Cơn hưng phấn qua đi, Du Dã cũng điên cuồng hút tận mấy điếu thuốc, thức trắng cả một đêm, xóa xóa cắt cắt, cà phê thuốc lá luân phiên qua lại, rốt cuộc cũng coi như là viết xong sơ bộ đoạn mở đầu, đại khái trên dưới mười ngàn chữ, vẫn không tính là thoả mãn, bôi sửa từng chữ, sửa đến chữ cuối cùng thì ngã vào ghế lười ở bên cạnh trong thư phòng.
Cậu làm một giấc mơ, trong mơ có biển, ánh nắng rực rỡ, chân cậu giẫm vào trong cát mịn mềm mại, trên cổ mang theo một chiếc vòng hoa mà cậu tuyệt đối không thể đeo được. Cậu đang hôn môi cùng một người, hẳn là một người đàn ông, dù sao lực cánh tay của một người phụ nữ cũng không lớn đến như vậy.
Bàn tay cậu lồng vào tóc của người đàn ông, cuộn xoắn, mang theo một chút độ cứng. Cậu bị người cắn một cái, ở trên vành tai, Du Dã trong mơ cực kỳ dung túng người này, cậu được một luồng cảm giác thỏa mãn và cảm giác hạnh phúc bao quanh, cùng người đàn ông mười ngón đan cài, cậu nói với người kia, em yêu anh.
Du Dã đột nhiên mở mắt ra, gấp gáp thở dốc, cậu đổ một thân mồ hôi lạnh, bị doạ. Cậu trước giờ chưa từng nói em yêu anh với bất kỳ ai, những từ này quả thật là cấm kỵ của cậu. Lại nhìn xuống một chút nữa, thứ trong quần nhô lên thành một túp lều, rất hiển nhiên, giấc mơ kia mang đến cho cậu, cũng không chỉ là kinh hãi.
Trong phòng ngột ngạt vô cùng, tàn dư của thuốc lá, bia còn tồn đọng, trộn lẫn với nhau, khiến cho Du Dã ngửi đến choáng váng đầu, lại vừa buồn nôn. Cậu đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ, Kẹo Sữa cả một đêm chưa thấy cậu, rất là bất mãn, đảo mấy vòng xung quanh chân cậu, Du Dã suýt chút nữa đạp phải cái đuôi của nó.
Tắm rửa, cạo râu, sấy khô tóc, mãi cho đến khi bản thân mình trong gương từ quỷ trở thành người, Du Dã lúc này mới thoả mãn thu tay lại. Hôm nay cậu có hẹn, đã nhận lời mời đến một trường đại học nào đó tham dự một buổi tọa đàm ngắn gọn.
Du Dã vốn dĩ không ưa lộ diện, chẳng biết thế nào bên tổ chức hoạt động lại đưa ra mức giá thật sự quá sức mê hoặc, thêm nữa cậu gần đây cũng phải tiết kiệm chi tiêu, nếu như cuốn tiểu thuyết tiếp theo của cậu, vẫn không thể thuận lợi ra đời.
Buổi toạ đàm rất tẻ nhạt, vấn đề lần nào cũng như lần nào, Du Dã chọn mấy vấn đề để trả lời, trước sau mang theo nụ cười chuyên nghiệp. May thay buổi toạ đàm cũng không phải sân nhà của một mình cậu, cậu chỉ cần thuyết trình trong hai mươi phút, an vị ở một bên, uống một chút đồ uống, giả vờ làm dáng là được.
Ngay giữa lúc cậu đang cắn ống hút, ngơ ngẩn mất hồn, điện thoại di động ở trong túi rung lên bần bật. Cậu liếc nhìn về phía bục giảng, vị giáo sư kia còn đang say sưa diễn thuyết, không quá có khả năng để ý đến cậu ở bên này.
Kỳ thực trong hàng ghế ngồi của khách quý được mời tới này, không ít người cũng đã lấy ra điện thoại, mà nhằm để lại chút thể diện cho phía chủ trì, tất cả mọi người giấu giấu diếm diếm, cứ như thể học sinh lén lút chơi di động ở trong lớp học.
Thông báo WeChat có mấy cái, có vài vị bạn tốt, có đề cử món mới ở các nhà hàng, có tổng biên tập hỏi thăm theo lệ, có tin nhắn trong nhóm chat của các tác giả, chỉ duy nhất không có Quý Khâm Sinh.
Cậu nhét lại điện thoại di động vào trong túi, hôm nay cậu kiểm tra tin nhắn không quá ba lần, vẫn không tính là quá phận. Hiện tại đã là mười hai giờ trưa, chẳng lẽ thiếu gia họ Quý còn chưa rời giường?
Hôm qua Quý Khâm Sinh nhiệt tình như vậy, cố ý nhắc nhở bọn họ có thời gian là một tháng. Kết quả sau khi trở về, từ tối hôm qua cho đến bây giờ, một tin nhắn cũng không có, WeChat mới thêm vào kia cũng chỉ dừng lại ở thông báo đã kết bạn, rõ ràng là không quá để tâm đối với cậu.
Du Dã cầm bút lên, ở trên tờ giấy nháp trước mặt tùy ý vẽ một đóa hoa, thầm nghĩ, núi không lại chỗ mình, mình đành đến với núi. Dẫu sao cũng là "chàng thơ" hi hữu, chung quy cũng phải tốn một chút tâm tư.
Cậu lấy điện thoại di động ra, lại thao tác một phen.
Gần tối, Quý Khâm Sinh trở về từ công ty, hắn cũng không phải cậu ấm du thủ du thực chẳng có việc gì làm như trong tưởng tượng của Du Dã, trái ngược lại, hắn kể từ khi trở về từ nước ngoài, liền gia nhập công ty, học hỏi trau dồi. Bây giờ đã có thể đưa công ty vào hoạt động không tồi, mọi thứ đã vào quỹ đạo.
Hắn mang theo mỏi mệt quanh thân, vừa đi vào sân trước, chỉ thấy người làm vườn trong sân hoang mang chạy tới, hỏi Quý Khâm Sinh có phải là cũng không hài lòng đối với gã.
Quý Khâm Sinh không biết vì sao người làm vườn lại có nỗi hoang mang như vậy, thuận theo ngón tay đang trỏ về một phía của đối phương, hắn nhìn thấy rất rất nhiều hoa hồng, vây kín chen chúc tại cửa, đều được cắm vào trong giỏ hoa đến mức vững vàng chặt chẽ, trải đầy trên hành lang.
Trên cánh hoa hồng còn có giọt sương, mềm mại ướt át, lại cài thêm một tấm card, làm ra vẻ mà dùng tiếng Anh, là Du Dã đưa tới, cậu nói, hoa tươi tặng mỹ nhân.