Cậu nhảy bước của nam, còn Quý Khâm Sinh thì nhảy bước của nữ, ánh đèn le lói, hai chiếc bóng dài, vài con côn trùng bay bay. Không thể nói là lãng mạn, chiều cao của hai người gần bằng nhau, thân thể vây quanh nhau, chỉ kề sát vào chung một chỗ, đung đa đung đưa, khiêu vũ không ra khiêu vũ, nhịp điệu không ra nhịp điệu, chỉ đắm đuối trao nhau những ánh mắt lưu luyến không rời, dinh dính nhơm nhớp, cũng may là con đường nhỏ này không có bao nhiêu người qua lại, nếu không thì đều sẽ bị bọn họ hất cho đầy một mặt cơm chó.

Chưa được bao lâu, Quý Khâm Sinh đã giẫm nát mặt giày trên của cậu, người này nhảy bước của nữ không quá thành thạo. Du Dã nhoẻn cười dừng lại, Quý Khâm Sinh nhìn chăm chú vào bờ môi của cậu. Người này môi hồng răng trắng, bên khóe miệng còn có một lúm đồng điếu nho nhỏ, khiến cho vẻ đẹp trai ma mị của cậu, có thêm mấy phần đáng yêu ở trong đó.

Du Dã, người cũng như tên, bề ngoài vô cùng có dã tính*, đặt trong bối cảnh trường trung học, là một loại âm điệu có thể thu hút những học sinh ngoan. Quý Khâm Sinh không cho rằng bản thân mình là một học sinh ngoan gì cả, lại vẫn cứ bị thu hút như thường. Hắn hôn lên môi cậu, rất nhiều lần, giống hệt như mọi khi.

*dã tính: tính chất hoang dã, tự do, phóng khoáng, không bị gò bó hay trói buộc.

Quý Khâm Sinh đang trong kỳ nghỉ, hắn đến nước Pháp trên danh nghĩa là để đi học, tuy rằng vẫn còn đang học tiếng, nhưng cũng có bài tập về nhà.

Những lúc bận rộn, hai người ai nấy chiếm cứ cho riêng mình một nửa không gian trong phòng khách, Du Dã cũng ôm một chiếc laptop, bên cạnh là trái cây Quý Khâm Sinh đã cắt gọt thành miếng. Quý Khâm Sinh không giỏi nấu ăn, lại tương đối thành thạo trong việc cho cậu ăn. 

Những công việc chẳng có gì là khó như rửa sạch và cắt gọt trái cây, hắn cứ nhớ tới là làm, lâu dần, Du Dã liền cảm thấy mình đã hấp thu vitamin quá độ, ăn quá nhiều.

Buổi tối cậu còn đùa giỡn ở trên giường, không cẩn thận bắn lên mặt của đối phương, còn ra vẻ nghiêm trang mà nói giữ lại, làm mặt nạ dưỡng da. Kết quả là bị Quý Khâm Sinh đẩy ngã mà chỉnh đốn đến nỗi suýt chút nữa thì khóc ra tiếng, liên tục xin tha, nói không đùa giỡn nữa.

Quý Khâm Sinh cũng thường xuyên dẫn Du Dã chạy lang thang khắp nơi vào những khi rảnh rỗi, nhưng lại không hướng đến những điểm tham quan nổi tiếng, mà là hỏi thăm dân bản địa xem chỗ nào chơi vui, chỗ nào ăn ngon, rồi dẫn Du Dã đi từng chỗ một.

Hắn trong lúc đang yêu, không khác so với những người bình thường là mấy, ăn uống chơi bời ngủ nghỉ. Ngược lại là Du Dã thường xuyên vượt ra ngoài dự tính, thông thường sẽ nhất thời hứng khởi mà làm một số việc hài hước và vui nhộn, có phần hoang đường.

Quý Khâm Sinh thừa nhận, đây chính là khoảng thời gian vui sướng nhất kể từ khi hắn đến Pháp, sẽ chẳng có gì tuyệt vời hơn thế này nữa, chỉ vì có người này.

Một ngày nọ, hắn tỉnh dậy ở trên giường, bên gối không có người. Hắn kéo rèm cửa sổ ra, ánh nắng mặt trời vừa phải. Nhìn xuyên qua ô cửa sổ, Du Dã vừa mới cưỡi xe đạp trở về từ bên ngoài, hai má đỏ bừng hết cả, mũ ép vào hai bên thái dương, lộ ra vài lọn tóc lòa xòa.

Cậu khoác ba-lô trên lưng, dây kéo của ba-lô đang mở, những bông hoa hồng tươi thắm và tràn đầy sức sống thò ra khỏi ba-lô, được phơi bày trong ánh nắng mặt trời, ngập tràn sắc đỏ rực rỡ.

Du Dã che chở ba-lô, cẩn thận nhìn về phía cửa sổ phòng ngủ. Quý Khâm Sinh trốn ở đằng sau bức rèm cửa sổ dày khục một cách phối hợp, hắn biết người này muốn cho hắn một niềm vui bất ngờ, cũng không muốn làm hỏng tình thú.

Hắn lại một lần nữa nằm về giường, nhưng lỗ tai thì nghe ngóng hết thảy tiếng vang ở trong phòng. Nghe cậu cẩn thận đóng cửa, nghe cậu khẽ tay nhẹ chân, tiếng sột soạt của quần áo, tiếng của khóa kéo ba-lô được mở ra.

Hắn nhắm chặt đôi mắt, mãi cho đến khi Du Dã nhẹ nhàng đặt chiếc điện thoại di động ở bên tai hắn, đánh thức hắn bằng một bản nhạc trầm thấp nhu hòa.

Quý Khâm Sinh vừa mở mắt, đã bị tạo hình của Du Dã dọa cho giật nảy mình. Du Dã đang trần như nhộng mà ngồi trên chiếc ghế sô-pha lười màu xám đối diện với giường, bộ phận riêng tư được lấp đầy bởi một đống hoa tươi, trên cổ còn có một dải ruy băng. Kiểu tóc đã qua xử lý, là tóc xoăn được cố ý tạo kiểu, thoạt trông trẻ trung và năng động.

Chỉ là tạo hình này của người yêu có đôi chút thái quá, Quý Khâm Sinh chống giường, nhất thời không nói nên lờì: "Em là đang...?"

Du Dã nhấc chân lên, ngón chân giẫm lên tấm nệm giường mềm mại: "Sinh nhật vui vẻ nhé, A Khâm."

Quý Khâm Sinh kìm lại ý muốn bật cười, nhìn chằm chằm dải ruy băng trên cần cổ của Du Dã: "Quà của tôi là em?"

Du Dã lắc đầu, ngón tay chỉ vào hàng tá những bông hồng đang vùi lấp háng của cậu: "Ở đây."

Quý Khâm Sinh rốt cuộc vẫn là không nhịn được cười ra tiếng: "Em không cảm thấy châm chích sao?" Gai hoa hồng nhiều như vậy.

Du Dã tức khắc mặt nhăn mày nhó, quả thật là có hơi châm chích, cho dù đã loại bỏ gai, cắt ngắn cành hoa, nhưng trên đùi là phần thịt non mịn nhất, đặt hết cả đống hoa lên như vậy, châm chích chết đi được.

Cậu vốn dĩ muốn làm trò tình thú, kết quả làm thành trò cười. Cậu thấy ý cười tràn ngập trong mắt của Quý Khâm Sinh, cũng biết ngay là người nọ đang cười cậu.

Quý Khâm Sinh đứng dậy, giúp cậu nhấc hết hoa lên, món quà thực sự nằm bên dưới mới xuất hiện ở trước mặt hắn, một chiếc hộp nhỏ bằng nhung tơ màu đen lăn xuống. Động tác của Quý Khâm Sinh dừng lại, đồng tử của hắn co rút, lông mi khẽ run. Du Dã lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, khom lưng nhặt chiếc hộp nhỏ kia lên, nâng bằng hai tay đến trước mặt Quý Khâm Sinh: "Đây mới là quà của anh."

Cậu thấy Quý Khâm Sinh không hề nhúc nhích, sợ người lại có gánh nặng, vội vàng giải thích, nói đây chỉ là một cặp nhẫn tình nhân, hiện tại đeo, nếu như cảm thấy bất tiện, đeo trên cổ cũng được, sau khi về nước cũng không cần đeo nữa.

Cậu bồn chồn âu lo mà nói rất nhiều, giọng nói lại càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng yếu, cậu đang nghĩ xem liệu ý nghĩa món quà của cậu có quá nặng hay không, chỉ mới giao du chưa được bao lâu, đã trao tặng một thứ nặng trình trịch như vậy, chắc sẽ khiến cho người ta khó xử lắm nhỉ.

Càng nghĩ càng cảm thấy nước cờ này mình đi không ổn, cậu nhíu cho hàng lông mày hơi co rúm lại, nhưng sự tình đã đến nông nỗi này rồi, nếu bảo cậu thu hồi món quà này, cũng không thực tế. 

Chỉ có thể năn nỉ người nọ nhận quà, ít hay nhiều gì cũng chừa cho cậu tí mặt mũi.

Quý Khâm Sinh cử động, hắn nhận lấy chiếc hộp nhỏ trong tay cậu, lấy nhẫn ở bên trong ra. Bên trong có hai chiếc nhẫn, chiếc hơi lớn hơn một tẹo là của hắn, chiếc nhỏ thì không cần phải nói, ngón tay của Du Dã vẫn thon mảnh hơn của hắn một chút.

Hắn gỡ ra, gần như trịnh trọng mà chực đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của Du Dã. Nhưng chiếc nhẫn vừa mới tiếp cận ngón tay, động tác của hắn đã ngừng lại. Theo động tác của hắn, hô hấp của Du Dã cũng ngừng lại, cậu hồi hộp thấp thỏm, trong lòng rối như tơ vò.

Hết thảy những việc như tuyển chọn kỹ càng lúc mua nhẫn, lên ý tưởng cho cách thức giao ra món quà sao cho có vẻ thoải mái và tùy tiện, liên tục suy đi nghĩ lại một hồi rất lâu, đều không bằng một khoảnh khắc tạm dừng trong hiện thực.

Không có bất cứ thời gian nào dài đằng đẵng hơn lúc này, nếu như chuyện này kết thúc không tốt đẹp, vậy thì sẽ khéo quá hóa vụng, già néo đứt dây, để lại một cây gai giữa bọn họ, cậu không muốn như thế.

Quý Khâm Sinh nói: "Không ổn." Trái tim Du Dã bỗng chốc mất đi trọng lượng*, rơi vào trong biển, chìm xuống một cách nặng nề.

Tay của Du Dã cứ như thể bị phỏng, nhanh chóng rụt về, tránh khỏi tay của Quý Khâm Sinh. Cậu hấp tấp đứng dậy, cánh hoa hồng rơi xuống mặt sàn, bay lả tả, lúc này mới lộ ra diện mạo thật bên dưới lớp hoa, không phải khỏa thân, vẫn có một chiếc quần lót, loại bó sát màu đen. Trên vùng gốc đùi xuất hiện vài vệt đỏ, là do bị cành hoa đâm vào.

Cậu muốn duy trì vẻ bình tĩnh, nhưng trong mắt lại toàn là hốt hoảng rối bời. Cậu phủi những cánh hoa còn sót lại trên người, miễn cưỡng nặn ra một vệt cười: "Thế à, tôi cũng cảm thấy không ổn cho lắm, coi như anh không nhận thì cũng cứ để đó đi, đắt lắm, hết trả được rồi."

Cậu xoay người định đi, Quý Khâm Sinh tay lanh mắt lẹ mà túm chặt lấy cậu, hắn nói ở sau lưng cậu: "Ai bảo muốn trả lại."

Du Dã bối rối quay đầu lại, chẳng lẽ ý nghĩa của "không ổn" không phải là "không nhận" hay sao. Quý Khâm Sinh cầm chiếc hộp, nói một cách trịnh trọng nghiêm túc: "Ý tôi nói là trao đổi nhẫn như thế này thì không ổn, hoàn cảnh không đủ chính thức."

