực ra lúc ấy, tôi cũng là không còn đủ tự tin. Tôi đã 24 tuổi, đương một nồi thịt kho cũ rích*, cậu nói tôi còn có thể nổi tiếng sao? Cho nên tôi liền...... thôi vậy, làm cái khác."
*hình ảnh này có thể liên hệ với cụm từ "tiểu tiên nhục/tiểu thịt tươi", chỉ các idol trẻ. Diệp Hoài ngày hôm qua sau khi gặp mặt fan liền trở về nhà, Viên Tinh Châu rốt cuộc cũng có phút giây thanh tĩnh, nghĩ thầm có thể ở trên giường của chính mình đánh một giấc no say. Kết quả người tính không bằng trời tính, ngay đêm hôm ấy, cậu lại bắt đầu phải sinh hoạt theo kiểu không giống người, đảo lộn đêm thành ngày, ngày thành đêm.
Các diễn viên của đoàn phim lần lượt đóng máy, điều phối viên bận đến sứt đầu mẻ trán, sắp xếp lịch diễn tập một hồi rối tinh rối mù.
Viên Tinh Châu vừa tự mình an ủi, dù sao suất diễn còn lại của cậu cũng không nhiều lắm, vừa nửa chết nửa sống mà nốc cà phê đen nhằm nỗ lực duy trì tinh thần tỉnh táo.
Hoắc Dương Thanh đêm nay đóng máy, trong lúc đợi đến lượt diễn tìm cậu tán gẫu, bằng một cách nào đó lại nhắc đến chuyện lùm xùm năm đó thoát fan.
Trong lòng Viên Tinh Châu vẫn còn cảm giác tội lỗi.
Hoắc Dương Thanh lại nói: "Cây cỏ dời chỗ thì chết, người dời chỗ thì sống, anh bây giờ chẳng phải so với hồi đó khá hơn nhiều rồi sao? Tôi nếu là fan sự nghiệp của anh, quả thực sung sướng muốn chết."
Viên Tinh Châu tươi cười, trong lòng âm thầm thở ra một hơi.
"Mỗi tội hồi đó làm fan của anh rất là ức chế." Hoắc Dương Thanh nghĩ trăm lần cũng không ra, "Anh nói xem, anh hát đến là dễ nghe, nhảy cũng đẹp, làm sao mà lại không nổi tiếng cơ chứ? Nếu nói anh so không lại Diệp Hoài còn tạm chấp nhận, người này trời sinh có khuôn mặt minh tinh. Nhưng mấy kẻ như Nguyên Trừng kia thì biết làm cái gì? Vừa không biết viết nhạc cũng không biết chơi nhạc cụ, còn cả ngày bày vẽ cái gì mà hình tượng thiên tài, quả thật ghê tởm chết tôi."
Hoắc Dương Thanh nói đến đây dừng một chút, đột nhiên nhìn về phía Viên Tinh Châu: "Nghe nói Nguyên Trừng mấy ngày nữa phát hành ca khúc, đang yên đang lành lại muốn thao tác bẩn kéo anh xuống nước cho mà coi, anh phải chuẩn bị sẵn sàng."
Viên Tinh Châu sau khi nhóm nhạc tan rã, cho rằng phải phủi sạch quan hệ với mấy người kia, ai ngờ lại không phải thế.
Khi bộ phim cậu tham gia diễn xuất được công chiếu, chỉ cần nhân vật của cậu có đề tài, fan của Nguyên Trừng liền mang đề tài ra bán đa cấp, miệng lưỡi dẻo quẹo nói lúc còn ở trong nhóm hai người là bạn tốt, Nguyên Trừng thường xuyên trợ giúp Viên Tinh Châu, quả nhiên người ưu tú đều thích chơi chung với nhau.
Khi CP của cậu và Diệp Hoài thành đề tài nóng sốt, fan của Nguyên Trừng lập tức lại cắt ghép video, nói Nguyên Trừng quá vất vả rồi, đã không phải ít lần lo yểm trợ giúp hai người này che giấu.
Viên Tinh Châu ghê tởm đến chịu không nổi, có một lần trong lúc phỏng vấn nói bóng gió làm sáng tỏ, kết quả liền bị fan Nguyên Trừng thảo phạt, nói cậu là bạch nhãn lang*, vong ân phụ nghĩa.
*bạch nhãn lang = sói mắt trắng, chỉ loại người không có nhân tính, tâm địa hung tàn, vô ơn. Hiện tại fan Nguyên Trừng động một chút là xâu xé Viên Tinh Châu đã là thái độ bình thường, lần trước phát sóng trực tiếp còn cấu véo một phen.
