*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đây là lần đầu tiên An Chiết trông thấy Lục Phong mỉm cười, mặc dù bọn họ chỉ mới gặp nhau hai lần —— mặc dù ý cười ấy trông cực kì nhạt nhòa.

Mà khuất sau ý cười nhạt nhòa vô ngần ấy, An Chiết nhận ra hôm nay Thẩm phán giả có vẻ muốn tìm cậu.

Đợi nụ cười đó dần tắt lịm, Lục Phong lại khôi phục vẻ mặt vô cảm như cũ, chỉ còn sót mỗi động tác hết sức nguy hiểm là vuốt ve khẩu súng đen ngòm bằng những ngón tay thon dài trắng bệch.

An Chiết thử thăm dò hỏi: “Tôi có thể đi được chưa?”

Lục Phong chả tỏ rõ thái độ, hỏi: “Tại sao cậu ở chỗ này?”

An Chiết thật thà trả lời: “Tôi đi làm.”

Lục Phong: “Tầng một hay tầng hai?”

An Chiết: “…Tầng ba.”

Lục Phong: “Ồ.”

Kế tiếp chính là khoảng lặng dài đẵng đằng, mãi đến khi tiếng ghi chép sột soạt của vị thẩm phán trẻ tuổi nọ chấm dứt. Sau đấy cậu ta nói: “Ngôn ngữ thẩm vấn không hề khác thường, từ bằng chứng đó kết luận: Người bị thẩm vấn thuộc về loài người.”

An Chiết chợt phát hiện Lục Phong thoáng liếc sang chỗ vị thẩm phán trẻ tuổi nọ —— nhưng nhìn kiểu gì cũng chẳng giống ánh mắt đang khen ngợi.

Cậu bèn gặng hỏi lần nữa: “Tôi ——”

Lục Phong: “Cậu đi được rồi.”

“Cảm ơn.” An Chiết nhanh chóng xoay người trở ngược vào đoạn ngồi xuống tiệm bán canh khoai tây, hôm nay cậu thực sự rất muốn uống nó.

Canh khoai tây do căn cứ cung cấp ở khu cư trú bán với giá 0.3 R, mà ở đây thì bán với giá 1 R, sự khác biệt giữa hai bên hết sức rõ ràng, vị canh chỗ này đậm đà hơn ít nhất là ba lần. Ngoại trừ khoai tây bị hầm tới nhuyễn hẳn thì bên trong còn rải thêm thịt băm nhỏ vụn, hình như còn đổ chút ít sữa tươi nữa, mùi hương protein thơm ngon lan tỏa khắp bầu không khí.

Chiếc thìa có màu trắng, An Chiết cầm nó lên múc một miếng và thổi nguội phù phù, kế đó đưa vào miệng nuốt xuống.

Hơi nóng hầm hập phả vào mặt, cậu híp mắt, cảm thấy cực kì hài lòng —— nếu trong tầm nhìn đừng xuất hiện bóng dáng của Thẩm phán giả thì càng hài lòng hơn.

An Chiết ăn chậm ơi là chậm, nhưng rất nghiêm túc, cũng vô cùng im lặng, chả bật ra bất cứ âm thanh gì. Áng chừng hai mươi phút sau cậu ăn xong xuôi, bèn bắt đầu điều chỉnh tâm trạng chuẩn bị lướt qua quý ngài Thẩm phán giả, toan rời khỏi nơi đây.

Mà ngay thời khắc cậu vừa rời ghế đi sang cánh cửa, âm thanh tích tích inh ỏi vang lên —— Lục Phong đang nhấn nút bộ đàm.

Thời điểm An Chiết lướt qua người anh, chỉ nghe thấy anh lạnh lùng nói hai chữ với kẻ ở đầu dây bên kia.

“Rác rưởi.”

An Chiết sợ hết hồn, tăng tốc bước chân vọt ra ngoài cổng chính chợ đen.

Bấy giờ hãy còn chạng vạng, mặt trời đã buông xuống từ lâu, cả vùng chân trời phía tây mênh mang xám xịt và ngọn gió dần bắt đầu trở lạnh. Chờ thêm hai tiếng đồng hồ nữa căn cứ sẽ cắt điện. Trạm cung cấp đối diện chợ đen cũng kề cận lúc đóng cửa, ùn ùn những kẻ túa ra đường nôn lấy nôn để.

Ba địa điểm xây dựng gồm trạm cung cấp, chợ đen, nhà ga tạo thành một hình tam giác, chính giữa là quảng trường rộng thoáng. Ngay giây phút này, bóng người đến từ bốn phương tám hướng tràn vào quảng trường hệt muôn vàn lũ kiến, toàn bộ đều hướng về vị trí nhà ga.

Đoàn tàu hoạt động từ sáu giờ sáng tới tám giờ tối, cứ cách mỗi tiếng một chuyến, xưa nay luôn đúng giờ.

Khi sắp đến thời gian trên lịch chạy, tiếng ruỳnh ruỳnh nho nhỏ vang lên từ đằng xa rồi to dần dần, sau khi lắc lư dữ dội chốc lát, đoàn tàu dừng trên đường sắt như thể một con rắn trắng bạc, cánh cửa bên hông thoắt cái mở xoẹt, mười mấy cánh cửa toa trượt ra và hàng loạt hành khách vọt xuống từ toa tàu, trong số đó có những người vừa từ các thành phố khác trở về khu vực cư trú của mình, cũng có những người mới trở về từ hoang mạc.

Chính lúc này, loa thông báo ở vị trí tiến vào ga bỗng dưng vang một giọng nữ êm dịu:

– Kính thưa quý khách, vì lí do sự cố thiết bị, xin quý khách đang có mặt trên chuyến tàu hãy nhanh chóng di chuyển. Quý khách đang đợi lên tàu vui lòng đứng yên tại chỗ và giữ khoảng cách với nhau.

– Kính thưa quý khách, vì lí do sự cố thiết bị, xin hãy nhanh chóng di chuyển và giữ khoảng cách với nhau.

Mệnh lệnh máy móc lan truyền tuần hoàn, thoạt đầu mọi người nghe chưa hiểu gì, kế đó bình thản từ tốn đứng dậy, tuy nhiên vẻ mặt của một số người lại tức thì hoảng hốt, họ lôi kéo bạn đồng hành rời khỏi chỗ ngồi mau lẹ rồi chen lấn vọt xuống, co giò chạy ra khỏi nơi đây, hành động ấy xúc tác đến những kẻ khác, chưa đầy ba phút bầu không khí hoang mang đã lan khắp nhà ga, ai cũng vội vã phóng tới quảng trường.

An Chiết vốn đang chờ lên tàu đột nhiên bị cuốn vào dòng người hỗn loạn, mặc dù chẳng rõ đầu đuôi câu chuyện, nhưng cậu biết nhân loại có tập quán sống quần cư, nên cậu bèn xoay mình tại chỗ định bụng nương theo dòng người đang ùa ra bên ngoài.

Song dòng người xô đẩy lẫn nhau khiến cậu thoáng chao đảo, cậu đụng trúng một người đứng sau lưng. Âm thanh lộc cộc của guốc khẽ vang, An Chiết ngoảnh đầu và ngửi được một mùi thơm quen thuộc, cậu phát hiện đó là Doussay – Quý cô Doussay ở tầng hầm thứ ba! Có vẻ nàng ta vừa bước xuống từ trên tàu đây mà. Hai mắt chạm nhau, Doussay cũng nhận ra cậu, nàng chả nói hai lời tức thì chộp lấy cổ tay kéo cậu lao khỏi nhà ga, động tác giống hệt như bản năng vậy.

Tiếng người ngã xuống, tiếng hét thê thảm vì bị giẫm đạp vang rền khắp quảng trường. Thế mà Doussay vẫn nhanh chóng dẫn cậu lướt qua biển người, cứ phảng phất nàng đã từng trải hơn trăm triệu lần rồi, mãi tới khi đuổi kịp tốp người đứng đầu, tức chạy đến biên giới quảng trường sớm nhất —— cả hai mới dừng chân.

Hàng loạt chiếc xe bọc thép hạng nhẹ màu đen dừng quanh nẻo đường sát biên giới quảng trường, cứ cách mười mấy mét lại thấy một chiếc, trên thân xe có kí hiệu lá chắn màu bạc, An Chiết từng đọc sổ tay căn cứ nên biết nó đại diện cho Sở Thành phòng, tên đầy đủ là Sở Phòng ngự thuộc căn cứ ngoại thành. Hiện tại binh lính súng ống đầy đủ đang lần lượt xuống xe, phong tỏa tất cả lối thoát.

An Chiết vẫn chưa hiểu mô tê gì sất, ban nãy tháo chạy quá mau khiến cậu hô hấp không nổi, Doussay ở bên cạnh còn cúi gầm người xuống thở hồng hộc dữ dội, ho khan vài đợt.

An Chiết vươn tay vỗ vỗ bả vai nàng, áng chừng nửa phút sau Doussay mới miễn cưỡng tỉnh táo đôi chút. Ngay bây giờ tình trạng trên quảng trường ầm ĩ khôn tả, đám đông chạy trối chết về phía biên giới quảng trường và bị binh lính của Sở Thành phòng dàn hàng thành một bức tường chắn kín.

An Chiết dìu Doussay tới góc hẻo lánh vắng bóng người chút đỉnh.

Cậu hỏi: “Bọn họ bị sao vậy?”

“Việc này xảy ra nhiều lần rồi.” Doussay đứng thẳng lưng nhìn sang quảng trường tấp nập, đáp, “Có dị chủng trà trộn vào.”

Nàng thở dốc chốc nữa, tiếp tục giải thích: “Chắc chắn trong tàu đã xuất hiện dị chủng, quá trình sàng lọc để lên tàu mất thời gian lắm, mà nếu chúng ta không giết dị chủng kịp thời thì khi nó bắt đầu nổi điên phải hi sinh một lần mấy toa tàu. Giải tán sẽ dễ sàng lọc hơn.”

“Lâu lắm rồi chưa xuất hiện tình trạng như vậy.” Nàng hỏi, “Thẩm phán giả không nhận ra nổi à?”

“Hôm nay anh ta đi tuần phòng.” An Chiết đáp.

Chẳng những thế cậu còn nghe thấy Lục Phong tiếp cuộc gọi nọ, anh lạnh lùng mắng một câu “Rác rưởi”. Hiện tại ngẫm kĩ lại, có lẽ là nhận được thông báo dị chủng trà trộn vào căn cứ.

Giây phút này, An Chiết chợt cảm giác bàn tay đang siết lấy cậu của Doussay thoáng run rẩy.

“Ngài ấy ở đây ư?”

An Chiết “Ừm” một tiếng.

Cứ như là để chứng minh lời cậu nói, chẳng mấy chốc một tiếng “Pằng” nặng nề vang lên, có tia sáng trắng lóa vụt ngang không trung. Tia sáng nọ bắn thẳng từ vị trí trên cao, giống hệt một tia sấm chói lòa xé toạc màn trời sẩm tối trong chớp mắt và xuyên thủng bả vai kẻ đứng trước chỗ An Chiết cùng Doussay không xa.

An Chiết lập tức ngoảnh sang nơi bắt nguồn tia sáng, bắt gặp một bóng người thon dài đang đứng nơi nóc tòa nhà chợ đen xám xịt khổng lồ, đối phương nhìn xuống phía dưới – đó chính là Lục Phong vận quân phục màu đen. Bấy giờ anh đang từ tốn hạ vũ khí đen sẫm trong tay phải, tay trái cầm chiếc ống nhòm, anh đưa ống nhòm sang bên cạnh, vị thẩm phán trẻ tuổi đi theo anh nhanh chóng nhận lấy nó.

“Đạn huỳnh quang đã trúng mục tiêu!” Giây kế tiếp, phía quân đội Sở Thành phòng bỗng chốc truyền mệnh lệnh ngắn, “Chuẩn bị!”

Vừa dứt lời một chiếc xe bọc thép đỗ gần đấy bèn huýt còi chói tai, tiếng còi chói tai vang khắp trên quảng trường, viên đạn lửa bốc khói mịt mù lao tới chốn đạn huỳnh quang rọi tỏ ban nãy.

—— Hết thảy những điều này đều hành động trong chớp nhoáng.

Mùi cháy rụi gay mũi nồng nặc, có một kẻ đứng giữa đám đông bất ngờ ngã rầm xuống đất, làn khói trên cơ thể gã phát ra âm thanh xì xèo.

Bàn tay An Chiết mà Doussay đang nắm chợt bị siết thật chặt.

“Gã ta đã ngồi sau lưng tôi.” Nàng nói.

“Nhưng gã ta chưa tấn công ai cả, tôi không sao.” Nàng tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, “Là đạn phốt pho trắng… Có lẽ gã ta chết thật rồi.”

Nàng ngẩng đầu nhìn về phía nóc tòa nhà chợ đen.

Bóng lưng Lục Phong sớm biến mất khỏi nóc nhà, song nàng vẫn bình tĩnh ngắm nó. An Chiết quay sang quan sát nàng, ánh chiều tà nhẹ buông, khuôn mặt thướt tha yêu kiều của nàng Doussay giờ đây chợt hiện sự tĩnh mịch lạ thường.

Qua một phút, tiếng gào thảm thiết bên cạnh họ dần yếu đi, mọi người tự giác lùi về sau chừa lại khoảng trống trên mặt đất, các cơ thể cháy đen vặn vẹo ngừng run rẩy và giãy giụa, nằm im chả nhúc nhích nữa. Đám đông trên quảng trường dường như đều thở hắt ra cùng lúc, nhưng Sở Thành phòng vẫn chưa hề bãi bỏ lệnh phong tỏa.

“Năm năm trước Thượng tá từng cứu tôi một lần.” An Chiết bỗng nghe thấy Doussay bảo, “Ngay tại cổng thành, chẳng khác hiện tại là bao.”

Cậu lặng thinh chả đáp, cảm nhận được bầu không khí dần ổn định trở lại, hôm ấy ở cổng thành, cậu hiểu vì sao có kẻ căm thù Lục Phong đến tận xương tủy, rồi đến hôm nay, cậu cũng hiểu vì sao có vài người không phải vậy.

Ba phút sau, binh lính thuộc Sở Thành phòng cưỡng ép rẽ ra đám đông thành một con đường, Lục Phong dẫn người sải bước tới trước bốn cái xác nọ. Bởi lẽ nguyên nhân vị trí, An Chiết với Doussay cách chỗ kia rất gần.

Anh đeo đôi găng tay trắng muốt, khuỵu một gối xuống mặt đất đoạn hất cái xác chết nằm chính giữa ra, mở miệng nói ngắn gọn: “Dao.”

—— Vị thẩm phán đứng bên cạnh đưa sang một lưỡi dao bóng loáng.

Kế đó cậu chứng kiến Lục Phong hết sức bình tĩnh rạch bụng xác chết ra. Cái xác bị cháy tới nổi bốc mùi khét gay mũi, tuy nhiên sau khi mở toang khoang bụng thì chả thấy nội tạng vốn có của con người đâu cả mà thay vào đó, là hàng ngàn hàng vạn vật thể lạ bị xém vàng hơi trong suốt, kích thước nhỏ nhưng lít nha lít nhít đầy nhóc.

An Chiết cố gắng quan sát, cậu cảm giác nó hơi giống ấu trùng sâu bọ —— như nhện chẳng hạn, thậm chí chúng vẫn còn hơi ngọ nguậy kìa.

Cậu phát hiện Lục Phong khẽ chau mày, lưỡi dao trong tay dứt khoát rạch thẳng toàn bộ thực quản lẫn cổ họng của xác chết.

—— Những vật thể tương tự liên tục ứa ra.

“Loài kí sinh, có khả năng truyền nhiễm cao.” Lục Phong đứng dậy, kéo phăng găng tay vứt xuống xác chết, vị thẩm phán nọ lập tức dâng găng tay mới.

Chỉ nghe anh bảo: “Kiểm tra toàn bộ.”

Cơ thể Doussay bỗng dưng mềm oặt ngã nhào về phía trước.

An Chiết đột nhiên nhớ tới câu nói mà nàng vừa dứt mấy phút trước.

Nàng nói rằng, gã ta ngồi sau lưng tôi.

Cậu nỗ lực nâng đỡ cơ thể Doussay lên, tuy nhiên âm thanh động tác của nàng quá lớn, Lục Phong đã dời tầm mắt sang bên này.

Đôi mắt của Lục Phong dừng trên đôi má nàng, An Chiết lần theo nó mà quan sát.

Tình trạng hỗn loạn ban nãy khiến cậu chả còn lòng dạ nào để ý tới nàng, song bấy giờ nhìn kĩ đôi chút —— trên vầng trán nàng mọc một cục u nho nhỏ y hệt mụn nước, nó bóng lưỡng trong suốt, bên trong thì có thứ gì đấy đang lúc nhúc.

“Tôi…” Ắt hẳn Doussay đã cảm nhận được điều chẳng lành, nàng chậm chạp vươn tay sờ lên vị trí đấy, bắt đầu run lập cập ngơ ngác nhìn Lục Phong, hai hàng lệ lập tức tuôn rơi, nàng chợt tiến đến chỗ anh vài bước.

Đây là lần đầu tiên An Chiết chứng kiến loại ánh mắt này trên khuôn mặt nhân loại, cậu không phân biệt nổi vẻ mặt của Doussay là yêu hay hận, hoặc biết đâu nỗi tuyệt vọng đã chiếm áp đảo.

Một tiếng súng nổ.

Doussay ngã phịch về phía trước, An Chiết không tài nào kéo nàng lại kịp, chờ tiếng súng nặng nề kia tan biến, cơ thể nàng Doussay đã nằm dài trên mặt đất.

Và hiện tại An Chiết chỉ cách Lục Phong chừng gang tấc, cậu đứng đối diện với anh.

Đôi mắt lạnh nhạt ấy, đôi mắt như thể chẳng có bất cứ thứ gì ——

Lục Phong bỗng chốc vươn tay tới chỗ cậu.

An Chiết lập tức co rúm lại.

Song Thẩm phán giả cũng không hề bóp cò, đây chẳng phải là bàn tay cầm súng. Ngón tay anh chạm vào sườn mặt An Chiết, nán lại phút chốc. An Chiết sực nhớ đến thời khắc Doussay ngã xuống, máu của nàng có văng chút đỉnh lên mặt mình, thoạt đầu rất nóng, kế đấy thì mau chóng nguội lạnh.

Chất lỏng rét buốt bị lau đi, sắc đỏ tươi nhuốm bẩn chiếc găng tay trắng, cảm xúc ấm áp trên gò má cậu chỉ nhất thời vấn vương.

An Chiết thoáng run rẩy, đôi mắt nhắm thật chặt.

Hết chương 11
Tranh minh họaArtist: shenlouqingying @lofter

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play