Theo thời gian qua đi, dần dần người cũng bắt đầu nhiều lên, âm nhạc vừa phát ra, một đám tiểu yêu tinh lập tức lũ lượt dạt vào trong sàn nhảy, quần ma loạn vũ, nhảy múa điên cuồng.

Nhìn cả một căn phòng toàn là "1" và "0", Du Dã khó tránh khỏi nổi lên ý nghĩ không tốt, đôi tình nhân này thật đúng là thú vị, cái gọi là bạn tốt ở trong giới, chắc không phải đều là những người đã từng có chút quan hệ kiểu đó với hai người này đâu nhỉ. 

Cậu ngồi ở bên cạnh bàn tròn, ngón tay chạm vào vành ly, đầu óc không thể ngừng tưởng tượng lung tung. Mãi cho đến lúc Trình Sở uống ngà ngà say, toàn thân tràn trề hăng hái mà chạy tới, lôi kéo tay cậu, kéo cậu đến trước mặt Yến Vũ giới thiệu.

Bạn trai của Yến Vũ đi đâu chẳng rõ, chỉ còn lại một mình anh ta ngồi trên ghế đẩu cao, hai chân vắt chéo, lộ ra một đoạn xương mắt cá chân xinh đẹp. Yến Vũ đã uống rượu, bờ môi đỏ mọng, cặp mắt long lanh sóng nước, tô điểm cho ngũ quan anh tuấn, rất có phong tình.

Du Dã thích người đẹp, vì thế tầm mắt không khỏi lưu lại ở trên khuôn mặt của Yến Vũ, mãi cho đến lúc đối phương nhíu mày về phía cậu, tựa như cười mà không phải cười, hỏi: "Cậu Du, trên mặt tôi có nở hoa sao?"

Nở hoa hay không thì Du Dã không biết, nhưng cậu loáng thoáng trông thấy được những mảng màu sắc rực rỡ, lúc ẩn lúc hiện bên trong cổ áo mở bung của Yến Vũ, là hình xăm, rất giống hoa.

Trình Sở lúc này đã dính chặt vào lồng ngực của Yến Vũ, nói không ngớt mồm về nỗi nhung nhớ hoài mong, không có nổi một nửa phần ý thức tự giác là mình hiện đang làm nũng với một người đàn ông đã có chồng. Mãi cho đến lúc chính chủ của Yến Vũ xuất hiện, Văn Diên vươn tay ra, tóm lấy cổ áo của Trình Sở, nhấc người ra khỏi lồng ngực của Yến Vũ.

Trình Sở mặc dù thích pha trò cợt nhả, nhưng cũng có chừng mực. Tuy rằng ngoài miệng dẩu ra nhọn hoắt tựa như muốn treo lên một cái bình, nhưng y vẫn ngoan ngoãn rời khỏi Yến Vũ, vừa quay đầu lại, đã mềm oặt ra như không có xương cốt mà nhoài vào người Du Dã, ép cho Du Dã buộc phải đưa tay ra đỡ lấy người, tránh cho y ngã xuống.

Văn Diên đứng bên cạnh Yến Vũ, duỗi tay chỉnh trang lại cổ áo của người này, ngón tay cài lại khuy áo lần lượt từ dưới lên trên, cho đến tận viên cuối cùng, cho đến khi vạt áo trước lỏng lẻo của Yến Vũ, được che đậy chặt chẽ, lúc này mới thôi.

Trình Sở dõi theo từng cử chỉ động tác của hai người này, không ngừng chặc lưỡi, chà xát cánh tay luôn miệng bảo bọn họ buồn nôn. Văn Diên giơ tay vẫy nhân viên phục vụ tới, gọi cho Trình Sở một ly rượu, tạm xem như nhận lỗi vì ban nãy đã xách cổ áo của y, đồng thời có thể lấp kín miệng y.

Thân thể của Yến Vũ ngả về phía sau một chút, dựa vào người Văn Diên, ngước đôi mắt lên, nhìn vào đôi mắt người tình của mình một cách thâm tình trìu mến, đưa tay vuốt ve cằm của người nọ, lúc này mới lười biếng nói: "Trình Sở, cậu Du là bạn trai của cưng?"

Du Dã còn chưa mở miệng, Trình Sở đã ôm lấy eo cậu, ngả ngớn nói: "Đúng đúng, bạn trai."

Lúc này Văn Diên mới nhìn về phía Du Dã, dường như nãy giờ gã vẫn chưa hề để ý tới cậu, bây giờ tầm mắt vừa chạm nhau, khó tránh khỏi ngẩn người. Du Dã dĩ nhiên không bỏ qua ánh mắt của gã, nhưng cậu chưa từng gặp Văn Diên bao giờ, ấn tượng về người này, chỉ là qua vài lời đồn thổi.

Văn Diên nhìn cậu đầy săm soi một hồi lâu, ngay cả Yến Vũ cũng phát hiện, anh ta hỏi: "Hai người quen nhau?"

Du Dã vừa mới lắc đầu, Văn Diên liền nói: "Từng gặp nhau ở nước ngoài."

Yến Vũ "hửm" một tiếng, ngồi thẳng người, cảm thấy hứng thú: "Lúc nào vậy?"

Văn Diên rũ mắt xuống, khẽ nhếch khóe miệng mỉm cười: "Lúc còn chưa biết em, khi đó sang Pháp quay chụp một dự án."

Trình Sở lắc đầu: "Mày đi Pháp hồi nào vậy, sao tao không biết?"

Du Dã nhìn về phía Văn Diên: "Tôi chưa đi Pháp bao giờ, chắc anh nhớ nhầm người."

Văn Diên nheo mắt lại, nhìn Du Dã từ đầu đến chân, tuy rằng ánh mắt của Văn Diên không hàm chứa ý tứ gì khác, nhưng thực sự rất có tính xâm lược, Du Dã bị nhìn mà cả người không thoải mái.

Thế rồi cậu nghe Văn Diên nói: "Có lẽ là tôi nhớ nhầm."

Tuy cậu chơi với Trình Sở, cũng dây dưa với Quý Khâm Sinh, nhưng Văn Diên và Yến Vũ cũng coi như là cặp đôi đồng tính đã kết hôn đầu tiên mà cậu gặp. Trình Sở nói hai người này quen biết nhau hơn hai năm, có thể thành đôi đã đủ khiến người khác cả kinh, còn kết hôn rồi, quả thực không thể nào tin nổi.

Lúc nói lời này, trên mặt Trình Sở thoáng lộ ra vẻ hâm mộ, mà chẳng mấy chốc, y lại phấn khích lên, nói kết hôn là nấm mồ, y còn chưa lông bông đủ mà, y muốn lông bông buông thả đến lúc nào không cứng nổi nữa mới thôi.

Dứt lời Trình Sở giơ cao hai tay, lần thứ hai lao vào sàn nhảy. Lúc này Quý Khâm Sinh gọi điện tới, Du Dã cầm điện thoại di động, đi xuyên qua đám đông ồn ã, trốn vào con hẻm sau quán bar. Nơi đó vắng vẻ và yên tĩnh, có thể nghe rõ được giọng nói của Quý Khâm Sinh.

Quý Khâm Sinh hỏi cậu tối nay ghé đón con cún, có thuận tiện hay không. Du Dã liếc nhìn thời gian, không biết Trình Sở còn muốn nán lại bao lâu. Cậu nói mình đang ở bên ngoài, tham gia một bữa tiệc cùng với bạn, nếu như Quý Khâm Sinh không ngại phiền, cũng có thể qua đây.

Nói được một nửa, cậu lại nghĩ tới thời gian ngủ siêu ngắn của Quý Khâm Sinh đêm qua, bèn thu lại lời mời vào trong miệng, chỉ bảo người nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi, hôm khác cậu sẽ đưa con cún qua nhà Quý Khâm Sinh.

Lúc này cậu nghe thấy một tiếng bật lửa khe khẽ, là Quý Khâm Sinh đang hút thuốc lá. Giọng của người đàn ông có chút khàn, nhưng cũng không đồng ý với sự thu xếp của cậu, chỉ hỏi địa chỉ, muốn đi qua đón cậu.

Du Dã bất đắc dĩ, chỉ đành phải nói rằng, vậy thì đêm nay anh ngủ ở nhà tôi đi. Lời vừa ra khỏi miệng, lại cảm thấy như vậy có hơi buồn cười. Ngày hôm sau Quý Khâm Sinh vẫn phải đi làm, cho nên thay vì nói là đến để đón con cún, chẳng thà cứ nói là đến để qua đêm cho rồi.

"Qua đêm", cụm từ này cọ nhè nhẹ vào trái tim của Du Dã, có chút ám muội, không giống với bất kỳ thứ gì khác. Gió thổi xuyên qua cánh tay cậu, lại không hạ thấp nhiệt độ đang chậm rãi dâng lên trên người cậu, cậu nói: "Anh đến đây hả, đến gặp tôi đi, qua đêm ở nhà tôi."

Quý Khâm Sinh im lặng một lát, sau đó kèm theo một nụ cười khẽ, hắn nói "được", Du Dã cụp mắt xuống, cũng cười theo.

Du Dã trong lúc chờ Quý Khâm Sinh đến, an vị ở quầy bar. Trình Sở từng nói một đứa trai thẳng như cậu, là hấp dẫn người ta nhất. Đêm nay đụng phải mấy người đến bắt chuyện ve vãn nhiều hơn hẳn so với trước đây, Du Dã vẫn luôn lắc đầu, thực sự là không được, lại nói mình đã có bạn trai.

Người cuối cùng tương đối khó ứng phó, không tin, còn bắt Du Dã chỉ ra bạn trai đang ở đâu, lại nháy mắt phải với Du Dã: "Em cũng không ngại 3P đâu, anh đẹp trai, người yêu cũng ok, chỉ là một đêm thôi mà."

Du Dã nghĩ tới chuyện người khác xuất hiện ở trên giường của cậu và Quý Khâm Sinh, liền cảm thấy ruột xoắn vào nhau một cách khó chịu, chua đến sùi bọt khí*. Rõ ràng sự việc còn chưa xảy ra, ấy thế mà cũng đã làm cho cậu ăn phải giấm.

Thấy cậu sa sầm nét mặt, đứa con trai đến ve vãn bắt chuyện vẫn không chịu bỏ cuộc, ở ngay trước mặt Du Dã, thò tay móc ra một viên đá từ trong cốc, nhét vào trong miệng, động tác hiển nhiên gợi người liên tưởng xa xôi, ánh mắt mê hoặc: "Thật sự không thử một chút sao, em khá lắm đó nha."

Cậu nhóc chỉ thấy anh đẹp trai trước mặt dùng ánh mắt có phần hờ hững nhìn lướt qua miệng mình, đó là một loại ánh mắt khinh thường, chẳng hề để cậu vào trong lòng. Chỉ là rất nhanh sau đó, anh đẹp trai liền ngồi thẳng người, ánh mắt chứa chan nhiệt độ mà hội tụ ở phía sau lưng cậu.

Cậu nhóc quay đầu lại theo, cũng đồng thời ngây dại, nỗi kinh động như gặp được người trời, cũng chỉ thế mà thôi.

Mãi cho đến lúc "món đồ ăn cực phẩm trên thiên đình" kia đi tới trước mặt hai người bọn họ, vẫn trì trệ mãi chưa lấy lại được tinh thần.

Cậu thấy anh đẹp trai mình đã thèm muốn cả buổi tối kéo tay vị "đồ ăn cực phẩm" mới xuất hiện này, nhoẻn cười với cậu: "Đây là bạn trai của tôi, tôi nghĩ là không cần phải thử đâu, bởi vì hắn nhất định là ngon hơn cậu nhiều."

Sau khi đuổi đi được cậu nhóc "khó nhằn", Du Dã liền nghe Quý Khâm Sinh nói: "Bạn trai?"

Du Dã tóm lấy một đầu ngón tay của Quý Khâm Sinh, vân vê: "Bạn nam giới, không phải ư?"

Quý Khâm Sinh khẽ cười một tiếng, duỗi tay bao lấy cằm Du Dã, nâng mặt của cậu lên: "Là loại có thể hôn môi sao?"

Du Dã nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đón nhận nụ hôn của người này: "Loại có thể hôn môi."

=============================================================================

Chú thích:

1. Có một cách diễn đạt việc "ghen" ở trong bài: "chua đến mức sùi bọt khí", ở đây tôi hiểu đại khái như thế này:

Giấm là một loại acid, mà các cậu biết hiện tượng "trào ngược thực quản" khi dịch acid của dạ dày tiết ra quá nhiều và trào ngược tự dạ dày lên rồi đấy, gây ra ợ hơi và ợ chua, cho nên mới giống như"sùi bọt khí"; hoặc cũng có thể là do quan niệm lỗi thời của một vài người cho rằng acid đậm đặc thì phải sủi bọt và sôi ùng ục, cơ mà trên thực tế thì nó chỉ bốc khói thôi nhé:)))) 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play