Vừa bước đến Lâu Thê
Khẩu, Từ Trường Khanh không khỏi cảm khái, nguyên lai Ma giới cùng Nhân
giới cũng không quá khác biệt. Nơi này gần với sông Minh Thủy, không có
tiểu thương nhân giới gào thét buôn bán, thế nhưng cũng có thể ngẫu
nhiên thấy được vài người bán hàng rong qua lại.
Dọc theo đường đi có tửu quán, trà lâu, khách sạn, còn có ma vật mặc dù
không tính là rộn ràng náo nhiệt, nhưng cũng có thể gọi là phồn hoa.
Từ quán trọ này nhìn xuống sông Minh Thủy, cánh cửa to rộng, cây cột đỏ
thẫm treo tấm bảng hiệu viết bốn chữ phượng múa rồng bay “Phong Ma Khách Sạn”. Dưới lầu một, mấy ma vật tu luyện thành hình, quần áo hình dáng
tướng mạo phổ thông đang chén tạc chén thù uống rượu xã giao, tất cả
không khác gì thôn trấn thông thường ở nhân giới.
“Từ đại hiệp, Cảnh công tử hiện ở Thanh Trúc hậu viện.”
Đi qua đại đường, một khu rừng trúc xanh ngắt đập vào mắt, tiểu viện lợp ngói xanh hiện lên cách đó không xa.
“Cảnh công tử là khách quý của Ma Tôn, lão bản ở đây không dám chậm trễ, cố ý để công tử lại trong hậu viện này để công tử giải sầu…” Tố Nương vừa
đẩy cửa phòng vừa giải thích.
Gian phòng
rất lớn, trên bàn mấy chén rượu đàn hương trạm hoa lăn lóc, một vò rượu
hoa điêu bị ném sang một bên, không khí tràn ngập hương rượu say lòng
người, cùng với đó là thứ mùi hôi hỗn tạp. Một kiện ngoại bào thanh sắc
bị đạp tùy tiện xuống dưới đất, trên giường, một người đắp tấm chăn đỏ
thẫm đang nằm, tiếng ngáy đều đều vang lên.
Từ Trường Khanh nhíu mày.
“Cảnh huynh đệ!” Y tiến lên một bước, “Huynh uống say rồi?”
Đích xác, mấy ngày gần đây, Cảnh Thiên mỗi khi trở lại Ma cung, đến lúc đi ngủ đều là men say mơ hồ.
Nhưng mà, người trên giường trở mình một cái, không có trả lời.
Tố Nương thở dài, “Cảnh công tử vừa mới nổi cáu đập phá, có lẽ ngủ cũng chưa sâu, có cần ta đánh thức huynh ấy hay không?”
“Không cần, để cậu ấy nghỉ ngơi, ta ở đây chờ cậu ấy tỉnh lại.”
Tố Nương nghe vậy gật đầu, kéo ống tay áo lên bắt đầu thu dọn tàn cục.
Nàng tay chân lưu loát, rất nhanh đã thu gọn lại toàn bộ ấm chén mảnh vỡ
trên sàn, sau đó đem đến một bình trà Long Tĩnh, khói trắng từ chung trà chậm rãi tỏa ra.
“Từ đại hiệp, ơn cứu
giúp không có gì báo đáp, Tố Nương biết đại hiệp không uống rượu, vì vậy ta lấy trà thay rượu bày tỏ tấm lòng.” Đôi mắt Tố Nương mơ hồ ngấn lệ,
cảm xúc ngổn ngang.
Từ Trường Khanh nhất thời do dự, “Từ Trường Khanh từ chối thì bất kính, nhận lấy thì hổ thẹn.”
“Từ đại hiệp…” Tố Nương thùy hạ mi mắt, ảm đạm nói: “Ngài như vậy là không
tin Tố Nương, chính là coi thường tiện thiếp một thân dơ bẩn…”
Từ Trường Khanh đưa tay đón lấy chung trà, “Cô nương đa tâm!” Nhãn thần y
chậm rãi nhu hòa, tiếp nhận chung trà một hơi uống sạch.
Tố Nương thở dài, mâu trung hiện ra một tầng cảm động không rõ.
“Từ dại hiệp, ngài tự mình trông chừng Cảnh công tử đi, hình như huynh ấy
luyện công không đúng, có chút nội thương.” Tố Nương phảng phất nhớ tới
cái gì, vẻ mặt hốt hoảng chỉ vào Cảnh Thiên.
