Cảnh Thiên tận lực đuổi theo, hắn chân khí sung túc động tác mau lẹ, nháy mắt đã vững vàng đáp xuống phía sau Từ Trường Khanh.
“Đậu Phụ Trắng, huynh nghe ta nói, kỳ thực ta không nghĩ lừa huynh. Lúc ta
vừa bị cây đè vốn đã cho rằng xong đời rồi, đại thụ vừa to vừa nặng, ép
tới lưng ta muốn vụn ra luôn.
“Buông ra!”
“Không buông!” Cảnh Thiên sống chết ôm chặt lấy thắt lưng Từ Trường Khanh.
Liệt mã một đường xóc nảy, mà hô hấp cực nóng của Cảnh Thiên lại liên
tục phả xuống sau gáy Từ Trường Khanh, “Đậu Phụ Trắng, ta chỉ muốn trước khi chết lừa huynh nói vài câu dễ nghe. Nếu như đời này không nghe được từ miệng huynh ba chữ, ta chết cũng không nhắm mắt.”
Từ Trường Khanh sắc mặt nặng nề, một câu cũng không nói.
“A, được rồi, ta thừa nhận, sau đó ta lại phát hiện kỳ thực mình không có
trọng thương. Thế nhưng, huynh đã bắt đầu nói những lời này… e hèm, ta
đương nhiên không tiện cắt đứt biểu lộ chân tình đó. Tùy tùy tiện tiện
ngắt lời người khác thật sự không phải hành vi lễ độ, có đúng hay
không?” Cảnh Thiên nói đến mười phần chính trực.
Người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch!
Từ Trường Khanh không giận, ngược lại bật cười. Trên đời này cư nhiên còn
có kẻ da mặt dày như vậy, rõ ràng là dối trá lừa gạt, lại có thể vặn
ngược lại thành đường đường chính chính.
Lúc này liệt mã đã từ trên núi chạy xuống đồng bằng, Từ Trường Khanh cũng
không còn nổi giận quát Cảnh Thiên xuống ngựa nữa. Y thoáng nghiêng đầu, liếc mắt lườm Cảnh Thiên một cái, tay dùng sức ghìm cương ngựa. Cảnh
Thiên âm thầm mừng rỡ, thấy trước mắt sự tình chuyển biến rất tốt, nhưng mà vừa đưa mắt nhìn lên phía trước, hắn nhất thời hoảng hốt kêu lên:
“Dừng! Ai ai ai… Vách núi… A a a! Không nên a!”
Bên tai tiếng gió rít không ngừng, Du Châu côn đồ sợ đến thần hồn điên đảo, chỉ biết ôm Từ Trường Khanh kêu loạn: “Đậu Phụ Trắng, đừng nghĩ quẩn,
chúng ta có gì hảo hảo nói chuyện, ai ai… Huynh đừng xung động, đừng
nhảy vực… Tuy nói rằng mấy lão già Thục Sơn kia khó đối phó, nhưng mà
chúng ta hiện tại tự tử như vậy có sớm quá không…”
Liệt mã hí dài một tiếng, bị Từ Trường Khanh mạnh mẽ ghìm lại.
“Ngươi lại ồn ào cái gì…” Từ Trường Khanh mặt có vẻ giận, thanh âm cương trực
không gì sánh được, tựa như băng thủy thanh linh quanh quẩn bên tai Cảnh Thiên, “Ở đây huyết sát tận trời, nhảy vực có gì hay! Ta có giới luật
của ta, vi phạm Thục Sơn môn quy, muốn nhảy vực cũng phải nhảy Thối Tư
Nhai, Trích Tiên Thai mới là cái chết oanh oanh liệt liệt, có tính răn
đe.”
Cảnh Thiên “ai nha” một tiếng, hoảng hốt khua tay che miệng đối phương, “Đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ, tố bất đắc sổ!”
Từ Trường Khanh giận đến ngoan tuyệt, một mớ căm tức không có chỗ phát
tiết, hiện tại thấy móng vuốt đối phương tự động dâng lên tận cửa, làm
sao có thể kiểm chế được lửa giận bùng lên. Y không cần chần chừ hung
hăn cắn xuống.
“A——!” Một tiếng thét thảm thiết vang vọng cửu thiên.