Viên Tinh Châu đối với những việc này cũng chẳng có cách nào.
"Bảo tôi nói, anh để cho hắn ta buộc chặt như vậy, còn không bằng vùng lên bật lại một phen cho đã cái mình." Hoắc Dương Thanh bắt chéo chân, nói giọng chỉ bảo, "Tụi tôi chửi thuê không quá thú vị, chỉ trốn ở sau bàn phím ném đá giấu tay, chi bằng anh tự mình xông pha trận mạc, cũng thử noi gương mấy cô diva Âu Mỹ xem sao."
Viên Tinh Châu thật ra rất muốn tự mình tham chiến giải tỏa nỗi lòng một phen, nhưng cũng chỉ dám nghĩ thế thôi. Cậu ngay cả lúc đối mặt với Lý Ngộ cũng khuyết thiếu dũng khí phản kháng, oán ngược một câu hối hận nửa ngày, lấy đâu ra can đảm đi mạt sát người ta*?
*đoạn này mình dùng khá nhiều từ để thay thế nguyên văn "ti bức" (撕逼) có nghĩa là catfight, th
ường là những cuộc cãi vã giữa phụ nữ với nhau, mạt sát, chê bôi, bới móc khuyết điểm của nhau. Viên Tinh Châu hiện tại nhớ tới câu nói sặc mùi oán giận mình với Lý Ngộ hôm nọ cũng đã vô cùng hối hận, trong khoảng thời gian này Lý Ngộ chẳng đề cập gì đến chuyện cậu có kịch bản mới, vai nam chính đã nói qua trước đó cũng không có kế hoạch gì tiếp theo?
Viên Tinh Châu chẳng thu được bất kỳ tin tức gì, không khỏi có chút hốt hoảng.
Cậu ở nơi này canh cánh trong lòng, một tuần sau, suất diễn của cậu đóng máy, Lý Ngộ liền gọi điện thoại tới.
Viên Tinh Châu đang lái xe, mang theo hoa cùng bao lì xì chúc mừng đóng máy về nhà, lúc nhận được điện thoại hít sâu một hơi, thầm nghĩ mình nhất định phải tỏ thái độ thật tốt.
Lý Ngộ lại đang nói về chuyện Diệp Hoài.
"Mấy ngày nay Diệp Hoài thế mà đã ký được mấy hợp đồng đại ngôn hàng tiêu dùng nhanh. Tư liệu đều chụp xong cả rồi." Lý Ngộ than thở nói, "Người với người quả thật là không thể so. Người khác nỗ lực nửa đời, không bằng cậu ta dựa vào mỗi khuôn mặt."
Nhắc mới nhớ, Diệp Hoài sau khi ra mắt chỉ hoạt động ở trong nhóm hai năm mà thôi, mấy năm nay hắn ở nước ngoài cũng không lộ diện, gần như tương đương với giải nghệ. Ai có thể nghĩ được người vừa về tới, liền có thương nhân đuổi theo đưa tiền. So sánh như vậy, Viên Tinh Châu cùng với hắn quả thực là hai thái cực, người trước lúc ở trong nhóm nỗ lực cỡ nào cũng không nổi, người sau chẳng cần làm gì đã có người nâng đỡ.
Viên Tinh Châu lại sớm quen rồi, có sao nói vậy: "Thật ra mỗi lần nhìn anh ấy, em đều cảm thấy khí tràng của ảnh và người khác hoàn toàn không thể đánh đồng, kiểu tự mình mang hào quang."
"Lời này ước chừng cũng không sai. Cậu ta vốn dĩ sinh ra trong một gia đình kinh doanh đá quý, mới chào đời đã gặp qua biết bao nhiêu là danh nhân rồi." Lý Ngộ thở dài, "Cho nên lúc hắn nói không đồng ý chuyện cậu và Hoắc Dương Thanh xào CP, tôi cũng không biết phải nói gì......"
CP Thanh Châu sau khi lên sóng ngày hôm đó liền không có động tĩnh gì, Viên Tinh Châu cho rằng việc này đã hủy bỏ, vội nói: "Không xào thì không xào nữa, em cũng không thích xào CP với Hoắc Dương Thanh."
"Cậu cảm thấy trong chuyện này có đường sống cho cậu lựa chọn sao?" Lý Ngộ lại hỏi, "Hiện tại ngoại trừ Hoắc Dương Thanh ai dám giúp cậu hủy đi CP? Trong giới văn nghệ sĩ, người có tầm ảnh hướng lớn thì phỉ nhổ vào việc xào tai tiếng với chúng ta, mấy cái tên mờ nhạt cũng không muốn chọc vào ổ kiến lửa, tính tình thiếu kiên nhẫn của cậu ta, trong lòng cậu còn chưa nắm rõ sao?"
Viên Tinh Châu ngẩn ra, bị hỏi đến á khẩu không nói được gì.
"Dù sao mấy ngày này cậu chú ý duy trì tương tác với Hoắc Dương Thanh, lúc nào cần chuyển phát weibo tôi sẽ nhắc nhở cậu." Lý Ngộ rõ ràng là có chút bực bội, lại nói, "Còn có chuyện tham gia show truyền hình kia. Cậu suy nghĩ một chút, xem mình nên biểu hiện ra xích mích với Diệp Hoài trong chương trình như thế nào."
"Xích mích?" Viên Tinh Châu kìm nén cảm xúc, hỏi, "Phải cãi nhau sao? Em tưởng rằng chương trình này là để tú ân ái."
"Chương trình là nhìn trúng độ hot của CP Hoài Châu, còn liên quan đến thể hiện như thế nào, tự các cậu cân nhắc." Lý Ngộ nói, "Tốt nhất là không cần cãi nhau. Khéo léo chọn thời cơ biểu hiện ra hai cậu có mâu thuẫn, chẳng hạn như tính cách cậu ta quá gia trưởng, thiếu khoan dung, cậu có áp lực này nọ...... Hoặc là nói vấn đề nằm ở mẹ cậu, cậu ta không thích...... Nói chung là, cố gắng giữ ở một cái góc độ thoạt nhìn vào như là đang nói thật, lại bảo đảm được không chọc cậu ta nổi khùng lên."
Lý Ngộ nói: "Đây là một cơ hội rất tốt, để mọi người ý thức được tình cảm giữa hai cậu có vấn đề."
"Vậy trước tiên phải đánh tiếng với Diệp Hoài chứ?" Viên Tinh Châu nói, "Em nói với anh ấy nhé?"
"Đánh tiếng?" Lý Ngộ tức giận nói, "Người xem lại không mù, diễn trò có thể nào giống với phản ứng tự nhiên sao?"
"Tôi tin tưởng cậu chỉ cần nghiêm túc suy nghĩ, nhất định có thể làm được tốt việc này." Lý Ngộ ngừng một chút, lại nói, "Câu này không có ý xúc phạm."
Viên Tinh Châu đã không còn gì để nói, Lý Ngộ không thích cậu mềm yếu, rồi lại quen thói tạo áp lực cho cậu, bắt cậu nghe theo mệnh lệnh của gã.
Viên Tinh Châu cúp máy, lái xe về nhà, chính mình ngồi ở trong xe một lát, lát sau mới cầm đồ lên lầu.
Diệp Hoài đang nằm ở trên sô pha chơi game, thấy cậu trở về mà "ớ" một tiếng.
"Đóng máy?" Diệp Hoài hiển nhiên tâm tình cực kỳ tốt, quay đầu hỏi, "Cảnh cao trào quay xong rồi sao?"
Viên Tinh Châu: "......"
Kể từ ngày đó bị chính cậu chê cười, Diệp Hoài liền bắt đầu ấu trĩ mà thực hiện hành vi trả thù, gọi điện thoại đều không thể thiếu mấy chữ "cảnh cao trào". Viên Tinh Châu vốn dĩ rộng rãi không chấp, vài lần bị hắn hỏi tới hỏi lui, ngược lại là cảm thấy chột dạ.
Nhưng mà Viên Tinh Châu càng biểu hiện lúng túng khó xử, Diệp Hoài lập tức sẽ càng được nước lấn tới, nhằng nhẵng bám theo.
"...... Bị cắt rồi." Viên Tinh Châu đổi giày, mặt không cảm xúc nói, "Em không có cao trào."
Diệp Hoài: "......"
Viên Tinh Châu bị mất đi cảnh cao trào nên cảm xúc không đúng, Diệp Hoài phát giác ra, bèn nghiêng đầu nhìn cậu chằm chằm.
Viên Tinh Châu cầm hoa đi sang bên trái, đầu Diệp Hoài liền xoay theo về bên trái, Viên Tinh Châu đi đến bên phải, Diệp Hoài lại hướng đầu về phía bên phải.
Viên Tinh Châu trong lòng buồn bực, muốn phát tác lại không có chỗ xả, đi qua đi lại hai bước, hung hăng ném bó hoa đang cầm trong tay vào thùng rác cho hả giận, phút cuối cùng lại mềm lòng, đặt xuống ở một bên trên bàn ăn.
Diệp Hoài: "......"
"Cậu sao đấy?" Diệp Hoài hỏi, "Làm cái gì mà bộ dạng như quỷ?"
"Không, không sao." Viên Tinh Châu biết mình không khống chế tốt được biểu cảm, theo bản năng muốn phủ nhận. Thế nhưng cậu ngẫm nghĩ một hồi, lại cảm thấy chẳng cần thiết, ở bên ngoài nhẫn nhịn đã đủ vất vả, về đến nhà rồi, bộ dạng như quỷ thì như quỷ đi.
"Chỉ là một chút việc nhỏ......" Viên Tinh Châu bèn sửa lời, cúi đầu, "Không sao, một lát là em ổn ngay ấy mà."
Cậu đặt bó hoa lên trên bàn ăn, lột bỏ từng lớp đóng gói, muốn xử lý cành lá, rồi lại phát hiện không tìm thấy kéo. Chất lượng hoa tươi đoàn phim đặt thật chẳng ra gì, gốc của vết cắt trên cành hoa thoáng bốc mùi hôi thối, Viên Tinh Châu quả thực làm gì cũng chẳng nên thân, vì thế lại lùng sục khắp nơi nhất quyết phải tìm bằng được chiếc kéo.
"Đi tắm rửa một cái đi." Diệp Hoài hiếm thấy được một bữa ôn hòa, nhắc nhở cậu, "Hiện giờ trông cậu như quỷ vậy, đừng lộn xộn."
Viên Tinh Châu tâm phiền ý loạn, đứng tại chỗ dằn vặt đấu tranh với chính mình.
"Nhanh lên......" Diệp Hoài ra vẻ cứ quyết định như vậy đi, lại giơ di động lên, "Lát nữa tắm rửa sạch sẽ ra ngoài chờ, tôi gọi cho cậu mấy phần gà rán, lại order thêm snack khoai tây, Coca, lạc rang muối...... cậu uống sữa Vượng Tử* không?"
*một loại sữa, tựa như Milo bên KFC Lotteria của mình á. "...... Không uống." Viên Tinh Châu chẳng hiểu hắn tự dưng lấy đâu ra ý tưởng gọi đồ ăn ngoài, đành phải nói: "Em cũng không uống nước có ga."
"Cảnh cao trào không phải bị cắt rồi sao?" Diệp Hoài hỏi, "Hiện tại giữ gìn cơ bụng còn có ích lợi gì, cùng lắm chỉ có thể ở nhà lộ ra một chút, tôi lại không hiếm lạ."
Viên Tinh Châu: "......"
"Nhanh lên nhanh lên," Diệp Hoài order xong, thúc giục, "Tâm tình của cậu lần này không tốt, thuần túy là do nghẹn."
Ngày hôm kia cậu vừa mới quay cả đêm, hôm qua cũng bị xoay như chong chóng, hai ngày nay ngủ không được ba tiếng, đích thực là nên tắm rửa thư giãn một chút. Hơn nữa, Diệp Hoài chả mấy khi tâm huyết trào dâng mà thu xếp mọi việc, cậu cũng không muốn làm mất hứng.
"Vậy em tắm xong lại ra dọn dẹp." Viên Tinh Châu gật đầu, chui đầu vào toilet, cởi sạch quần áo, vặn vòi nước đến mức xả mạnh nhất, đứng vào trong làn nước.
Nửa tiếng sau, Viên Tinh Châu tắm rửa xong đi ra ngoài, bọc áo choàng tắm, quả thật thả lỏng hơn rất nhiều.
Phòng khách lại là mớ hỗn loạn, Diệp Hoài tựa như muốn mở party, trên bàn trà để hai lốc bia, hai túi gà rán, một bát mì chua cay, vài bịch snack khoai tây, cơm cháy, ma dụ sảng (
một loại snack từ khoai konjac), đậu phộng rang muối...... Còn có hai thùng Coca to oành.
Trong nhà bị một đống thực phẩm không lành mạnh bủa vây.
TV kết nối với máy chơi game, người tí hon bên trong đang bận rộn leo núi.
Viên Tinh Châu: "......"
"Nửa năm rồi em chưa từng buông thả thế này," Viên Tinh Châu bất lực mà đi tới ngồi xuống, nhìn một bàn đầy đồ ăn vặt, than thở, "Lần trước nuông chiều bản thân vẫn là ăn một cái tang tang bao*."