Du Dã choáng váng mất một lúc lâu, rốt cuộc đã hiểu được. Sự tình không phải như cậu nghĩ, mà còn được phóng đại hơn nhiều. Cậu ở trong trí tưởng tượng của mình mắc cỡ đến tê dại hết cả da đầu, vội vàng lắc đầu trong tầm mắt ngày càng cháy bỏng của Quý Khâm Sinh.

Bọn họ đồng thời mở miệng.

Quý Khâm Sinh: "Ở nhà hàng hoặc là giáo đường, em thấy sao?"

Du Dã: "Anh không phải là định kết hôn đó chứ, anh nghiêm túc à?"

Bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ, toàn bộ căn phòng rơi vào sự yên tĩnh chết người. Chẳng mấy chốc, từ ngón chân đến đỉnh đầu của Du Dã, đều đã bị thiêu cháy hoàn toàn. Cậu nhấc chân định chạy đi ngay, kết quả bị Quý Khâm Sinh vòng tay qua eo chộp lấy, ngăn lại.

Mắt thấy chạy không thoát, cậu gấp rút trèo lên giường, dùng drap trải giường quấn quanh mình, quá ư là mất mặt, tưởng bở đến mức này, mặt dày như cậu, cũng thực sự chịu không nổi.

Quý Khâm Sinh bật cười ra tiếng, hắn rất ít khi cười to, lần này không nhịn được, khắp cả căn phòng đều là tiếng cười của hắn. Du Dã bị tiếng cười của hắn kích thích, càng rúc sâu hơn vào trong chăn, hận không thể rơi tọt vào trong tấm nệm giường, biến mất không thấy bóng dáng.

Quý Khâm Sinh tóm lấy một chân của cậu, kéo người ra bên ngoài. Hắn không giỡn chơi, hắn thực sự muốn có một hoàn cảnh tốt hơn để trao đổi nhẫn.

Hắn không muốn giống như Du Dã nói, xem chiếc nhẫn này như là một món đồ trang sức có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Du Dã có lòng này, hắn cũng có ý này.

Tín vật định tình, hắn thích danh từ này. 

Sau rốt, địa điểm được chọn là ở giáo đường, bọn họ trốn ở hàng ghế cuối cùng, ký ức của Du Dã về ngày đó cực kỳ rõ ràng, trang trọng, yên tĩnh, ghế dựa tối màu, mặt kính thủy tinh là tranh bích họa ngũ sắc, đẹp lộng lẫy.

Quý Khâm Sinh mặc áo sơ-mi màu trắng, lông mi hơi rũ xuống, hắn kẹp chiếc nhẫn tròn xoe giữa ngón tay trỏ và ngón tay cái thon dài, nhắm thẳng ngón tay của cậu, đẩy vào một cái.

Xúc cảm lạnh lẽo, trọng lượng của chiếc nhẫn nhẹ hơn so với cậu tưởng tượng, về mặt thể xác. Cũng nặng hơn so với cậu tưởng tượng, về mặt tâm hồn.

Tiếng thở của Du Dã có chút nặng nề, đứt quãng. Cậu ra mồ hôi đầy bàn tay, lúc kẹp chiếc nhẫn giữa hai đầu ngón tay đeo cho Quý Khâm Sinh, thậm chí còn kẹp không chắc lắm. Cuối cùng vẫn phải hít thở sâu để ổn định tâm tình, sau đó mới lồng được chiếc nhẫn vào.

Quý Khâm Sinh ôm cậu, ghé vào bên tai cậu thì thầm, hắn nói rằng hy vọng đây sẽ là chiếc nhẫn cuối cùng, hắn cũng là người duy nhất có thể đeo nhẫn cho cậu.

Quả tim của Du Dã phồng lên, bị sự nóng ấm và niềm hạnh phúc lấp đầy, trong khoảnh khắc ngây ngất lâng lâng, Quý Khâm Sinh kề sát vào lỗ tai của cậu, nói ra một câu mà cậu chưa từng nghe hắn nói bao giờ, hắn nói, tôi yêu em, Lục Văn.

Từ trên trời bị kéo xuống mặt đất, từ hạnh phúc đến kinh hoảng, chỉ cần một câu nói đơn giản như thế thôi.

Sống lưng của Du Dã cứng đờ, trên trán cũng toát ra một tầng mồ hôi. Hạnh phúc, bởi vì một hành động vô ý thức của cậu vào lúc ban đầu, đã trở thành một cánh cửa không thể nào đẩy mở ra được. Càng để tâm, càng kinh hoảng.

Sự tình nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Cậu thú nhận mà được khoan hồng thì tốt biết mấy, nhưng ngộ ngỡ Quý Khâm Sinh cực kỳ để ý thì sao?

Có khi nào kể từ nay trở đi hắn sẽ không bao giờ tin cậu nữa hay chăng?

Quý Khâm Sinh cảm giác được người ở trong vòng tay của mình cứng đờ, hắn vỗ nhè nhẹ lên vai cậu, nhỏ giọng nói không sao, hắn không ép cậu quá gấp, hắn biết có một số người không thích những lời đường mật như vậy, hắn cũng cảm thấy sến súa, chỉ là vào thời khắc này, hắn muốn nói ra câu nói ấy.

Du Dã ôm lại Quý Khâm Sinh, cậu đâu có không thích câu nói ấy, thế nhưng cậu là Du Dã, không phải là Lục Văn.

Muốn nói lại thôi, Quý Khâm Sinh và cậu nắm tay nhau ra khỏi cửa giáo đường, đi qua công viên um tùm cây cối, vòng qua một đài phun nước, có một người đàn ông mặc áo ngắn tay màu đen và quần bò, cầm trên tay một chiếc máy ảnh DSLR, ống kính vừa vặn nhắm thẳng vào bọn họ.

Cùng là tóc đen da vàng, người kia đặt camera xuống, bỏ điếu thuốc đang ngậm ở trong miệng ra, bước đến chào hỏi bọn cậu.

Là một người đàn ông rất cao cũng rất có sức quyến rũ, ngũ quan tương đối anh tuấn xuất sắc, gã trước tiên là dùng tiếng Anh để trò chuyện với bọn cậu, sau khi phát hiện đều là người Trung Quốc, gã thở phào nhẹ nhõm, lộ ra một nụ cười thoải mái.

Gã tự giới thiệu bản thân: "Tôi tên là Văn Diên, là một nhiếp ảnh gia, có thể chụp cho các anh một bộ ảnh được không?"

==========================================================

Góc bổ não:

Trái tim mất đi trọng lượng: để giải thích cho nó nghe bớt vô lý thì là thế này, định nghĩa của việc "mất đi trọng lượng" ở đây có vẻ như là chỉ "trọng lượng biểu kiến", ví dụ để hình dung dễ hơn như sau:

Lúc bạn đi thang máy, thang máy đi xuống, ở thời điểm gia tốc đi xuống bằng gia tốc trọng trường, thì trọng lực tác dụng lên con người (N) bằng 0, nghĩa là trọng lượng biểu kiến của con người cũng bằng 0.

mg - N = ma (a=g) => N=0.

Nhà mình không hiểu thì cứ coi như chị nhà viết chỗ đó bị vô lý nhé, tôi đã vắt hết óc của một dân khoa học tự nhiên để cố gắng giải thích cho nó hợp lý rồi đấy mà vẫn cóc hiểu sao mất trọng lượng rồi vẫn "chìm xuống một cách nặng nề", hay là rơi vào biển rồi thì có lại trọng lượng, nhưng mà không có trọng lượng thì ngay từ đầu cũng không thể rơi mà chỉ có thể lơ lửng =)) Tôi còn nghĩ đến cả việc giải thích là trái tim đang được giữ lơ lửng bằng hai lực cân bằng, mất đi một trong hai lực này thì rơi tự do xuống (?). Thôi, đặt raw ở đây mong cao nhân nào đó giải thích hộ tôi:

"游野的心一下失重,坠入海里,沉甸甸往下落"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play