“Cái gì?”
Ngay lúc vừa xốc lên tấm chăn gấm, Từ Trường Khanh thanh thanh sở sở nhìn
thấy người trên giường không phải Cảnh Thiên. Nhưng mà, đầu vai lập tức
có cảm giác đau nhói như kim châm truyền đến. Từ Trường Khanh xoay người nhìn Tố Nương, ánh mắt vừa giận vừa sợ, “Nàng…”
Nguyên lai ngay khi y vừa lơ là phòng thủ, một chiếc kim đã đâm thẳng vào yếu huyệt trên vai.
“Từ đại hiệp, Tố Nương xin lỗi ngài…” Tố Nương vô lực quỳ sụp xuống, khóc lóc: “Ngài giết ta đi!”
Từ Trường Khanh toàn thân lảo đảo, bàn tay chống vào ghế, khớp xương trắng bệch, trước mắt một mảnh mơ hồ.
“Nàng… vì sao phải làm như vậy?”
“Tố Nương phải làm như vậy!”
Từ Trường Khanh vận sức chống đỡ thân thể. Thân thể y mặc dù đang run nhè
nhẹ, nhãn thần lại dần trở nên sắc bén không gì sánh được, “Là ai phái
nàng tới ám toán chúng ta?”
Dưới tàng lê
hoa, bên bờ Minh Thủy, một con thuyền hoa lặng lẽ đậu lại, hoa mỹ dị
thường. Trên mái thuyền khắc hoa văn phức tạp, lê hoa như tuyết rụng tản mát trên sàn tàu, gió đêm thổi cành liễu nhẹ bay, tất cả đều như ảo
mộng.
“Vì sao phải làm như vậy?”
Một câu hỏi đồng dạng phát ra trong khoang thuyền yên tĩnh. Khoang tàu
thanh khiết tố nhã, phảng phất mai hoa như có như không, ánh trăng chiếu xuống sáng cả khoang thuyền. Vách ngăn bằng gỗ tử đàn ngăn cách các
gian nhỏ trên tàu, trong đó có một gian khiến người ta chú ý, bởi lẽ bên trong có một chiếc giường lớn bằng gỗ tử đàn, trên giường là chiếc chăn tinh hồng vũ đoạn, bên dưới chăn có hai người.
Nguyên bản vốn chỉ có một mình Cảnh Thiên, hiện tại xuất hiện thêm một người nữa.
Từ Trường Khanh!
Mà Mị Cơ dù vô cùng bận bịu vẫn ung dung ngồi ở trước giường cười mỹ lệ đến không gì sánh được.
“Vì sao?”
“Giúp người toại nguyện!” Mị Cơ bật cười, ánh mắt của nàng dừng lại trên
người Cảnh Thiên đang băn khoăn bất định, “Ngươi sớm đã tâm sinh tình
cảm, chỉ là không dám công khai vượt quá cử chỉ… Chẳng lẽ không nhớ rõ
tình hình đêm đó sao? Còn muốn tỷ tỷ dạy ngươi một lần nữa hay sao?”
“Ngươi, ngươi đánh lén ta, chính là vì muốn chúng ta …”
“Tỷ tỷ là có ý tốt, noi theo nguyệt lão nối tơ hồng. Ta xem hai người các
ngươi mắt qua mày lại cũng không phải một hai ngày, dù sao sớm muộn gì
cũng phát sinh sự việc này. Hôm nay vừa lúc nguyệt sắc chính hảo, xuân
tình văn hoa, sao không hưởng thụ chuyện tốt lành? Giường uyên ương,
chăn hợp hoan, gối phú quý, nguyên đó đều là ta dựa theo quy củ nhân
giới của các ngươi mà chuẩn bị… Có hoa thì hãy bẻ hoa, Từ Trường Khanh
một khi trở về Thục Sơn, ngươi tuyệt không còn cơ hội này nữa đâu…”
“…” Miệng Cảnh Thiên phun ra một câu thô tục.
“Cảnh huynh đệ chớ vội!” Ngón tay Mị Cơ nhẹ nhàng lướt qua gương mặt đang vô
cùng căng thẳng của Cảnh Thiên, cười thướt tha: “Ngọc lâu băng đệm uyên
ương cẩm, phấn dung hương hãn lưu sơn chẩm [Lầu ngọc chiếu băng gấm uyên ương, bột phấn cùng mồ hôi lưu trên gối]… Hôm nay, Từ Trường Khanh khiến quân hoan lạc buông thả cũng tốt, khiến
quân tứ ý thương xót cũng được… Nói chung chắc chắn sẽ cho ngươi thỏa
mãn tâm nguyện một đời.”
“Thối lắm – Ngươi mau đưa giải dược!”
“Ai nha, giải dược không phải ngay bên cạnh ngươi sao? Thứ ngươi trúng
chính là Âm Dương Hòa Hợp Tán, là ta dùng độc môn bí kíp chế ra, về phần giải dược, chính là Từ Trường Khanh đó. Không còn cách nào khác, chỉ có thể ủy khuất Thục Sơn chưởng môn tương lai làm dược nhân, thành toàn
một đoạn tình duyên Ma vực.” Mị Cơ xoay người che mặt xấu hổ, cười khúc
khích: “Hay ngươi muốn tỷ tỷ cởi hết quần áo đến bồi ngươi. Tiểu huynh
đệ tuấn tú oai hùng, tỷ tỷ thật ra không ngại, chỉ sợ ngươi ghét bỏ ta
niên kỷ so với ngươi lớn hơn…”
“Miễn đi miễn đi! A… Ngươi thật sự cởi y phục… Này này… đừng có trực tiếp như thế!”
“Nếu tiểu huynh đệ không muốn xem tỷ tỷ thoát y, chính là muốn nói, Từ
Trường Khanh hợp tâm ý ngươi hơn.” Ngừng trong chốc lát, phảng phất nhớ
tới chuyện gì, Mị Cơ lại tiếp tục: “Phải rồi! Để cho sự tình này thêm
dạt dào ý vị, ngay cả một ngón tay ta cũng chưa chạm qua Đậu Phụ Trắng
của ngươi, để hắn nguyên vẹn y phục cho ngươi tự mình động thủ… Tiểu
huynh đệ đừng có gấp, để ta từ từ thổi tắt nến đã…”
Những lời khiêu khích cứ thế lọt vào tai Cảnh Thiên không sót một chữ, khiến hắn muốn tránh cũng không tránh được.
“Con mẹ nó… Thả ta!”
“Thực sự không hiểu phong tình? Tình nhân yêu kiều diễm lệ đang nằm ngay bên
cạnh ngươi, cư nhiên còn có thể trụ khí?” Mị Cơ buông rèm che xuống,
tiếng cười nhạo mơ hồ truyền đến dưới ánh trăng, “Nếu không tận hưởng
lạc thú trước mắt, chỉ sợ chốc lát thôi gân cốt ngươi sẽ bạo liệt mà
chết! Ngươi muốn chết thì cứ làm Liễu Hạ Huệ đi!”
Gió đêm xuy phất, mành trướng nhẹ bay.
Bên ngoài khoang thuyền tiếng giáo huấn của Mị Cơ vẫn không dứt.
“Từ Trường Khanh tại Thục Sơn dưới một người trên vạn người… Xì, ngươi có
nghĩ mình đứng trên hắn? Tiểu huynh đệ, hiện tại trông vào bản lĩnh của
ngươi rồi, có thể giày vò hắn hay không, khiến hắn ngoan ngoãn dễ bảo mà cam tâm tình nguyện đặt dưới thân ngươi hay không…” Đình chỉ chốc lát,
tiếng cười lại tiếp tục truyền đến, “Được rồi! Ngươi yên tâm, ta biết
công phu ngươi dưới giường đánh không lại Từ Trường Khanh, cho nên ta đã sớm điểm huyệt đạo của hắn. Hôm nay Thục Sơn chưởng môn tương lai dù có là khối bách luyện kim cương thì cũng mềm nhũn ra rồi, công phu trên
giường của ngươi chắc không thể bại dưới tay hắn đâu nhỉ… Được rồi, đêm
xuân một khắc giá ngàn vàng, tỷ tỷ không quấy rầy các ngươi nữa…”
Tiếng cười khanh khách dần xa.
Thiên địa tràn ngập lê hoa, vô số cánh hoa nhẹ nhàng từ trên trời đáp xuống, như mưa xuân vẩy kín khoang tàu.
Bức rèm che ngăn cách một mảnh xuân tình với ngoại giới ồn ào huyên náo, trong khoang thuyền chỉ còn tiếng thở gấp quẩn quanh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT