Hắn bị Trùng Lâu cứu trở về, luồng dị khí chạy loạn trong người đích thực
đã được áp chế. Công lực Trầm Trạch trong cơ thể hắn, nguyên bản cùng
với công lực của Trùng Lâu là một mạch, vì vậy Ma Tôn xuất thủ tương trợ Cảnh Thiên đương nhiên kết quả không cần phải nói. Mấy ngày nay, nguồn
nội lực hùng hậu của Trùng Lâu cứ thế truyền vào người hắn, luồng khí
tán loạn trong cơ thể hắn từng chút từng chút ổn định trở lại, dần dần
không còn cảm giác đau đến xương cốt rã rời nữa.
Chỉ nói riêng điểm này, Cảnh Thiên vô cùng cảm kích Trùng Lâu, nhưng mà,
hắn vẫn không khỏi vì Từ Trường Khanh mà lo lắng. Địch Trần sơn trang
một đêm kia, hắn đại khái nhớ lại, Đậu Phụ Trắng liều mạng đỡ thay hắn
một đao, nội thương trầm trọng. Sau đó… tất cả trở nên mơ hồ. Hắn phảng
phất có ảo giác kỳ quái, chính là hắn kiếp trước, còn có Đậu Phụ Trắng
kiếp trước… Khoan! Đậu Phụ Trắng kiếp trước cùng hắn có nhận thức sao?
Trong ma cung, ánh trăng nhàn nhạt, ngăn cách hoàn toàn với nhân giới náo nhiệt ầm ĩ kia.
Cảnh Thiên nằm trên thềm đá dài dằng dặc, phảng phất không có điểm tận cùng, phía sau là một đại điện lớn màu đen, hành lang trong thạch điện sóng
đôi, những bức tường lớn dựng thẳng đứng, cao vút như nhập vào cửu
thiên, trên mặt tường điêu khắc những hình thù cổ quái, tràn ngập một cổ thần bí quỷ dị.
Hờ hững dựa vào thạch trụ, nhéo tóc mình, Cảnh Thiên dùng sức gõ đầu – thế nhưng vô dụng, hắn hoàn toàn không nhớ được, rốt cuộc kiếp trước là như thế nào. Quên đi, sau này gặp Đậu Phụ Trắng sẽ thỉnh giáo y một phen,
không biết y có nhớ được cố sự kiếp trước hay không nữa?
Thế nhưng, mình cùng Đậu Phụ Trắng kiếp trước có thật là người quen?
Đậu Phụ Trắng, huynh hiện tại có khỏe không? Nhớ lại Địch Trần sơn trang
hôm đó, Từ Trường Khanh giống như người chết nằm lặng lẽ trên thềm đá,
hôn mê bất tỉnh, trọng thương đe dọa. Tiêu Ánh Hàn đã hóa giải hiểu lầm, hảo hảo chiếu cố Từ Trường Khanh, thế nhưng cụ thể ra sao hắn cũng
không chắc chắn.
Vì vậy, Cảnh Thiên mặc dù lòng như lửa đốt, cũng chỉ có thể ở tại Ma cung
lo lắng suông. Công lực hắn chưa khôi phục hoàn toàn, vẫn phải ở lại Ma
cung tiếp nhận cứu trợ của Trùng Lâu, nếu không với tính tình của hắn,
đã sớm ra khỏi Ma cung tìm người rồi.
Cùng lúc đó, thân ảnh Ma Tôn cao đại vĩ ngạn lù lù xuất hiện, áo bào hắc sắc thùng thình phần phật đón gió, dưới ánh trăng, trên thềm đá, trầm mặc
không nói, phiền muộn nhìn Cảnh Thiên, mâu trung của Ma Tôn chớp động
vài phần mê man.
Nghe được tiếng bước chân từ phía sau, Cảnh Thiên cũng không ngẩng đầu.
“Ê, Lâu ca, huynh tin tưởng ta không phải cái gì Phi Bồng tướng quân chưa? Khi nào thì huynh thả ta ra ngoài?”
“Ngươi muốn ra ngoài?”
“Ta đương nhiên muốn ra ngoài, ta muốn đi tìm Đậu Phụ Trắng!”
“Hắn không có việc gì!”
“Y có việc gì hay không, ta vẫn phải tận mắt nhìn thì mới an tâm được, huynh nói không tính.”
Ánh mắt Ma Tôn Trùng Lâu hiện lên tia giận: “Trùng Lâu ta cũng không nói
bừa!”, rồi đứng dậy, phất tay áo bỏ đi, thân ảnh hắc sắc rời khỏi đại
môn Ma cung, bay lên không trung, tiêu thất phía chân trời.
Cảnh Thiên “a” lên một tiếng, nhìn về phía bóng đen xa vời, tức tối giậm chân: “Tính tình nóng nảy. Ta sợ ngươi a!”
Cảnh Thiên vừa ăn xong bữa cơm thì Trùng Lâu cũng trở về. Thời điểm hắn trở
về sắc mặt thật không tốt, mơ hồ còn có vài phần nộ khí, hình như lại
gặp phải chuyện gì không thoải mái rồi. Hắn xưa nay áo choàng không rời
thân, hiện tại kiện áo choàng đó lại quấn thành một mảng thùng thình bao quanh thứ gì bị khiêng trên vai.
Cảnh Thiên xa xa trông thấy, Ma Tôn Trùng Lâu khiêng bao đồ sải bước thẳng
về hậu điện. Hắn thả vật đó lên giường. “Đang” một tiếng, từ bao đồ phát ra một âm thanh thanh thúy dễ nghe. Thanh âm này gọi lại trong đầu
Trùng Lâu không ít hồi ức khó chịu, hắn nhíu mày nói: “Ở đây!”
Cảnh Thiên theo sau Trùng Lâu vào phòng, nghe có tiếng đao kiếm quen thuộc,
không khỏi vui vẻ nói: “Trấn Yêu kiếm! Ha ha, Ma Tôn đại ca, đúng rồi,
bỏ ra xem đi, nguyên lai ngươi là chạy đi thâu đồ!”
Nghe được lời ấy, Ma Tôn mày kiếm nhăn lại thật nặng, lạnh lùng sửa lại một chữ: “Không phải thâu đồ, mà là thâu nhân!”
Cảnh Thiên ngẩng ra, bỗng nhiên bộc phát một trận cuồng tiếu: “Ma Tôn đại
ca, huynh cũng biết cái gì gọi là “thâu nhân” sao?” Hắn cười đến nghiêng ngả.
“Nguyện nghe cho rõ!” Ma Tôn một thân nghiêm chỉnh khiêm tốn thỉnh giáo.
“Thâu nhân này…” Cảnh Thiên cười không nói nổi nữa, đối mặt với tên học sinh
hiếu học không ngần ngại học hỏi này, hắn hoàn toàn không biết giải
thích thế nào! Bởi vì một khi Ma Tôn giận lên, cho mình một chưởng sấm
sét, mình sao có thể tiếp được, cứ coi như là Đậu Phụ Trắng tới đây, chỉ sợ không phải là đối thủ. Mà mình có chọc giận Đậu Phụ Trắng thì cũng
không tính, tốt xấu gì cũng là người trong nhà, chứ chẳng may bị Trùng
Lâu chưởng cho một cái thì còn gì là người nữa.
Nghĩ tới đây, Cảnh Thiên bỗng dưng nuốt xuống một ngụm nước bọt, hắn nhớ lại đối thoại của Trùng Lâu trong đại điện vừa rồi, cả kinh nói: “Chẳng lẽ
là Đậu Phụ Trắng?” Hắn luống cuống chạy đến bên giường, một bả xốc áo
bào nặng chịch ra. Quả nhiên dưới hắc bào chính là khuôn mặt quen thuộc
của Từ Trường Khanh.
Mấy ngày không gặp, Từ Trường Khanh tiều tụy đi vài phần, khuôn mặt tái
nhợt mang theo sắc xám của bệnh tật chưa lành. Thân thể đơn bạc ẩn trong áo choàng rộng thùng thình, đôi đồng tử đen sẫm nhìn chằm chằm Cảnh
Thiên một lúc lâu, đôi môi hơi nhúc nhích, mang theo vài phần lo nghĩ
khó tả, lại thêm vài phần xấu hổ cùng giận dữ.
“Đậu Phụ Trắng, huynh làm sao vậy?”
“Xuy” Một tia sáng kim sắc lóe lên, Trùng Lâu không nhanh không chậm nói:
“Hắn bị ta điểm trúng huyệt đạo. Ngươi không phải vội vã muốn gặp hắn
sao?”
Mắt
thấy Từ Trường Khanh có điểm buông lỏng, Cảnh Thiên biết huyệt đạo của y đã được giải rồi, vui vẻ nói: “Thấy huynh không có việc gì ta cũng yên
tâm nhiều!”
“Đừng
chạm vào ta!” Trên mặt Từ Trường Khanh mờ ảo vài tia xấu hổ, đè thấp
thanh âm nói, “Cảnh huynh đệ, huynh có thể tìm giúp ta một… kiện y phục
hay không?”
Cảnh
Thiên ngẩng ra, bỗng nhiên xoay người, hướng về Trùng Lâu gào lên: “Lão
huynh, huynh thật thiếu suy nghĩ, Từ Trường Khanh người ta không chịu
cùng với người Ma giới đến Ma cung, huynh cư nhiên dùng đến cái hạ sách
này, lột y phục của người ta xuống như thế hả?” Hắn gào một tiếng mười
phần sung sức, hùng hồn lẫm liệt.
Khê Phong nghe được thanh âm vừa kịp đuổi đến tẩm cung, lập tức đứng sững
lại! Xoay người! Đi nhanh! Hắn trong lòng mặc niệm: “Phi lễ vật ngôn,
phi lễ vật thị, phi lễ vật thính [Điều phi lễ chớ nói, thứ phi lễ chớ xem, chuyện phi lễ chớ nghe]… Chuyện của Ma Tôn, chúng ta không cần can thiệp.” Vì vậy, một đống ma
nữ, thị vệ bê khay đồ ăn lũ lượt theo Khê Phong rời khỏi.
Nháy mắt, người trong tẩm cung tiêu thất sạch sẽ, chỉ còn âm thanh Trùng Lâu không nhanh không chậm truyền đến, quanh quẩn bên trong: “Y phục của Từ Trường Khanh không phải do ta lột!”
Từ Trường Khanh xưa nay tu thân tự giữ, mắt thấy cảnh này, phẫn nộ thiếu
chút thì sặc nước bọt mà chết. Y căm giận nhìn Cảnh Thiên, ngón tay
trong áo choàng rục rịch. Lúc này nếu có Kiến Ngôn Kiếm trong tay, chỉ
sợ mười Cảnh Thiên cũng bị bổ ra thành củi.
Nằm trong áo bào, Từ Trường Khanh tóc tai chảy loạn, gương mặt tái nhợt như tuyết lại điểm thêm vài phần đỏ ửng, muốn bao nhiêu quỷ dị có bấy nhiêu quỷ dị, Trùng Lâu lần đầu tiên cẩn thận quan sát người tại nhân giới
này.
Từ Trường
Khanh hỏa khí bốc lên, nhắm mắt một lúc lâu, âm thầm mang ‘Tu Thân Dưỡng Tính Thiên’ lẩm bẩm ba lần: Tri nhân giả trí, tự tri giả minh, bất tự
kiến, cố minh, bất tự thị, cố chương, thận trọng như thủy, tắc vô bại
sự’ [Biết người khác là trí, tự biết mình là
minh, không tự thấy, không minh, không tự nhìn, không sáng, thận trọng
như nước, sẽ không hỏng việc] Đọc một hồi
xong, y rốt cuộc tỉnh táo lại, thận trọng nói: “Ma Tôn lần sau xuất thủ, có thể nói trước một tiếng, chờ Trường Khanh mặc xong quần áo mới
nghênh địch hay không?”
Y nghiêm túc hỏi, Ma Tôn cũng nghiêm túc đáp: “Đó là đương nhiên! Luận võ không thể gấp được. Ma Tôn Trùng Lâu ta cũng không chấp nhất chuyện
nhỏ. Việc này chỉ là ngoài ý muốn, lần sau sẽ không phát sinh!”
Cảnh Thiên ôm đến một kiện xiêm y, mắt thấy Trùng Lâu vẫn nhìn Từ Trường
Khanh không chớp mắt, khó chịu nói: “Này, Ma Tôn đại ca, xem chưa đủ
sao, khi dễ người khác có thương tích trong người, sỗ sàng bất lịch sự!” Đợi Trùng Lâu xoay người rời khỏi tẩm cung, Cảnh Thiên mới cúi xuống
nói: “Đậu Phụ Trắng, thế nào huynh ngủ lại không mặc y phục? Cũng khó
trách người khác…”
“Không phải!” Từ Trường Khanh sắc khí nhàn nhạt, ngữ điệu đã khôi phục điểm
lãnh tĩnh, “Trên người ta có thương tích, đang muốn bôi thuốc, hắn cư
nhiên xông vào…”
“Huynh không đóng cửa sao?”
“Lúc đó ngoài sân tiếng hô hoán bắt trộm vừa vang lên, hắn đã phá cửa mà
vào, ta không ngờ mấy tên trộm gà bắt chó lại dám lớn mật như vậy…”
Ma Tôn Trùng Lâu đi chưa được xa, tai nghe thấy có người trách mắng, lập
tức nói: “Xưa nay bản tôn xuất nhập nhân giới không cần gõ cửa!”