*nguyên văn 脏脏包: nghĩa gốc là bánh bẩn, một loại bánh croissant (ngàn lớp) phủ nhiều lớp sốt socola, cầm lên ăn thì mồm miệng tay chân đều dính lem nhem bột cacao nên có cái tên như vậy. "Đã bảo là cậu toàn nghẹn." Diệp Hoài xé mở một bịch snack khoai tây, nhai rôm rốp, bắt chéo chân chơi game.
Viên Tinh Châu do dự một chút, cũng xé mở một bịch, ngồi bên cạnh nhìn hắn chơi.
Trong lúc nhất thời trong phòng chỉ có tiếng nhai rau ráu rôm rốp, hai người y hệt như hai chú chuột nhắt trong bộ phim hoạt hình.
Viên Tinh Châu bất tri bất giác thả lỏng rất nhiều, cậu biết chính mình vì sao nghẹn khuất -- cậu và Lý Ngộ quá không hợp cạ, trước kia chỉ là tính cách không hợp, hiện tại gặp chuyện mới phát hiện, phương thức làm việc và giá trị quan của đối phương với của mình cũng không hề nhất trí. Thế nhưng trước mắt cậu còn chưa nghĩ ra biện pháp giải quyết, hợp đồng của cậu và công ty còn rất nhiều năm, mà trong số người đại diện của Hoa Ngu, Lý Ngộ là người biết chọn kịch bản nhất.
Có thể làm cho Viên Tinh Châu chuyển đổi hình tượng từ idol sang diễn viên, mỗi lần tham gia đóng phim đều là thành công vang dội, tiếng tăm của nhân vật không hề thấp, độ khó của vai diễn vừa tầm khả năng của cậu...... Bản lĩnh của Lý Ngộ ở điểm này không thể nghi ngờ.
Viên Tinh Châu từng nghĩ tới, nếu có cơ hội chọn lại một lần nữa, chính mình có lẽ vẫn sẽ chọn Lý Ngộ.
Cậu thật sự quá khát khao được nổi tiếng.
Mà hiện giờ độ hot cậu đã có, cái thiếu chỉ là tác phẩm tiêu biểu. Nếu Lý Ngộ có thể chọn cho cậu một vai nam chính tốt, vậy tất nhiên có thể củng cố thêm cho vị trí của cậu rất nhiều......
Năm nay là năm thứ ba cậu lấn sân, à không, đã sắp sang năm thứ tư rồi. Một ca sĩ tham gia show tuyển chọn tài năng, đã từng trải qua bị đóng băng hoạt động, tham gia nhóm nhạc nam, nhóm nhạc tan rã, lại chuyển sang làm diễn viên...... Trong bốn năm đã có thể đứng vững trên đôi chân của mình, bảo trì tần suất xuất hiện trước ống kính, đối với cậu thế là đã đủ rồi.
Còn về phần lời nói lạnh nhạt...... Thôi, cứ coi như gã đang đánh rắm đi.
Viên Tinh Châu tự mình nghĩ được thông suốt, bất thình lình thở ra một ngụm khí bức bối trong lồng ngực, đưa mắt nhìn TV, lại nhìn sườn mặt của Diệp Hoài, trong lòng chợt dâng lên cảm giác xúc động.
"Cảm ơn anh, Diệp...... Diệp......" Viên Tinh Châu khựng lại, lúc này mới phát giác chính mình mấy ngày nay cũng chưa từng gọi tên Diệp Hoài, hai người vẫn luôn ở chung một chỗ, không cần xưng hô cũng biết là đang nói chuyện với đối phương.
Gọi tên đầy đủ thì quá trịnh trọng, Diệp ca? Hoài ca?
"Kêu ông nội* làm gì?" Diệp Hoài lại nói, "Ngày mốt chính là buổi họp báo, cậu như vậy không được đâu, sẽ làm người ta tưởng rằng đôi ta là chuyện tình ông cháu đó."
*Diệp Diệp (yè yè) nghe giống ông nội (yéyé) =)) Tác giả có lời muốn nói: ps: Nhìn thấy có người hỏi về danh hiệu "Diệp Thần" của Diệp Hoài, không phải ca thần đâu nha! Là chỉ hắn có diện mạo đẹp, ý là giá trị nhan sắc tầm cỡ thần tiên í...... Trước đây tác giả từng viết qua hai bộ giới giải trí, cuối cùng cũng chưa thỏa mãn lắm.... Lần này muốn bồi thường một chút, nhưng nội dung giới giải trí trước đây tui quên sạch rồi, cho nên có hơi tạp nham, xin cả nhà thứ lỗi! =====================================================
*snack Ma dụ sảng*Sữa lon Vương Tử*Tang tang bao (ngon qué T_T)