“Từ Trường Khanh, ngươi là cẩu sao? Thả, thả ta ra! Ai… ai nha nha, đau
chết ta rồi!” Tay Cảnh Thiên nhễ nhại máu tươi, “Cứu mạng a! Thục Sơn
chưởng môn cắn người diệt khẩu!… A a, có tin ta cũng cắn chết ngươi hay
không.”
Cảnh Thiên đúng là luyến tiếc
không dám cắn chết Từ Trường Khanh, thế nên hắn chỉ có thể tiếp tục đau
đớn kêu gào, cắn răng nhìn dấu vết hằn rõ trên mu bàn tay mình: “Hết
giận chưa? Thoải mái chưa? Nếu còn khó chịu có thể cắn tiếp!”
Cơn giận của Từ Trường Khanh còn chưa hết, hừ lạnh một tiếng, “Khó chịu!”
“Cái gì? Vẫn còn khó chịu?” Cảnh Thiên lập tức ủy khuất kêu to, “Rõ ràng
huynh cũng rất chủ động, nụ hôn so với ta còn nhập tâm hơn, thế mà hiện
tại còn nói khó chịu? Ý huynh là kỹ thuật của ta không đủ, hay là thế
nào?” Tuyệt nhất chính là, miệng hắn một bên nói lời oán trách, bàn tay
lại vẫn không an phận liên tục xoa lưng Từ Trường Khanh, ngữ điệu thương cảm như oán phụ chờ chồng: “Huynh nói đi, huynh nói đi…”
Từ Trường Khanh tức giận đến trước mắt đều biến thành màu đen, cả người
run lên, sự tình đã tới tình trạng này, Cảnh Thiên cư nhiên vẫn còn ý
niệm xấu xa trong đầu. Nếu như không phải đối phương đã tính trước tính
sau xiết chặt lấy lưng áo Từ Trường Khanh, y thiếu chút đã bay người
xuống ngựa, mặc kệ chính nghĩa mà lo báo thù trước.
“Ngươi… ngươi…”
Nghĩ tới bản thân trước sau vẫn thanh bạch ngay thẳng, lại chẳng hiểu ra sao liên tục cùng tên hỗn đản này dây dưa không rõ, vừa rồi còn ưng thuận
cùng hắn đời đời kiếp kiếp, Từ Trường Khanh chỉ muốn đập đầu mà chết.
Sau này đường xuống Hoàng Tuyền lại bị hắn tiếp tục lừa gạt, nghe hắn
tiếp tục ồn ào, quả thật là vô cùng nhục nhã! Trong nháy mắt, Từ Trường
Khanh đem toàn bộ Thục Sơn sư tôn giáo dục, tu thân dưỡng tính giáo điều quăng hết sang một bên, nộ khí từ tâm nổi lên, ác tính hướng gan mà
đến. Y chỉ hận không thể thật sự phóng ngựa nhảy xuống vực cho xong hết
mọi chuyện, vì dân trừ hại, thay nhân giới diệt trừ tên đại phôi đản hại nước hại dân này.
Đương nhiên, ý nghĩ đồng quy vu tận cuối cùng cũng không được thực thi!
Chỉ vì y vừa bình tĩnh nghĩ lại, nam nhân phía sau đầu óc cùng tư tưởng đều khác hoàn toàn với mình, không phải là một đường thẳng. Hắn chỉ đông
nói tây, hỏi này đáp nọ, càn quấy bậy bạ, đục nước béo cò, bản tính hắn
đã thế, nếu như mình cùng hắn tích cực hơn thua, chẳng phải là thua
trắng tay hay sao.
Nghĩ đến đây, Từ
Trường Khanh miễn cưỡng nhịn xuống xung động muốn cho Cảnh Thiên ăn vài
quả đấm, lòng tự đem Đạo Đức Kinh ra đọc một trăm lần.
“Xong rồi, lần này y thật sự giận rồi!” Cảnh Thiên buồn rầu vô hạn.
Sớm biết không nên thèm muốn ôn nhu chốc lát, không nên giả bị thương mà
lừa Đậu Phụ Trắng nói nhiều lời tình ý miên man. Người này vốn dĩ da mặt mỏng, lại bị bao nhiêu ánh mắt nhìn thấy cùng hắn gắt gao ôm cùng một
chỗ, không xù lông lên mới lạ.
Nóng ruột cũng không ăn được đậu phụ nóng!
Lời này nói không sai, nếu như cứ ngoan cố ăn, chỉ sợ cháy cổ họng, khét ruột gan.
“Đậu Phụ Trắng, nguyên lai huynh không phải nhảy vực, mà là tìm đường nhỏ quay về rừng cây.”
