*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.An Chiết nằm mơ.
Tiếng mưa rơi… Tiếng mưa rơi tí ta tí tách.
Giọt nước nện lộp bộp xuống phiến lá rộng rồi chảy xuôi theo gân lá xen kẽ, nó trượt khỏi mép lá, rơi xào xạc vào bụi cây, rễ gốc cây già đưa nó đến mảnh đất trũng nước, nó thấm vào đấy – đó là một mùa mưa ẩm ướt, dường như cậu từng kinh qua vô vàn cảnh tượng tương tự, kí ức bắt đầu nảy nở từ ấy, cả hành tinh chính là một cơn mưa.
Cậu sà xuống từ một chiếc mũ nấm, trước khi mưa đổ xiêu xiêu cậu đã bị gió thổi rơi xuống đất rồi. Có vẻ cậu luôn say giấc nồng cho tới lúc ngửi được hơi nước ướt át sau cơn mưa.
Mọi thứ đều vượt khỏi tầm kiểm soát của cậu, trong mảnh đất ẩm, sợi nấm vươn ra, phát triển, chia nhánh, trườn ra ngoài rồi chụm lại. Từ một túi bào tử còn bé hơn cả cát sỏi – cậu biến thành sợi nấm nhỏ thó, kế đấy nảy cuống, mọc mũ.
Hết thảy đều hợp lẽ thường, nấm chẳng cần truyền kiến thức từ thế hệ này sang thế hệ khác như loài người, và tuy cậu không có tí ấn tượng nào về cây nấm đã sinh ra mình, song lại thừa biết mình nên hút những chất gì trong đất, cứ như rằng đây chính là kinh nghiệm của bản thân vậy. Cậu cũng hiểu mình phải chào đời vào mùa nào, phải làm việc gì, rồi phải chết vào mùa nào, sứ mệnh cả đời chính là cho ra một túi bào tử.
Tiếp đấy, nó lại lớn lên, chết đi, rồi bào tử của nó tiếp tục lớn lên, vô vàn bào tử lần lượt sà xuống trong cơn mưa từ muôn đời nay.
Tiếng mưa lộp bộp cứ vậy bảng lảng bên tai cậu, xung quanh cậu, thân thể cậu, nó ở khắp mọi nơi trong kí ức và trí óc, như hòng thúc giục về sự việc sắp sửa xảy ra nào đấy. Kéo theo là thứ dao động đến từ miền chân trời xa xăm, hư ảo vô bờ, ớn lạnh vô bờ… Tới tận lúc cậu mở choàng mắt!
Đồng hồ thạch anh treo trên tường điểm chín giờ sáng, bên cạnh cậu không có ai hết, cậu nằm cuộn tròn trong chăn. Nhưng cảm giác được cánh tay Lục Phong ghì riết hãy còn vấn vương, nhiệt độ nán lại trên làn da, thiêu đốt mình mẩy cậu từng cơn. Lục Phong vốn chỉ ôm nửa thân trên của cậu thôi – ở vị trí dưới bả vai, hiềm nỗi do khó chịu khi bị đè nên ngủ đến canh khuya cậu bèn rút tay ra, cánh tay của cái tên này tức thì dời xuống dưới, đặt trên eo cậu, lòng bàn tay vừa hay áp sát bụng cậu.
Giây phút được Lục Phong ôm chầm, dường như có thể tránh khỏi muôn mối hiểm họa ngoài kia, cậu thấy an tâm vô ngần, song chính bản thân cái tên này lại là sự nguy hiểm kinh hoàng nhất, An Chiết chẳng nhớ nổi bản thân đã ấp ủ thứ tâm tình gì mà chìm vào giấc ngủ lần nữa.
An Chiết quan sát toàn cảnh trước mắt, đầu óc mụ mị. Cậu khẽ nhúc nhích ngón tay, xương cốt cũng toát lên vẻ mềm oặt, hệt như ngủ trưa lâu quá đâm ra mình mẩy bị rút kiệt sức lực.
Bầu không khí chung quanh ẩm thấp tột cùng, giống hệt có cơn mưa vừa ghé ngang qua.
Cậu nhớ tới giấc mơ vừa quái gở lạ lùng vừa tựa điềm báo ấy, bèn ngồi dậy, chìa tay. Móc bào tử ra khỏi bụng quá ư tàn nhẫn, duy chỉ có chàng sĩ quan họ Lục nào đó mới dám làm thế thôi. Cậu kiểm soát dòng chảy của bào tử trong người mình, sau ba phút, vô khối sợi nấm trắng phau chĩa ra ngoài rồi chụm lại, bào tử xuất hiện trên lòng bàn tay phải của cậu.
Lúc mới thả vào cơ thể – bào tử vốn bé tày nửa gan bàn tay thôi, giờ đây nó đã to bằng nắm tay của cậu rồi.
Cậu mượn ánh đèn măng-sông ngắm kĩ nó, cuối mút sợi nấm của bào tử xuất hiện một nhánh nhỏ thó nom giống sừng hươu, trơn bóng trắng loáng như bông tuyết, nó bắt đầu thay đổi hình thái rồi.
Cậu giơ ngón tay trái chọt nó, nó vươn sợi nấm quấn quýt lấy ngón tay cậu nom rất chi là thân thiết. Cậu có thể cảm nhận được sức sống dạt dào từ nó, nó sắp sửa chín muồi rồi.
Cậu chẳng biết chính xác chừng nào bào tử sẽ chín muồi, song hẳn là không lâu nữa đâu.
Sợi nấm của cả hai chẳng còn quấn lấy nhau, bởi nó sẽ trở thành một cây nấm có thể sống độc lập. Giây phút chín muồi nó tự khắc rời xa cậu, như xưa kia cậu đã bị gió cuốn đi.
Gieo bào tử – đây là bản năng của nấm. Nên gieo nó ở đâu nhỉ? Liệu ở tương lai xa xôi, nó có lớn lên không? An Chiết chẳng rõ, một nỗi bâng khuâng thẫn thờ trước khi từ biệt ám mãi trong lòng cậu, có vẻ mọi sự vật hữu hình trên đời này đều phải chia xa.
Bỗng bấy giờ có tiếng động vọng tới từ ngoài hành lang, bào tử của cậu thoạt tiên giương sợi nấm, tựa hồ đang lắng nghe âm thanh, nghe rõ thì bèn rục rịch với vẻ phấn chấn khôn cùng, nó lăn về phía phát ra âm thanh nọ – giống hệt một cực nam châm chạy về phía cực còn lại, An Chiết giơ hai tay đè nó xuống, trước khi Lục Phong bước vào bèn vội nhét cái ngữ ăn cây táo rào cây sung này vào người mình.
Lục Phong đứng trước cửa, thoáng nhướng mày nhìn cậu.
“Dậy.” Anh cất giọng.
An Chiết ngoan ngoãn vọt xuống giường đi ăn cơm, lối sống của họ dạo vừa qua toàn thế này đấy, An Chiết giúp Siebe nấu nướng và dọn quặng mỏ. Lục Phong thường ra ngoài, lần nào An Chiết cũng lo đau đáu anh không về được, song ngờ đâu lần nào thượng tá cũng bình yên vô sự, lắm lúc còn xách thêm một con chim nhỏ về cho họ nướng nữa.
Mà đa số thời gian họ chẳng có việc gì làm trong hang động cả, An Chiết đọc hết tất cả sách báo ở đây rồi, dưới sự yên cầu của thượng tá – cậu lại đọc thêm tiểu thuyết tình yêu và nguyên cả cuốn cẩm nang vũ khí cho anh nghe, vì cái tên này lười lật sách.
Cuối cùng, họ bắt đầu lấy sỏi để chơi cờ, toàn là mấy trò chơi đơn giản thôi, nào là cờ ca rô, cờ cá ngựa chẳng hạn, Lục Phong dạy cậu luật chơi trước, kế đó họ vui đùa cùng nhau, An Chiết thua nhiều thắng ít, cậu thầm ngờ rằng những lần thắng nọ là do thượng tá cố ý nhường tất, vì hễ cậu thắng thì mắt Lục Phong đều hơi thoảng nét cười.
Giờ ăn cơm, Siebe thốt lên:
– Hai anh thân nhau thật đấy.
– Hồi trước cũng có người yêu đương trong động, nội em chứng hôn cho họ nè – Thằng bé thở dài não nề, gác đũa, đoạn nói tiếp – Em cũng muốn yêu đương, nhưng chỗ này chẳng còn ai hết.
Lục Phong giữ im lặng, An Chiết an ủi Siebe:
– Trong căn cứ có người.
…Mặc dù chỉ có tám ngàn người.
Siebe như nhận được sự an ủi, lại bắt đầu hăng hái nhấc đũa lên.
Sau bảy ngày, tín hiệu vẫn chưa khôi phục, Siebe nói cho họ hay một tin xấu, rằng họ phải đến thành phố hoang cách đây mấy ngàn mét để kiếm vật dụng.
Vì lẽ đó họ bèn để lại chút đỉnh lương khô cho cụ ông, đoạn nhét hết số nấm lẫn thịt khô còn dư vào trong ba-lô kèm theo nhiều bình nước, Siebe chạy xuống bếp lấy một chai cồn nhỏ, thuở mà người trong quặng mỏ vẫn chưa chết hết, họ thường hay vào thành phố tìm kiếm vật dụng, chính vì vậy chẳng thiếu trang bị mang theo.
– Hồi xưa chúng em có mở một con đường đất, có thể đạp xe luôn đó – Giọng Siebe buồn thiu – Giờ biến thành đống cát rồi, chả đạp xe đi được nữa.
Thế là trước khi rời đi An Chiết bèn bịn rịn ngó sang mấy chiếc xe đạp dựng hàng loạt trong góc tường, cậu chưa thấy nó lần nào hết.
Lục Phong vắt khuỷu tay lên bờ vai cậu, bâng quơ bảo:
– Bao giờ về đèo em đi.
Khoảnh khắc họ thu xếp xong xuôi mọi thứ, định bụng mở nóc hang động ra, bỗng tiếng bước chân đà đận nặng trình trịch vẳng tới từ chốn sâu hút của quặng mỏ.
An Chiết ngoảnh đầu, dưới ánh đèn tù mù, một cụ ông gầy đét vịn tường gắng nhích đến từ góc rẽ, mái tóc bạc phơ của cụ rối bời, khóe miệng run rẩy không ngớt, tựa ánh lửa bập bùng trên ngọn nến bạc màu đương chấp chới trong gió.
Siebe chạy tới chỗ cụ:
– …Nội ơi?
Cụ nhìn nó đăm đăm bằng con mắt đục ngầu, chẳng đọng bất cứ xúc cảm gì, cũng chẳng giống nhận ra nó, cụ chỉ mở miệng thều thào:
– Ta đi với.
Siebe ôm bờ vai cụ:
– Nội ở đây là được rồi, tụi con đi dăm bữa là về ngay, tụi con đi kiếm thức ăn mà.
Cụ vẫn cất chất giọng khê khản:
– Ta đi với.
Mặc cho Siebe khuyên ngăn thế nào cụ vẫn lẩm bẩm hoài câu ấy. Khuôn mặt đờ đẫn mụ mị của cụ thoáng gợi lên vẻ tỉnh táo nhờ sự kiên trì này.
Siebe cực chẳng đã giương ánh mắt xin giúp đỡ nhìn Lục Phong.
Lục Phong quan sát cụ ông kia hồi lâu, đoạn bảo:
– Dắt theo đi.
Siebe khẽ vâng, đoạn dìu cụ ông ra ngoài. Cụ đi loạng choạng như mém gục, dẫu để ai chứng kiến đi chăng nữa, họ cũng thừa hiểu rằng sự sống tuổi xế chiều này sắp tận rồi.
Lúc đến cửa động, Lục Phong bèn nói:
– Để tôi cõng cụ.
Siebe lắc đầu nguầy nguậy, nó cõng ông nội mình lên, đáp rằng:
– Nội nhẹ lắm ạ.
An Chiết nhìn tấm thân còm cõi của cụ, bệnh tật đã bào mòn cơ thể cụ thành một khung xương lỏng lẻo gầy rộc.
Họ đặt chân lên mặt đất, ánh nắng ập xuống. An Chiết nheo mắt, qua hồi lâu mới thích nghi được.
Cậu trông thấy cụ ông nằm rạp trên lưng Siebe, đôi mắt nhắm nghiền, khuôn mặt cụ lấm tấm những vết đốm mà chỉ khi con người ta già nua mới nổi lên, nhưng trong ánh nắng, nét mặt cụ rất đỗi bình thản.
Môi cụ mấp máy, xổ ra một câu.
– Người sinh trưởng trên mặt đất.
Đây là câu nói duy nhất chả giống nói mớ mà An Chiết nghe được từ miệng cụ suốt những ngày qua. Cậu ngẩng đầu trông lên bầu trời xám xịt, giờ đây, bầu trời lấp loáng gam màu xanh nhạt, dẫu màn đêm chưa buông xuống, ta vẫn nhìn thấy cực quang – khác hẳn với trước kia.
Lục Phong cất tiếng:
– Từ trường đang được điều chỉnh.
An Chiết khẽ gật đầu, cậu chẳng hiểu ý nghĩa của câu ấy, nhưng chỉ cần cực từ vẫn còn nguyên vẹn, vậy thì mọi thứ đều ổn.
Họ bước chân thấp chân cao trên cồn cát, dường như chỉ có mỗi họ là sự sống duy nhất khắp sa mạc mênh mang vắng ngắt thôi. Ngọn gió tấp đến từ xứ xa không một ai hay biết, dẫu mười ngàn năm, hay hàng trăm triệu năm, nó vẫn mải thổi vun vút, sinh vật đi lại trên mặt đất bỏ cũ lấy mới, có chết đi, có chào đời, tuy nhiên gió sẽ chẳng bao giờ đổi thay. Đương lúc gió lùa vào kẽ đá, trên sa mạc chóng rít lên thứ âm vang ù ù dài dặc lạ lẫm tựa tiếng khóc than.
Trong chuỗi gào khóc xa xăm trống trải, An Chiết bèn kéo góc ống tay áo của Lục Phong theo phản xạ, lẽo đẽo theo anh.
Lục Phong thản nhiên ngó sang cậu:
– Cõng em nhé?
An Chiết lắc đầu, người ta tự đi được mà.
Lục Phong không hé lời, tiếp tục rảo bước về phía trước.
Đi đặng thêm một chặng xa, An Chiết túm đuối rồi, cánh tay nay mỏi nhừ. Mấy ngày qua, dường như thể lực của cậu ngày một kém đi trong lúc bào tử dần chín muồi, cậu muốn rũ tay xuống, rồi lại chẳng nỡ buông.
Cổ tay Lục Phong hơi nhúc nhích, An Chiết hiểu ý anh rồi, cậu túm mãi khiến anh thấy phiền đó, thế nên cậu ngoan ngoãn thả ra.
Kế đấy, thượng tá nắm chặt lấy tay cậu.
Hết chương 62
. Tranh minh họa.
Artist: kusariling @lofterClick vào ảnh để lấy fullsize.
Không chắc lắm có phải dụng ý của 14 không, nhưng Lục trong Lục Phong có nghĩa là mặt đất, lục địa, Phong (feng) đồng âm vs từ gió. Nếu là vậy thật thì tên lãnh đạo ý nghĩa lắm.
—–~