“Thế nào không được?”

Cảnh Thiên liếc mắt quét ngang Lương Tiểu Nguyên, ngửa người ngã vào thân hòe thụ, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, lo lắng than thở: “Chỉ cần người còn sống, cái gì cũng không quan trọng. Người nếu đã chết đi, cái gì mong muốn, cái gì hi vọng, cái gì niệm tưởng đều mất hết. Cho dù vĩnh viễn sánh cùng thiên địa mênh mang, sông cạn đá mòn, rốt cuộc lại để làm gì? Một thân thuần khiết lẽ nào cứ khư khư giữ lấy cả đời? Vì người tâm ái, lừa nàng một lần thì có làm sao? Vì người tâm ái, hà tất phải để tâm người khác thấy thế nào?”

Lương Tiểu Nguyên hơi nghiêng đầu quan sát Cảnh Thiên bên cạnh, chỉ thấy dưới bóng đêm nặng nề, đôi môi nhàn nhạt nhếch lên mang theo vài phần kiên nghị, mâu trung lộ ra những tia sắc bén quang mang.

Lương Tiểu Nguyên đột nhiên nghĩ tới, ngày còn bé đi săn, hắn từng bắt được một con Hải Đông Thanh: Cái mỏ cong cong, quanh thân hắc sắc, chỉ có cái đuôi xuất hiện một cọng lông trắng. Con vật nhỏ đó nhãn thần sắc bén không gì sánh được, kiên quyết cùng cứng cỏi, vô luận mình dùng phương pháp nào lấy lòng nó, thuần hóa nó, nó cũng không chịu lưu lại nhà mình. Cuối cùng nghe cha nói, phải phóng thích Hải Đông Thanh đi.

“Tiểu Nguyên à, Hải Đông Thanh một khi mất đi bầu bạn, nó nhất định phải quay trở về thảo nguyên tìm đối phương, con giữ không được nó, để nó bay đi!” Giọng nói của cha vẫn còn quanh quẩn bên tai hắn.

Mà Cảnh Thiên hiện tại, trong ánh mắt lộ ra điểm ngoan cố cùng kiên cường, rất giống với con Hải Đông Thanh kia.

Hoàn toàn bất đồng với cảm giác thường ngày, Cảnh Thiên lúc này phảng phất như một nam nhân thành thục, thậm chí so với đại ca hắn còn ổn trọng hơn. Trong lòng Lương Tiểu Nguyên chợt dâng lên vô vàn kính nể. Hắn chăm chú nhìn Cảnh Thiên, suy tư một lúc lâu, rốt cuộc gật đầu: “Phải, đó là kế sạch vẹn toàn, ta thế nào lại không nghĩ tới! Dù sao thì cô nương ấy cùng bằng hữu của huynh cũng đã nguyện lòng, rất sớm sẽ động phòng hoa chúc.”

“Đáng tiếc, bằng hữu của Cảnh đại ca lại không nghe huynh khuyên giải, cố ý báo thù…” Lương Tiểu Nguyên giậm chân một cái, vô cùng đau lòng.

Cảnh Thiên cười cười xoay người lại, phun cọng cỏ trong miệng ra, “Kỳ thực cố sự này kết thúc cũng không phải bi kịch, bởi vì, ngay sau đó xảy ra một ít biến cố, vị hôn thê tuy rằng nhảy xuống sông tự sát, nhưng lại được người ta cứu được, bằng hữu ta rốt cuộc tỉnh ngộ, mang theo nàng cao chạy xa bay, du sơn ngoạn thủy…”

Lương Tiểu Nguyên nghe đến đây, lòng thở phào nhẹ nhõm, “Vậy, Cảnh đại ca, bọn họ sau này thế nào?”

Cảnh Thiên nở nụ cười, vỗ vỗ bụi đất bám trên người, đứng lên, “Ta mới nhận được bồ câu đưa tin của họ, nói rằng họ đang ẩn cư ở một nơi rất tốt, còn sinh ra một tiểu oa nhi kháu khỉnh mập mạp, ngươi xem bọn họ có phải đã được hạnh phúc hay không?”

“Phải! Cảnh đại ca, xem ra người tốt nhất định sẽ được báo đáp!”

“Đúng vậy, nhà ngươi ai cũng là người tốt lòng dạ nhiệt tình, các người nhất định cũng được báo đáp!”

“Ha ha,” Lương Tiểu Nguyên vui tươi hớn hở, “Cửu Tuyền Thôn chúng ta đều là người tốt, mọi người không ai lo nghĩ chuyện gì xấu cả, cho nên ta cùng đại ca nguyện ý ở đây cả đời.”

“Cái này là việc riêng tư của bằng hữu ta, ta vốn không nên lôi ra kể thành chuyện phiếm. Ngươi nghe được thì thôi đi, nhớ kỹ chớ nói ra ngoài, để tránh bằng hữu ta hiểu lầm ta lắm miệng lắm mồm. Được rồi, trời đã khuya, chúng ta về thôi!”

“Được!”

Ban đêm, Lương gia tiểu viện yên tĩnh.

Trong phòng, Từ Trường Khanh đang cẩn thận xếp lại chăn gối, Động Thanh Kính bên cạnh đột nhiên phát ra ánh sáng óng ánh, nương theo quầng sáng xanh nhạt, một thanh âm quen thuộc vang lên.

“Su huynh… Đại sư huynh!”

“Ai?”

“Đại sư huynh… Là đệ… Thường Dận…” Âm thanh khi liền khi đứt, phảng phất rất nhanh sẽ biến mất vào hư không.

Từ Trường Khanh trong lòng mặc niệm Ngọc Thanh Tam Quyết, ngưng thần nín thở thu liễm nội lực, thanh âm Thường Dận dần dần rõ hơn.

“Đại sư huynh, huynh ở nơi nào?”

“Chúng ta đang ở Trung Châu, sơn địa quần mạch phức tạp. Phải rồi, sư đệ, huynh đã tìm được Ngũ Hành chi Kim, Mộc. Mặt khác cũng tra ra Tần Vương Lý Thế Dân cùng Ngũ Hành chi Thổ có quan hệ lớn, cho nên bước tiếp theo, ta cùng Cảnh huynh đệ sẽ đi tìm Tần Vương Lý Thế Dân…”

Không đợi Từ Trường Khanh nói xong, đối phương đã cắt ngang câu nói, thanh âm Thường Dận rõ ràng có điểm gấp gáp.

“Đại sư huynh, không cần hoài nghi nữa, đệ có thể khẳng định Tần Vương Lý Thế Dân là Ngũ Hành tôn giả, còn nữa, Ngũ Hành chi Thủy, chưởng môn cũng đã tra ra rồi, huynh không cần tìm nữa.”

“Ngũ Hành chi Thủy đã xuất hiện? Ai?”

“Một lời khó nói hết, nói chung, huynh nhanh nhanh một chút, chúng ta có thể sớm quay trở về Thục Sơn. Chưởng môn đã truyền lời, Thục Sơn dị động gần đây càng ngày càng mạnh, chúng ta phải nhanh chóng trở về mới được…”

Âm ba trong Động Thanh Kính, rõ ràng truyền đến tiếng binh sĩ thao luyện, còn có tiếng ngựa hí liên hồi.

“Sư đệ, các người có phải đã gặp phiền phức gì rồi không? Xảy ra chuyện gì rồi?”

“Đại sư huynh, hiện tại Lạc Dương lưỡng quân đối chọi, chiến sự kịch liệt. Chưởng môn có lệnh, Thục Sơn đệ tử phải hộ tống Tần Vương an toàn.”

Từ Trường Khanh không kịp nghĩ ngợi, vội nói, “Tần Vương hiện ở nơi nào? Đem phương vị cụ thể của đệ nói cho ta biết, ta cùng Cảnh huynh đệ sẽ nhanh chóng tới đó, cùng các người hội họp!”

“Từ Giản phía tây Lạc Dương!”

“Được!”

Mắt thấy Từ Trường Khanh chậm rãi thu công, cất lại Động Thanh Kính, Cảnh Thiên lăn lông lốc lao ra khỏi giường, xoa xoa con mắt, ngáp dài một hơi, “Các người vừa hàn huyên cái gì thế? Thường Dận hiện ở nơi nào?”

“Cảnh huynh đệ!” Từ Trường Khanh buộc Kiến Ngôn Kiếm lên lưng, bắt đầu thu thập hành lý, “Hiện tại trời cũng sắp sáng, chúng ta lập tức xuất phát đi Lạc Dương.”

“Chuyện gì xảy ra?”

“Ngũ Hành tôn giả toàn bộ đều đã xuất hiện, chúng ta cần hộ tống họ trở về Thục Sơn. Hiện tại hội họp với Tần Vương là việc cấp bách nhất.”

Cảnh Thiên sửng sốt, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Từ Trường Khanh, gãi gãi đầu nói, “Vậy… vậy… sao mà nhanh được… ta còn chưa chuẩn bị tâm lý gì…”

“Cảnh huynh đệ nếu chưa chuẩn bị xong, huynh ở đây trông hài tử, để Trường Khanh một người đi tiếp ứng trước!”

“Hả?” Cảnh Thiên quát lớn, “Đậu Phụ Trắng huynh quá coi thường ta, lão tử đường đường Ngũ hành tôn giả, thế nào lại ở nhà trông trẻ? Để hài tử ở chỗ này, chúng ta đi gặp Tần Vương.”

“Không được!” Từ Trường Khanh kiên quyết nói, “Hài tử này liên quan đến thiên hạ an nguy, quyết không thể ly khai chúng ta. Chúng ta sẽ mang theo nó, huynh lập tức chuẩn bị đi! Về phần Tố Nương cùng ca ca nàng, ta đã phái Tiểu Mộc, Tiểu Phỉ báo tin tức hài tử cho họ, để họ không phải lo lắng.”

“Được!”

Lương gia huynh đệ ở sát vách cũng đã giật mình tỉnh giấc, hai người mặc dù không rõ tình hình cụ thể, nhưng cũng biết Từ Trường Khanh cùng Cảnh Thiên tuyệt không phải người thường, nhất định có chuyện quan trọng trong người. Lương Thụ Nguyên cũng không giữ lại, chỉ đơn giản nói, “Hai vị, chúng ta non xanh còn đó nước biếc chảy dài, chờ các người xong xuôi đại sự, rảnh rỗi quay về Cửu Tuyền Thôn, huynh đệ chúng ta lại cuồng ẩm một phen!”

“Lương đại ca tính tình phóng khoáng, đối đãi nhiệt tình, Cảnh Thiên ta nguyện vui vẻ cùng huynh uống rượu ba ngày ba đêm, không say không về!”

“Tốt! Vỗ tay làm chứng, một lời đã định!”

“Phải rồi! Lương cô nương, về chuyện tiểu chất [cháu] của Tố Nương…”

“Từ đạo trưởng yên tâm, chúng ta nhất định sẽ báo lại cho bọn họ. Nghe Cảnh huynh đệ nói hài tử này thân thế kỳ lạ, sợ rằng sẽ đưa tới họa sát thân. Không bằng để cho Thục Sơn các vị nuôi nấng, ta nghĩ Tố Nương cùng ca ca nàng nhất định sẽ đồng ý!”

“Bảo trọng!”

“Bảo trọng!”

Cảnh Thiên cùng Từ Trường Khanh vội vã bái biệt gia đình Lương gia, vừa lúc rời khỏi Cửu Tuyền Thôn, thiên địa bỗng đen kịt một mảng.

Sao đêm thưa thớt.

Ánh trăng u ám.

Lần tiếp theo bôn tẩu tại trời đêm vô hạn, không ai biết được, những trớ trêu gì đang chờ đợi họ ở phía trước.

Chỉ biết là.

Số phận bọn họ cùng với Ngũ hành tôn giả, thiên hạ an nguy đã buộc cùng một chỗ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play