Đang lúc Cảnh Thiên mệt mỏi mơ màng chìm vào mộng đẹp, tiếng khóc “oa oa” thảm thiết vang lên bên tai khiến hắn giật mình.
“Ầm ĩ muốn chết! Đừng nháo!” Cảnh Thiên mơ mơ hồ hồ, “Cảnh đại gia của
ngươi mệt chết đi… Đừng ồn ào… Còn ồn ào, ta nhét ngươi vào ổ chăn.”
Tiếng trẻ khóc xa dần, cuối cùng không thể nghe thấy nữa.
Cảnh Thiên trở mình, kéo chăn qua mặt, lần thứ hai lâm vào trầm miên.
“Đứng lên! Ngươi đứng lên cho ta!”
“Quỷ lười! Rời giường!”
Không biết vào lúc nào, chăn bỗng nhiên bị vạch ra, một cổ khí lạnh ập vào
người khiến Cảnh Thiên phát run, hắn giật mình chuyển tỉnh: “Ngươi, các
ngươi… Hai tiểu yêu quái, dám tới phá mộng đẹp của lão tử!”
Phỉ Phỉ nhảy nhót, nhéo một phát vào lỗ tai Cảnh Thiên, “Đi ra ngoài! Đi tìm Từ Trường Khanh!”
“Bỏ móng vuốt của ngươi xuống! Từ Trường Khanh vốn dĩ ngủ ở đây…”
“Thối lắm! Đại tiểu mỹ nhân của ta đều không thấy!”
“Cái gì?” Cảnh Thiên triệt để tỉnh táo lại, từ lúc nào cái chăn này đã cẩn
thận đắp lên người mình? Hương trầm thơm như vậy, là sau nửa đêm? Không
cần Phỉ Phỉ lần thứ hai nhắc nhở, hắn cuống quýt đứng dậy tùy tiện xỏ
giày, “Ngươi sao không nói sớm! Người đâu? Người đâu?”
“Sáng sớm nay, ta thấy mỹ nhân…”
“Ngươi còn dám nói một câu mỹ nhân, tin hay không ta bẻ mấy cái chân của ngươi xuống cho Đậu Phụ Trắng ngâm rượu thuốc, còn ngươi, bổ đầu ngươi ra làm củi đun!”
Tiểu Mộc nhìn thấy Cảnh Thiên
hùng hổ trừng mắt nhìn mình, nhịn không được nhảy lùi mấy bước ra ngoài
cửa, ủy khuất nói: “Dù sao thì, Từ Trường Khanh sáng sớm nay đã bế tiểu
oa nhi đi…” Lời còn chưa dứt, trước mắt bóng người nhoáng lên, Cảnh
Thiên đã biến mất.
Cảnh Thiên một đường
đi tới, chỉ thấy sương đêm lắng đọng, tia nắng ban mai nhè nhẹ mang theo hương thơm thanh sơn bích thủy thoảng qua. Xa xa tại hồ nước, một bạch y nhân đang đứng đón nắng mặt trời, tầng tầng ánh sáng phủ xung quanh y
tựa như tranh vẽ.
“Đậu Phụ Trắng!” Cảnh
Thiên thở phào nhẹ nhõm, tiến lên oán giận nói, “Huynh thế nào không nói trước một tiếng đã chạy tới đây, làm ta lo muốn chết!”
Từ Trường Khanh nhàn nhạt mỉm cười, “Không có gì, ta mang theo tiểu oa nhi ra đây tìm thứ gì ăn.”
“Tìm thứ gì vậy?” Cảnh Thiên vẻ mặt mờ mịt hỏi, “Huynh đói bụng sao? Tại sao không tìm ở trù phòng?”
“Hài tử từ khi sinh ra đến giờ vẫn chưa được bú sữa, chắc đói bụng lắm rồi…”
Nghe được lời ấy, nghĩ đến hài tử khi nãy thất thanh gào khóc, Cảnh Thiên
bừng tỉnh, “Trách không được vừa rồi nó khóc thảm thế, ta thiếu chút nữa đã quên chuyện này. Đậu Phụ Trắng, sao huynh không lay tỉnh ta cùng
đi?”
Từ Trường Khanh chỉ lắc đầu nhìn
Cảnh Thiên không nói. Dưới tia nắng ban mai, ánh mắt thanh linh trong
sáng mai theo vài phần tiếu ý, dung nhan anh duệ nhàn nhạt.”
Đây là ý tứ gì? Cảnh Thiên phảng phất thấy được từ trong đáy mắt của y có một chút cảm tình phức tạp xưa nay chưa từng có.
Cảnh Thiên “a” lên một tiếng, lòng bỗng nhiên tỉnh ngộ, ngượng ngùng nói,
“Huynh là sợ hài tử nháo ta sao? A, đúng là tính tình ta có điểm không
tốt cho lắm!” Hắn mang theo thiện chí tiếp lấy đứa trẻ trong lòng Từ
Trường Khanh, cười đến ngây thơ, “Ta lấy công chuộc tội, lập tức thay
hài tử tìm một nhũ mẫu.”
Từ Trường Khanh chỉ “ừm” một tiếng, cũng không phản đối, chỉ dặn dò, “Trở về sớm một chút, chúng ta cùng dùng cơm.”
Cảnh Thiên mới đi được vài bước, nhịn không được quay lại quan sát thân ảnh
bên hồ. Người nọ trường thân đứng thẳng, mảnh khảnh mà rắn rỏi, sáng sớm gió lạnh thổi khiến bạch y bay loạn, dưới ánh ban mai ngân sắc càng trở nên rõ ràng. Chẳng biết từ bao giờ, từng cái giơ tay nhấc chân của
người kia đã đi sâu vào lòng hắn như thế. Hắn cúi đầu xuống, lặng lẽ suy nghĩ, “Đậu Phụ Trắng cư nhiên có tóc bạc rồi? Y mới có hai mươi bảy
tuổi, sao lại có tóc bạc… Cũng khó trách, Ngũ Hành tôn giả còn hai vị
vẫn chưa thấy bóng, y tất nhiên lòng nóng như lửa đốt, lo lắng thiên hạ
an nguy.”
— Thiều hoa bạch phát, phải tốn bao nhiêu tâm lực mới thành ra như vậy?
“Cảnh huynh đệ, có việc gì sao?” Phát hiện ánh mắt phía sau băn khoăn dò xét, Từ Trường Khanh không xoay người chỉ nhàn nhạt hỏi một câu.
“À… không… không có gì!”
“Huynh đã nhìn ta rất lâu!”
Cảnh Thiên ngây người, tức cười nói: “Huynh thế nào biết ta đã nhìn huynh rất lâu? Huynh có quay đầu lại?”
“Có một số việc, có chút cảm giác, không cần quay đầu lại, cũng không cần
dùng con mắt để nhìn, chỉ cần một chút tâm ý là có thể dễ dàng nhận
thấy. Cảnh huynh đệ, huynh nói có phải không?” Thanh âm Từ Trường Khanh
có điểm trầm thấp, ánh mắt trong trẻo hướng về phía xa.
Lòng Cảnh Thiên khẽ động, phảng phất như nắm bắt được thứ gì, lại giống như
vừa mất đi thứ gì. Hắn biết Từ Trường Khanh hôm nay cùng với Đậu Phụ
Trắng ngày trước đã hoàn toàn bất đồng, tựa như một người khác. “A, ngày hôm nay khí trời có vẻ khác ngày thường, thế nên Đậu Phụ Trắng cũng có
điểm khác thường!” Cảnh Thiên trong lòng bất an, vì vậy hắn tâm hoảng ý
loạn nói: “Ai nha, Đậu Phụ Trắng, ta đột nhiên nghĩ huynh gần đây rất là tuấn tú, thật đó. Ngày sau nếu huynh cũng đứng chắp tay trước thềm Vô
Cực Các như vậy, nhất định không khác biệt lắm với phong cách của Thanh
Vy lão đầu.”
Từ Trường Khanh đột nhiên
xoay người, nhìn Cảnh Thiên không nói. Y đã gầy đi rất nhiều, thế nhưng
phần thâm trầm tự giữ cũng theo đó mà dày thêm rất nhiều.
Gió nhẹ dưới ánh ban mai lay động góc áo hai người, dường như muốn đem thanh y cùng bạch mệ dây dưa cùng một chỗ.
Hai người không nói một tiếng nào, cứ như vậy nhìn nhau một lúc lâu, Từ
Trường Khanh mới gật đầu nói, “Huynh tựa hồ rất hi vọng ta trở thành
chưởng môn?” Nét mặt vốn luôn bình tĩnh lộ ra một tia tiếu ý khó hiểu.
“Ta chỉ nghĩ huynh làm chưởng môn nhất định rất thoải mái, thực sự, làm một người oai phong là một chuyện tốt.”
Từ Trường Khanh trầm mặc một lát, đột nhiên nói, “Huynh vì sao không hỏi
ta, ma thú tối hôm qua vì sao phải vây công hài tử này?”
“Hả, ma thú ăn thịt người cần có lý do sao? Không cần hỏi, nhất định là máu rải rác trên mặt đất đã dẫn dụ ma thú đến.”
“Không phải máu, là linh lực, linh lực thuần khiết nhất trong thiên hạ!” Từ
Trường Khanh hơi nhắm mắt, thần sắc có chút uể oải, “Hài tử này tuy còn
nhỏ, đã có thể kinh qua an nguy, cùng Tiểu Mộc đồng thời là Ngũ Hành chi Mộc, quyết không thể có bất kỳ sơ suất nào!”
Cảnh Thiên kinh ngạc đến ngẩn ra, suýt nữa nhảy dựng lên, “Huynh nói cái gì? Hài tử này nguyên lai… nguyên lai… là Ngũ Hành tôn giả?”
“Phải!”
“Huynh biết khi nào?”
“Hài tử vừa sinh ra đã biết!”
“Vậy vì sao huynh không nói sớm cho ta biết? Chúng ta rất nhanh sẽ tìm ra
được đủ Ngũ Hành tôn giả, trở lại báo cáo kết quả công việc…”
Từ Trường Khanh trái lại mặt mày không hoan hỉ như trong tưởng tượng của
Cảnh Thiên, y chỉ đơn giản xoay người, nói: “Ta hiện tại chẳng phải đã
nói rồi sao?”
Ven hồ thủy sắc tươi tốt,
vài tia sương khói phiêu lãng quanh thân Từ Trường Khanh, y chậm rãi
vươn tay ra như muốn nắm lấy màn sương vô hình, nhưng mà sương khói len
qua đầu ngón tay y thủy chung không lưu lại. Từ Trường Khanh buồn vô cớ
nhìn một mảnh sương miên man bên núi hồ, lòng dâng lên một cảm giác kỳ
lạ, một lúc sau mới lẩm bẩm nói: “Cảnh huynh đệ, sau này nếu như ta
chết, có thể táng tại đây —”, nói đến đây y bỗng nhiên ngẩn ra, tỉnh ngộ rất nhiều.
Ngang tàng thiên hạ, nơi nào táng thân?
Đó đều không phải vấn đề mà y lo lắng, nhân sinh của mình sớm đã an bài
tại Thục Sơn, chỉ cần thẳng theo huấn đạo của các trưởng lão một đường
đi tới là được. Trăm năm sau xương cốt cũng phải ở Thục Sơn, sao có thể
do chính mình chọn lựa?
Mệnh ta không do ta!
Thân ảnh Cảnh Thiên sớm đã tiêu thất tại viễn phương, chỉ có sóng bên hồ xao động, bạch y nam tử cô đơn mà đứng, ngưỡng vọng trời cao.