“Cương thi bên kia vẫn chưa xử lý hết, ta vừa rồi lại dời đi quá vội vàng…”
Hai người vừa trở về rừng cây đã thấy những cương thi cấp thấp trong Phục
Ma Võng đã tự tiêu thất giữa trời chiều, vài tên cương thi còn lại cũng
đang hấp hối, không đủ để làm loạn. Cương thi không thể so với người
sống, dù ngươi có dùng hình tra tấn ra sao cũng vô pháp hỏi ra được bất
cứ manh mối nào.
Chủ mưu của cương thi
thích khách là ai, rốt cuộc trở thành câu hỏi không lời đáp. Thích khách làm sao biết được hành tung của Tần Vương, nghi vấn này chỉ có thể tạm
gác lại đợi về doanh trại điều tra.
Trên đường về, Từ Trường Khanh vẫn giục ngựa chạy gấp, sóng ngang Tần Vương. Cảnh Thiên đi cuối đội ngũ, tâm tình buồn bã ủ rũ.
Nhưng Du Châu lão bản tính cách đáng quý nhất chính là “Càng bại càng hăng, càng áp càng mạnh.”
Không quá một canh giờ hắn đã lấy lại được tinh thần vui vẻ, hoàn toàn hướng
tới sự nghiệp dập tắt lửa giận của Từ Trường Khanh. Chỉ cần hắn ở trước
mặt Từ Trường Khanh giương cao khẩu hiệu vì Thục Sơn đại nghiệp, trừ ma
vệ đạo, song song với đó kiên trì chiến lược một trung tâm hai kiên trì, “Sự nghiệp ăn đậu hũ là trung tâm, kiên trì vừa cương vừa nhu, kiên trì sống chết quấn lấy”, như vậy mới có khả năng thắng lợi trở về.
Những ngăn trở trước mắt chỉ là phù vân, xem ai là người cười sau cùng, xem ai là người cười vui nhất.
Thanh xuân đẹp vô ngần, hà tất tự phiền não!
Một ngày một đêm tiếp theo, Cảnh Thiên không có cơ hội gặp Từ Trường Khanh
thực thi chiến lược. Không phải Từ Trường Khanh vẫn còn tận lực bất hòa
với hắn, mà do cả hai đều bận xử lý tục vụ không rảnh nhìn đến nhau.
Từ lúc trở lại doanh trướng, Từ Trường Khanh đã bắt đầu đóng cửa từ chối
tiếp khách. Cũng không ai biết y trong trướng một mình làm gì, đêm đã
quá khuya mà ngọn nến bên trong vẫn lập lòe không tắt. Ngày thứ hai, y
cùng Tần Vương rời Tần doanh đi thăm dò địa hình, truy tìm nội gian.
Không sai, hôm qua Tần Vương ra ngoài bị người bố trí mai phục, khả năng lớn nhất chính là có nội gian để lộ tin tức.
Sau một ngày một đêm tra xét, Từ Trường Khanh cuối cùng cũng tìm được kết
quả. Tin tức chính là do phó đội trưởng Huyền Binh Giáp Quách Phóng để
lộ, có người thấy hắn đêm khuya xuất hành, cùng một gã hắc y nhân thần
bí gặp mặt. Chỉ là, Quách Phóng là bộ hạ cũ của Lý Uyên , cũng theo Lý
Thế Dân đã lâu, xưa nay tận tâm trung thành, vì sao đột nhiên lại làm
phản?
Từ Trường Khanh thận trọng tìm được từ tóc mai Quách Dẫn một chút manh mối. Ngay tại linh huyệt giữa đỉnh
đầu Quách Dẫn có ba cọng ngân châm, chính là “Mê Hồn Châm”, một khi cắm
vào người, tâm trí người đó có thể bị người thi pháp khống chế. Quách
Dẫn chính là như vậy mà tiết lộ kế hoạch hành động của Tần Vương.
Từ Trường Khanh trong đêm lấy ra ba chiếc ngân châm, dưới ánh nến quan sát hồi lâu, trong lòng có chút suy nghĩ.
Chú thích:
Ý nói lời trẻ con không cần cố kỵ, làm cũng không tính. Khanh Nhi nói
toàn chuyện xui xẻo chết chóc nên Thiên muốn phủi phui ấy mà.
Cha Lý Thế Dân, Đại Đường Thái Tổ Hoàng đế
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT