Không tập trung nổi, đến trưa mà Bạch Tư Quân mới chỉ đọc được chưa tới mười trang. Bên kia tốc độ gõ chữ của Mai Vũ Sâm chậm lại, hình như phải chỉnh sửa rất nhiều lần.
Bạch Tư Quân nhìn giờ trên máy, hỏi: "Buổi trưa gọi đồ ăn à?"
Mai Vũ Sâm ngẩng đầu lên nhìn anh: "Cậu biết nấu cơm không?"
Một câu hỏi rất chi là bình thường, nhưng Bạch Tư Quân đoán không ra trong đầu Mai Vũ Sâm đang nghĩ gì, cho nên không khỏi thắc mắc hàm ý của hắn.
Hắn hỏi mình biết nấu cơm hay không, đơn giản thế thôi, hay là đang châm chọc sự vô nghĩa của câu hỏi có gọi đồ ăn hay không của anh.
Bạch Tư Quân thấy mình có hơi không được bình thường, nghĩ lắm thế làm gì. Nhưng chung quy vẫn là tại anh không đủ hiểu Mai Vũ Sâm.
Tạm gạt ý nghĩ vớ vẩn này qua một bên, Bạch Tư Quân thành thật: "Biết chiên trứng."
Mai Vũ Sâm cười khẽ, tựa như không mong đợi quá nhiều. Hắn nói: "Thôi gọi đồ ăn ngoài đi."
Bạch Tư Quân mở app lên, hỏi: "Quanh đây có gì ăn ngon không?"
"Không khác gì nhau mấy." Mai Vũ Sâm dừng một chút, "Đều đã ăn đến phát ngán rồi."
Bạch Tư Quân dừng tay lại, anh cất điện thoại đi, nói với hắn: "Không thì để tôi làm cơm chiên trứng cho anh."
Thực chất Bạch Tư Quân chưa từng xuống bếp, mẹ nhìn anh cầm xẻng xào như cầm bút mà chán không buồn nói, thẳng thừng bảo anh không có khă năng nấu cơm, sau này vẫn nên tìm một cô vợ biết nấu ăn để chăm sóc mình thì hơn. Khi đó Bạch Tư Quân nghĩ vẫn còn ăn được đồ ngoài, không chết đói, nhưng bây giờ nghe Mai Vũ Sâm nói ăn đến phát ngán đột nhiên có hơi đồng cảm, không ăn đồ ngoài mãi được.
Khóe mắt Mai Vũ Sâm hơi cong cong: "Được thôi."
Bạch Tư Quân vừa xoay cổ tay vừa hỏi: "Nhà anh có gạo không?"
"Không." Mai Vũ Sâm trả lời như thể việc không liên quan đến mình, "Cũng không có trứng gà."
"... Tôi đi mua."
Trước khi lên đường, Bạch Tư Quân coi đồ trong nhà bếp một lượt, chén bát muôi chảo đầy đủ mà không có củi gạo dầu muối. Anh đi siêu thị tiện lợi mua trứng, một bịch gạo Thái nhỏ, hai bịch jambon, sau đó mua thêm một chai dầu ăn nhỏ và một bịch muối. Khi anh xắn tay áo chuẩn bị làm việc lớn, Mai Vũ Sâm cũng trườn tới nhà bếp, vẻ muốn tới đứng ngoài xem cho vui.
Nếu như Bạch Tư Quân là một bếp trưởng rất ra gì và này nọ thì anh không ngại có người ở bên thưởng thức tài nghệ, nhưng mục tiêu mấu chốt hôm nay là phải nấu cho được đám nguyên liệu này, ít nhất ăn không đau bụng. Vì không muốn lộ điều này nên chột dạ nói với Mai Vũ Sâm: "Anh ra phòng khách chờ đi."
Mai Vũ Sâm bĩu môi, nhàm chán rời khỏi nhà bếp. Xong xuôi Bạch Tư Quân mới dám động tay động chân thoải mái.
Trước tiên anh đi cắm cơm, sau đó đánh trứng rồi cho jambon vào. Chốc lát sau, trong nồi cơm phả lên thoang thoảng mùi thơm của gạo, căn phòng vốn trống trải chợt có thêm một phần hơi thở sinh hoạt.
"Bạch." Một giọng nói bay ra từ đâu đó trong phòng khách, Bạch Tư Quân nhìn sang, thấy bóng lưng của Mai Vũ Sâm trên sofa. Hắn ló đầu ra, cằm tì lên thành sofa, nhìn anh với vẻ mặt mong đợi: "Tôi đói."
Bạch Tư Quân quét mắt nhìn nồi cơm điện, còn năm phút nữa, anh trả lời vọng ra: "Sắp xong rồi."
Trong năm phút này, Bạch Tư Quân đem xẻng xào và muỗng múc cơm mới toanh ra chuẩn bị, đột nhiên nghĩ tới điều gì, hỏi: "Nhà anh có tạp dề không?"
Nửa cái đầu trên sofa lập tức quay ngoắt lại, trả lời: "Không."
Bạch Tư Quân khẽ thở dài một hơi: "Thôi quên đi."
Mai Vũ Sâm nhìn chằm chằm một hồi, đột nhiên cất tiếng: "Tôi đi mua."
Bạch Tư Quân thấy mình không hiểu nổi Mai Vũ Sâm nữa rồi, cái người đi pha hai tách cà phê cũng ngại phiền như hắn mà còn tự nguyện ra ngoài chỉ để mua một thứ dụng cụ không cần thiết á?
Anh nói: "Thực ra không có cũng không sao."
"Không được." Mai Vũ Sâm phủ định chắc nịch, hắn vừa đi đến huyền quan vừa nói: "Tôi muốn biết dáng vẻ cậu đeo tạp dề là thế nào."
Bạch Tư Quân: "..."
Anh không chắc Mai Vũ Sâm đây là muốn đang cười nhạo anh hay như nào. Anh ngộ ra, chẳng lẽ não của trai thẳng và gay không phát ra cùng một tần số sao? Nếu không thì vì sao anh lại theo không kịp dòng suy nghĩ của hắn chớ?
Siêu thị tiện lợi trong tiểu khu không xa, Mai Vũ Sâm về tới rất nhanh. Lúc hắn ra ngoài, mười mấy phút đó Bạch Tư Quân lần mò trên mạng được cái công thức, trong đầu đã ăn chắc được tám chín mươi phần trăm, thậm chí còn hơi nóng lòng muốn thử.
Thế nhưng khi nhìn thấy cái thứ màu mè sặc sỡ trong tay Mai Vũ Sâm, ham muốn nấu cơm nơi anh bay luôn một nửa.
"Không có cái nào tối giản hơn à?" Bạch Tư Quân đau đầu hỏi.
"Tôi chọn riêng cho cậu đấy." Mai Vũ Sâm vô tội đáp.
Bạch Tư Quân chấp nhận thở dài, anh thực sự không thể đối phó với Mai Vũ Sâm mà. Anh đưa tay nhận tạp dề, vậy mà Mai Vũ Sâm lại né ra: "Tôi làm cho."
Bạch Tư Quân không nghĩ nhiều, anh rút tay về, Mai Vũ Sâm tròng tạp dề lên người anh rồi nắm lấy hai sợi dây bên hông.
Tạp dề phải được buộc chặt vào sau lưng, Bạch Tư Quân định quay người theo phản xạ, nhưng Mai Vũ Sâm đột nhiên giữ eo cố định anh lại một chỗ. Hắn hạ tay thấp xuống, thắt dây lại.
Lúc ấy, Mai Vũ Sâm kề anh rất gần, Bạch Tư Quân có thể nghe thấy tiếng hít thở chậm rãi kia rất rõ ràng. Anh ngơ ngác để Mai Vũ Sâm buộc chặt tạp dề, xong xuôi, hắn còn ghé vào tai anh thì thầm: "Eo cậu nhỏ thật."
Tai Bạch Tư Quân hơi đỏ lên, anh cứng người, xoay trở lại kệ bếp, dùng giọng điệu như ra lệnh: "Anh ra phòng khách chờ đi."
Mai Vũ Sâm cười cười, dời bước khỏi nhà bếp.
Thực ra Bạch Tư Quân không để ý việc tiếp xúc động chạm giữa đàn ông với nhau, thời đại học anh ngủ cùng giường với bạn đầy ra. Nhưng với Mai Vũ Sâm thì khác, anh biết Mai Vũ Sâm là gay, nên động chạm với hắn như vậy có hơi thiếu tự nhiên đôi chút.
Đáy chảo từ từ nóng lên, Bạch Tư Quân đổ dầu và trứng vào chảo, nhanh chóng dùng xẻng đảo đều tay.
—— Có lẽ mình không nên nghĩ thế, vậy là phân biệt đối xử rõ ràng luôn còn gì. Mai Vũ Sâm không sai, cách nghĩ của mình sai.
Trứng bác chuyển vàng óng ánh, Bạch Tư Quân thả jambon đã được thái nhỏ vào, lúc jambon được phủ đầy dầu chín tới, anh tiếp tục cho cơm vào đảo đều.
—— Đúng thế, mình không nên phân biệt đồng tính luyến ái cách phiến diện như vậy, đây là hành vi kì thị, là điều không đúng đắn.
Nêm nếm rồi tắt bếp, một chảo cơm chiên thơm ngon đã hoàn thành. Bạch Tư Quân thở phào nhẹ nhõm, dòng suy nghĩ lộn tùng phèo trong đầu cũng nguôi ngoai phần nào.
Anh nếm thử, đậm đà vừa phải, không biết khẩu vị Mai Vũ Sâm thế nào. Anh quay đầu gọi ra: "Anh vào thử xem cơm đã vừa chưa."
Mai Vũ Sâm quay lại nhà bếp, Bạch Tư Quân định lấy cái muỗng mới cho hắn, nhưng hắn lại cầm chặt muỗng anh vừa ăn múc một ít cơm, cúi đầu, đút vào miệng.
Bạch Tư Quân đơ tại chỗ, anh thấy hình ảnh vừa rồi như một pha quay chậm được lặp lại vô số lần vậy. Mai Vũ Sâm ăn xong, hắn mở mắt ra, nhìn anh chằm chằm. Mai Vũ Sâm vẫn nắm chặt tay anh, thậm chí Bạch Tư Quân còn có ảo giác hắn đang không ngậm muỗng mà đang ngậm ngón tay mình trong miệng.
Pha quay chậm với nhạc nền là âm thanh trái tim đang đập ầm ĩ nơi lồng ngực, tầm mắt hắn đối diện anh, sâu trong đáy mắt mang theo phong tình mà Bạch Tư Quân chưa từng nhìn thấy, giây phút ấy, anh ngẩn ngơ.
Có lẽ chỉ là trong chớp mắt, hoặc dường như cả thế kỳ đã qua, Mai Vũ Sâm đứng thẳng người lại, ánh mắt cong cong ngậm nét cười: "Ngon lắm, mà hình như cậu quên bỏ hành vào rồi."
Anh không ổn tẹo nào.
Bạch Tư Quân lấy chén bát rồi bắt đầu xới cơm ra, anh cau mày nói: "Ghét thì đừng ăn."
Mai Vũ Sâm đứng bên, hắn thấp giọng cười không ngừng, vừa cười vừa nói: "Không ghét."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT