Bạch Tư Quân còn chưa kịp nói gì, cuộc gọi đã bị bên kia cúp ngang. Anh nhìn đồng hồ, bây giờ đã mười một giờ rưỡi đêm, tầm này tàu điện ngầm cũng ngừng chạy rồi, biết mua bánh ngọt cho Mai Vũ Sâm ở chỗ nào đây?
Không để tâm quá nhiều, Mai Vũ Sâm nhanh chóng bò khỏi giường thay quần áo. Đây là lần đầu tiên Mai Vũ Sâm chủ động liên lạc với anh, cỡ nào cũng phải bắt được cơ hội này.
Vội vội vàng vàng đi khỏi nhà, trước mắt bị bao phủ bởi màn mưa đêm dày đặc, lúc này Bạch Tư Quân mới nhớ ra mình quên mang dù mất tiêu. Anh quay về thang máy, lại xui làm sao thang máy toàn đi lên trên, sốt ruột chờ một hồi, chẳng hiểu sao mà thang máy hôm nay lại chậm quá thể.
Mưa đã nhỏ hơn lúc nãy nhiều. Vừa nghĩ đến cái con người Mai Vũ Sâm tâm lý khó lường không thể phỏng đoán kia, bất kỳ lúc nào hắn cũng có thể thay đổi chú ỷ, Bạch Tư Quân chỉ có thể cắn răng xoay người đội mưa ra khỏi tiểu khu.
Bạch Tư Quân vốn ở một tiểu khu náo nhiệt, gần đó có một trung tâm thương mại lớn, thế nên cũng nhanh bắt được một chiếc taxi.
Tài xế đang uống nước câu kỷ tử có phần không vui khi nghe anh muốn đi xa đến vậy. Bạch Tư Quân chịu trả phí về, lúc này tài xế mới tràn ngập nhiệt tình nhấn ga.
Buổi đêm không tắc đường giống ban này, xe taxi cứ thế phóng như bay trên đoạn đường thông thoáng. Bạch Tư Quân nhìn từng bóng cây lẫn đèn đường trôi tụt về phía sau, bất giác nghĩ đến chuyện bánh ngọt.
Người bình thường ai mà chẳng biết nửa đêm nửa hôm làm sao mua được bánh, cho nên chắc điểm tâm chỉ là cái cớ thôi, mục đích chủ yếu là gọi anh tới mà.
Cơ mà nói đi nói lại, cũng có thể Mai Vũ Sâm thật sự đói bụng, rồi cảm giác ấy vừa hay trở thành một cơ hội khiến hắn nghĩ đến anh.
Đủ loại suy nghĩ được thêu dệt nên trong đầu, Bạch Tư Quân vò tóc trên trán lung tung, chán nhất cái kiểu nhìn hoài không thấu này, muốn phát điên.
Nghĩ một hồi, rốt cuộc anh vẫn mở app đặt đồ ăn ra, đặt cho Mai Vũ Sâm một phần cơm chiên.
Vậy thì Mai Vũ Sâm cũng không đến nỗi trách anh tay không tới cửa.
App gọi đồ ăn gửi thông báo, cách chỗ giao hàng chỉ còn sáu kilomet.
Tài xế thấy Bạch Tư Quân cứ hở chút là lại ngó điện thoại, mới hỏi: "Trễ thế này rồi mà vẫn không có thời gian à?"
Bạch Tư Quân vô lực trả lời: "Cũng không có cách nào ạ, chuyện công việc."
Tài xế lắc đầu thở dài: "Người trẻ tuổi bây giờ thật không dễ dàng."
Ra đến ngoại thành, đột nhiên cơn mưa lại lớn lên, Bạch Tư Quân xuống xe chưa được bao lâu đã biến thành con gà ướt nhẹp.
Cũng may biệt thự của Mai Vũ Sâm đã ở ngay trước mắt, anh bấm chuông cửa, nhưng cửa lớn không mở ra ngay, mà lại như lần đầu tiên anh tới vậy, có giọng nói lạnh lùng vang lên: "Ai."
Bạch Tư Quân thấy hơi kì kì, theo lý mà nói Mai Vũ Sâm có thể nhìn thấy anh từ màn hình mà, với cả tầm này ngoài anh ra còn ai đến nữa?
Anh không nghĩ quá nhiều, lau hai ba giọt nước mưa đang chảy từ trên trán xuống, trả lời: "Là tôi, Bạch Tư Quân."
Tầm nhìn bị mưa to che mờ trong phút chốc, nhưng cửa lớn vẫn không mở ra.
"Cậu tới làm gì?" Mai Vũ Sâm hỏi.
"... Không phải anh nói tôi tới sao?" Bạch Tư Quân bàng hoàng.
"Đồ ăn để bên ngoài được rồi, cậu có thể về."
"Chờ đã." Bạch Tư Quân đè nén lửa giận đang bốc lên phừng phừng trong lòng, nhẹ nhàng nói: "Anh nhìn đồng hồ xem, hiện giờ ở đây còn không còn xe nữa rồi."
Người bên trong không nói gì thêm, tiếng giọt mưa tạt vào quần áo đều đều như tiếng kim giây chạy trên đồng hồ, báo hiệu thời gian đang dần dần trôi qua.
Khoảng mấy giây sau, cửa lớn mở ra.
Bạch Tư Quân đi vào huyền quan, cởi áo khoác và khăn quàng cổ ướt nhẹp trên người, còn Mai Vũ Sâm cứ đứng dựa tường nhìn anh như vậy.
"Cậu có hai cái khăn quàng cổ giống nhau?" Mai Vũ Sâm hỏi.
"Tôi mới mua." Bạch Tư Quân nghĩ thầm, cũng không biết là nhờ ai ban phước cho đó.
"Đi tắm trước đã." Mai Vũ Sâm nói xong cất bước lên tầng, "Ở tầng một có phòng vệ sinh, tôi đi lấy quần áo cho cậu."
Bạch Tư Quân vốn không muốn phiền toái như vậy, nhưng nhìn thấy tay cổ tay áo đã ướt đẫm, quần dài cũng ẩm ướt dính sát người, thật sự không thoải mái.
Anh đi đến phòng vệ sinh, lúc đi ngang qua phòng khách còn ngẫu nhiên nhìn thấy trong thùng rác có một hộp thức ăn, tên in phía trên cũng là nơi anh vừa gọi cơm chiên kia.
... Xem ra anh đoán không sai nhỉ, mục đích thực sự của Mai Vũ Sâm là muốn gọi anh lại đây, đói bụng chỉ là mượn cớ thôi.
Lại nhìn cái thùng rác kia một cái, mép túi bị hộp thức ăn đè rơi ra khỏi viền thùng, có thể thấy được lúc vứt cái hộp này đi Mai Vũ Sâm dùng sức cỡ nào.
Bạch Tư Quân đột nhiên hiểu ra vì sao ban nãy Mai Vũ Sâm cố ý không mở cửa cho anh.
Hắn đang tức giận.
Vì so với thức ăn anh mang đến trước đây, nhìn vào lần này, Mai Vũ Sâm cho là Bạch Tư Quân không có ý định tới nhà, chỉ gọi một phần thức ăn qua loa cho xong chuyện.
Cho nên dù về sau phát hiện ra đây chỉ là hiểu lầm, hắn cũng nhất định phải làm khó làm dễ anh thì mới hả lòng hả dạ.
Khó hầu hạ thật nhỉ.
Bạch Tư Quân bất đắc dĩ thở dài.
Thế nhưng nghĩ thêm một chút, Mai Vũ Sâm gọi anh lại đây nhất định để nói vụ sách mới, tuy rằng cả quá trình có hơi trắc trở gập ghềnh chút, dù sao cũng còn hơn hắn không tìm anh.
Bạch Tư Quân đi vào phòng vệ sinh, cởi quần áo trên người ra. Sau khi mắc mưa, dễ chịu nhất là được tắm nước nóng mà.
Giữa lúc bốn phía đang chìm trong mơ hồ của làn hơi nước ấm nóng, Bạch Tư Quân nghe được tiếng gõ cửa vọng vào. Biết Mai Vũ Sâm mang quần áo và khăn tắm, anh thuận miệng nói: "Anh cứ bỏ thẳng vào đây đi."
Thời đại học Bạch Tư Quân không ở nơi có phòng vệ sinh riêng, bốn năm đó đều tắm trong nhà vệ sinh công cộng với một đám đực rựa. Anh chưa bao giờ thấy đàn ông xem cơ thể lẫn nhau có gì không ổn, cho nên cũng không đợi Mai Vũ Sâm đưa đồ mới bắt đầu tắm rửa.
Cửa phòng vệ sinh chếch ra, anh nghe được tiếng mở cửa.
Anh tiếp tục vùi mình vào nước nóng.
Anh đoán Mai Vũ Sâm bỏ đồ vào rồi sẽ đi ra, thế nhưng đã qua lâu thế rồi mà bên tai anh vẫn chỉ có tiếng nước chảy.
Anh kỳ quái quay đầu lại, lập tức thấy Mai Vũ Sâm khoanh tay nghiêng người dựa vào bên cửa, ánh mắt dừng ở sau lưng anh không chút che giấu.
Bạch Tư Quân ngẩn ra: "Có chuyện gì sao?"
Mai Vũ Sâm thu tầm mắt lại, không nói năng gì, đóng cửa lại rồi rời đi.
Trong phòng vệ sinh chỉ còn mỗi mình Bạch Tư Quân, anh đưa tay sờ sờ sau lưng mình, trừ xương vai với xương cột sống nhô ra thì còn cái gì đâu?
—— Mai Vũ Sâm vừa nhìn gì vậy?
Tắm xong, Bạch Tư Quân mặc áo ngắn tay với quần dài Mai Vũ Sâm đưa cho, đồ mới cả, nếp gấp vẫn còn rất rõ ràng. Anh hơi thấp hơn Mai Vũ Sâm một chút, nhưng thân hình hai người lại xấp xỉ nhau, mặc quần áo của Mai Vũ Sâm cũng không có gì bất tiện.
Lúc Bạch Tư Quân vừa lau tóc vừa đi đến phòng khách, Mai Vũ Sâm đang lười biếng dựa trên tay vịn sofa, đôi chân dài gác trên chỗ ngồi, một chân gập lên một chân thả dài xuống.
Trên bàn trà là cuốn "Bước đến bên rìa nhân sinh" mà Bạch Tư Quân mang đến, anh ngồi xuống bên cạnh Mai Vũ Sâm, hỏi: "Anh đọc cuốn sách đó chưa?"
"Nhìn được vài tờ," Mai Vũ Sâm đáp, "Không dễ đọc."
Bạch Tư Quân mím mím môi, không biết nói tiếp thế nào, đành tiếp tục lau tóc.
Phòng khách yên tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng khăn tắm và tóc ma sát với nhau.
Khăn tắm đã ướt từ lúc nào, Bạch Tư Quân thả xuống, liếc nhìn Mai Vũ Sâm, khi đó mới phát hiện hình như Mai Vũ Sâm vẫn cứ luôn nhìn anh, ánh mắt đó giống y như đúc ánh mắt anh nhìn thấy trong phòng tắm.
"Sao vậy?" Bạch Tư Quân không rõ vì sao, hỏi.
"Không có gì." Mai Vũ Sâm nói xong đứng lên, như chuẩn bị lên cầu thang, "Cậu ngủ ở phòng cho khách tầng một đi."
"Anh đã muốn ngủ rồi á?" Bạch Tư Quân kinh ngạc, "Chúng ta không nói chuyện sao?"
Mai Vũ Sâm tiếp tục bước đi: "Không nói chuyện, buồn ngủ."
Bạch Tư Quân thấy mình như bị hắn dằn vặt đến bay màu. Anh rất muốn nói tùy hứng nó cũng phải có mức độ thôi chứ, gọi người ta đến lúc nửa đêm nửa hôm như vậy cuối cùng lại gạt người ta qua một bên. Thế nhưng, cuối cùng câu thốt ra khỏi miệng anh lại là: "Được, ngủ ngon."
Ngay lúc đó, Mai Vũ Sâm đang đặt chân phải lên bậc thang lại đột nhiên dừng lại, nói một câu không đầu không đuôi: "Ông ta lừa cậu."
Bạch Tư Quân hỏi theo phản xạ: "Cái gì?"
"Chủ biên của các cậu." Mai Vũ Sâm dừng một lát, "Tôi biết thừa ông ta thích phô trương thanh thế."
Bạch Tư Quân sửng sốt mất vài giây mới nhận ra Mai Vũ Sâm đang trấn an mình.
Cái con người này mới sáng nay còn lấy điều này ra chế nhạo anh, thế mà bây giờ trái lại nói với anh rằng không cần để ý.
Bạch Tư Quân thực sự bắt không nổi sóng não của Mai Vũ Sâm, không hiểu được người này đang nghĩ cái gì. Cơ mà nghĩ lại, anh cảm thấy Mai Vũ Sâm chẳng hề phức tạp đến thế. Ban ngày hắn chế nhạo anh, cũng có thể là bởi mấy lời phía trước đó của anh đã đâm chọc đến hắn.
Đáy lòng bỗng dâng lên một nguồn sức mạnh khó hiểu, Bạch Tư Quân bước lên, nắm lấy cổ tay Mai Vũ Sâm, giọng nói mang vẻ cấp thiết: "Vậy anh sẽ viết lại đúng không?"
Mai Vũ Sâm không quay đầu lại, càng không trả lời.
"Không liên quan đến công việc của tôi." Yết hầu Bạch Tư Quân trượt lên xuống một chút, dè dặt nói: "Cá nhân tôi cũng hy vọng anh có thể tiếp tục viết..."
Mai Vũ Sâm rút tay khỏi Bạch Tư Quân, từ tốn nói một câu: "Tôi biết."
Bạch Tư Quân nhìn bóng lưng đang rời đi của Mai Vũ Sâm, không rõ câu "Tôi biết" này muốn biểu đạt điều gì.
Nhưng dù gì đi chăng nữa, thì thế này cũng coi như đã có một bước tiến nhỏ rồi. Ban đầu vốn Mai Vũ Sâm còn chẳng coi trọng anh, bây giờ chí ít hắn đã nghe lời anh nói.
Lúc tắt đèn phòng khách, ánh mắt Bạch Tư Quân quét qua cuốn sách đang lẳng lặng nằm trên bàn trà kia.
Anh mới chỉ đọc qua một nửa cuốn, khi mang nó tới nhà vẫn còn những vệt rõ ràng ở giữa.
Nhưng lúc này những vệt đó đã biến mất, lại có vài trang giấy nhếch lên.
Mai Vũ Sâm không phải là một con người phức tạp, miệng hắn chỉ nói khác lòng.
Chín giờ sáng phải đi làm, Bạch Tư Quân đặt báo thức lúc sáu giờ ba mươi.
Sáng hôm sau, lúc tiếng báo thức ầm ầm vang lên như đòi mạng, Bạch Tư Quân không nhịn nổi, chửi Mai Vũ Sâm trong lòng một trận.
Nếu người này không quái lạ gọi anh vào cái nơi xa lắc xa lơ này, ít nhiều gì anh cũng ngủ được thêm nửa tiếng nữa lận.
Nhưng sau khi cơn nhập nhèm ngái ngủ hoàn toàn biến mất, anh chấp nhận thực tại, ai bảo anh lại đi phụ trách một nhà văn tùy hứng vô cùng tận như vậy chứ.
Áo khoác và khăn quàng cổ vẫn còn ẩm, không thể mặc được. Trên móc treo có áo khoác của Mai Vũ Sâm, nhưng ngang nhiên mặc vào như vậy thì không ổn, Bạch Tư Quân lên tầng hai, muốn xem Mai Vũ Sâm đã dậy chưa.
Trên tầng hai trừ phòng trà ra chỉ còn hai phòng khác, hai cánh cửa giống nhau như đúc, không biết Mai Vũ Sâm ngủ ở phòng nào đây.
Bạch Tư Quân kề tai sát vào cửa nghe ngóng, không có động tĩnh gì. Nhưng sau cánh cửa thứ hai, anh lại nghe thấy trong phòng có tiếng "lạch cạch lạch cạch" vang lên liên tục.
Nghe thế nào cũng không giống như tiếng từ một người đang ngủ.
Nửa ngày sau, đầu Bạch Tư Quân bỗng lóe lên, là tiếng gõ bàn phím.
Thế mà Mai Vũ Sâm lại gõ chữ!?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT