Cậu bực bội trong lòng, lại không sao phát tiết được. Cậu không biết Quý Khâm Sinh ngồi bên cạnh cậu, trước là cậu nói đùa công chúa tìm giày ngay trước mặt người ta, sau Quý Khâm Sinh mới đưa cà vạt thay đổi luật chơi. Có lửa ắt có khói, báo ứng không sai.
Chỉ là cậu tưởng bở, chỉ là bị kéo rách quần áo, chỉ là cái cổ bị thương mà thôi, cậu thực sự là không có chút nào tức giận đâu. Du Dã cắn răng cười, sắc mặt đã khó coi đến đỉnh điểm, nắm đấm đều đã siết chặt, chỉ chờ Quý Khâm Sinh đi tới trước mặt cậu, cậu thật sự sẽ thống khoái nện cho bầm dập khuôn mặt đẹp đẽ này.
Quý Khâm Sinh trở tay khép cửa lại, tùy ý ném mặt nạ sang bên cạnh, đi đến chỗ cậu. Du Dã lạnh lùng nhìn xem hắn còn có trò kịch gì, không nghĩ tới Quý Khâm Sinh vô liêm sỉ, kịch không có, ngoài miệng lại đau lòng cậu, còn cất lời an ủi: "Vừa rồi tôi thấy có người túm lấy cổ em, bị thương rồi sao?"
Hắn đưa tay ra, đỡ lấy cằm Du Dã. Du Dã dùng chút sức lực, né cằm ra, cậu không muốn để Quý Khâm Sinh xem vết thương, loại kịch hư tình giả ý này, cậu quá lười để diễn theo.
Có lẽ là cảm nhận được sự chống cự từ cậu, Quý Khâm Sinh còn đang cười, hắn khom lưng xuống cầm lấy một bên cà vạt, ngón tay thon dài cuốn lấy dải lụa mềm, rõ ràng là một động tác hờ hững, lại làm cho Du Dã không tự chủ bị hấp dẫn, đứng thẳng người ngẩn ra vài giây.
"Tôi rất vui, em không phải thật sự ném cà vạt của tôi đi." Quý Khâm Sinh giơ cà vạt lên trước tầm mắt của hai người, đung đưa. Du Dã không cam lòng ở thế yếu, nói: "Tôi muốn vứt, vứt nhầm rồi mà thôi."
Trên mặt Quý Khâm Sinh đúng lúc lộ ra một chút mất mát, hắn nhét cà vạt vào tay Du Dã: "Phiền em giúp tôi cột lên có được không, tôi mời em uống rượu."
Du Dã nhìn cà vạt trong tay, lại giương mắt, cậu vừa định nói, cả quán được bao rượu miễn phí, Quý Khâm Sinh muốn mời kiểu gì, một chút thành ý cũng không có. Thế nhưng định thần lại một lần nữa nhìn đến khuôn mặt Quý Khâm Sinh, mọi oán giận của cậu liền tiêu tan sạch sẽ.
Chẳng trách có nhiều người như vậy nguyện sống nguyện chết vì Quý Khâm Sinh, người này thật sự rất có sắc đẹp. Quý Khâm Sinh trong ký ức của cậu để tóc mái, mềm mại rủ xuống trước trán. Tối nay hắn vuốt tóc mái lên, lộ ra vầng trán trơn bóng, sống mũi thẳng tắp. Tia sáng mờ ảo làm cho ngũ quan của hắn càng thêm phần thâm thúy, hạ tầm mắt xuống chút nữa, bờ môi kia rất căng mọng, cậu chợt nhớ tới hương vị của bờ môi này.
Kỹ thuật hôn rất tốt, nếm thử cũng có cảm giác cũng không tồi. Yết hầu của Du Dã giật giật, rốt cuộc vẫn nhấc tay lên, quấn cà vạt quanh cổ áo của Quý Khâm Sinh.
Quý Khâm Sinh cao hơn cậu một ít, vì để phối hợp cậu, hắn cong eo cúi xuống, hai má tựa như cọ lên mặt cậu. Loại khoảng cách như có như không này, chạm tới trước hết là tóc của Quý Khâm Sinh. Những sợi tóc lạnh lẽo sượt qua gò má cậu, làm cho phần da dẻ tiếp xúc kia đều trở nên mẫn cảm.
Cậu nhanh chóng buộc xong nút cà vạt, đẩy lên. Tốc độ vừa mới bắt đầu còn chậm, đến giây cuối đột nhiên tăng vọt, cậu dùng một sức lực tựa như muốn siết Quý Khâm Sinh đến chết, đẩy nút buộc cà vạt lên sát yết hầu của hắn.
Ngón tay cậu rất không khách khí mà đánh lên, Quý Khâm Sinh không đề phòng, đẩy cậu ra, sau đó mới che miệng ho khù khụ. Thấy Quý Khâm Sinh rốt cục thất thố, Du Dã lúc này mới hài lòng cười rộ lên.
Hành động này cũng là châm chước ở chỗ dung mạo của Quý Khâm Sinh không tồi, cậu sợ làm hỏng rồi, sẽ tổn thương đến trái tim những người đang theo đuổi kia. Đối với mỹ nhân cậu xem như là dung túng, bằng không ở một khắc Quý Khâm Sinh dám to gan nhét cà vạt vào trong tay cậu kia, cậu sẽ dùng chân tiễn người ra ngoài.
Quý Khâm Sinh ho xong, mi mắt cũng biến thành ướt nhẹp, dính không ít nước mắt. Đôi mắt thoạt nhìn càng ướt át, cũng càng thêm vẻ vô tội, hệt như Du Dã đã phạm phải tội ác tày trời gì đó vậy.
Du Dã giơ hai tay lên, nghiêng đầu đầy vô lại: "Thật ngại quá, tay nghề luyện chưa quá quen, công chúa điện hạ không sao chứ?"
Lúc này bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh hoan hô, Du Dã đang khó giải thích được, lại nghe tiếng chuông tại mỗi căn phòng nhỏ cộng hưởng truyền ra. Reo vang đủ mười hai tiếng, giữa lúc một tiếng chuông nối tiếp một tiếng chuông, Quý Khâm Sinh thả tay xuống, áp sát Du Dã.
Du Dã cho là đối phương sắp thẹn quá hóa giận, không nghĩ tới Quý Khâm Sinh chỉ là nới lỏng cà vạt bị thắt chặt, đưa tay ôm lấy thân thể tràn ngập sự chống cự của Du Dã, áp người đến sát bờ tường, không cho phản kháng.
Du Dã nhìn Quý Khâm Sinh càng lúc càng thu hẹp khoảng cách, mãi cho đến bên tai của cậu, thấp giọng nói: "Từ giờ phút này trở đi, tôi là của em."
============================
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT