Lúc này ánh trăng sáng tỏ, trời cao vạn lý, một gợn mây cũng không có. Xa xa
dưới chân núi Phi Phượng, một dòng suối nóng khói sương mờ mịt uốn mình
quanh hậu hoa viên. Nhưng thứ làm người ta kinh nghi chính là – hậu hoa
viên này ngập tràn Ưu Đàm Hoa đỏ rực như máu, làm cho bầu không khí ở
đây quỷ dị chết chóc mà ưu nhã thê lương.
Phải!
Nơi này chính là hậu hoa viên của Địch Trần sơn trang. Trong vườn tràn ngập thứ hoa yêu dị, huyết sắc nồng nặc gần như đen kịt, ánh sáng diễm lệ
chiếu vào lại càng làm người ta rùng mình, không khỏi liên tưởng đến hai chữ “Tử vong”. Nhìn từ xa như có một con đường trải đầy máu, càng ngày
càng rộng, càng ngày càng đỏ, máu chảy khắp mặt đất, tràn ra đến vô tận…
Mà Tiêu Ánh Hàn một thân thanh sam đứng đó, sừng sững giữa biển máu tanh,
đối mặt với Từ Trường Khanh đang từng bước từng bước đi xuống tế đàn,
thần sắc thủy chung không đổi.
Tám năm thời gian, dung mạo Từ Trường Khanh đích thực không có nhiều thay
đổi. Nhưng mà, Tiêu Ánh Hàn cảm thấy người quen thuộc trước mắt đã trở
nên quá đỗi xa lạ rồi.
Hương hoa tràn ngập khắp vườn.
Gió đêm lạnh lẽo khẽ lay vạt áo của hai người nam nhân – một thanh sam, một tử mệ – dây dưa không rõ.
“Khá lắm Thục Sơn môn quy! Khá lắm ‘lấy việc thiên hạ làm nhiệm vụ’…” Đồng
tử thanh y nhân một màu đen sẫm, nhìn chằm chằm vào Từ Trường Khanh, ngữ điệu bén nhọn hiếm thấy, “Ta hỏi ngươi, lấy ơn báo oán, là việc thiện ở đời – chỉ là, dùng cái gì báo ơn?”
Từ Trường Khanh giật mình, nhất thời không biết trả lời ra sao.
“Ta ngày đó đã thề độc, kiếp này quyết không đặt chân lên Thục Sơn nửa
bước…” Gió đêm xuy xuy, nhẹ phất bên thái dương nam nhân vài sợi tóc
bạc, hắn đúng là tráng niên, cư nhiên tuyết đã nhiễm tóc mai. Lại nghe
hắn cầm đao cười lạnh: “Bất quá, nếu Thục Sơn gặp nạn, vị Thục Sơn
chưởng môn tương lai đây đến cầu ta, chỉ cần hoàn thành giúp ta một
việc, ta có thể xuất thủ tương trợ.”
“Việc gì?”
Tiêu Ánh Hàn nhìn y một lúc lâu, tinh tế đánh giá Từ Trường Khanh, ánh mắt
sáng lên vài phần hàm súc, phảng phất như có tiếng vọng lại từ nơi sâu
nhất trong tim. Từ Trường Khanh thần sắc bình tĩnh đứng trong bóng đêm,
màn che bạch sắc sau lưng phấp phới, tử y bay nhẹ, phảng phất chỉ một
khắc thôi sẽ bị gió cuốn đi, vĩnh viễn biến mất trong màn đêm vô tận.
Từ Trường Khanh mang theo thanh hoa khí, siêu nhiên, xuất trần… Hỉ nộ ái ố của nhân gian không còn mảy may vết tích trên người y. Con ngươi y đạm
như yên thủy, thanh như thiên không. Trước đây, đó vốn là đôi mắt trong
suốt tinh anh, hôm nay lại khiến Tiêu Ánh Hàn không cách nào bắt lấy.
Năm tháng có thể cải biến ý chí của con người, cũng có thể tôi luyện con người… Hắn hiện tại biết rằng… Từ Trường Khanh sẽ mãi mãi không trở
lại… tám năm trước niên thiếu ngây thơ…
“Dựa vào cái gì? Vận mệnh của ta cùng vận mệnh của ngươi…” Tiêu Ánh Hàn đảo
qua trong đầu một tia ý niệm không rõ, khóe miệng nhất thời nhếch lên
thứ tiếu ý bông đùa. Sau một khắc, cánh tay hắn khẽ động, một lưỡi dao
lạnh ra khỏi vỏ, kéo theo một chuỗi ánh sáng tử kim, hướng thẳng tới
Cảnh Thiên trên tế đàn.
“Ta muốn ngươi – tự tay giết hắn!”
Lời nói ác độc ấy xuất ra cư nhiên lại hời hợt như vậy, không mang theo một tia sát khí. Nhưng mà, Từ Trường Khanh lại nhất thời cảm thấy, quanh
thân một cỗ hàn khí chảy khắp kỳ kinh bát mạch.
“Vì sao?” Hai tiếng nghi vấn cùng lúc vang lên.
“Chỉ vì tổ tiên ta cùng tổ tiên hắn có thù không đội trời chung, ngày đó phá Hậu Tấn của ta, diệt cửu tộc ta, chính là tổ tiên của Du Châu Cảnh
Thiên!”
Từ Trường
Khanh nhất thời giật mình, y hoàn toàn không ngờ tới, tổ tiên Cảnh Thiên cùng tổ tiên Tiêu Ánh Hàn lại có bậc này diệt quốc chi cừu. Thù cha con trả, tuy rằng đã qua không ít tháng năm, nhưng hiện tại Tiêu Ánh Hàn
tìm Cảnh Thiên trả thù, người ngoài xem ra cũng không có cách nào dị
nghị.
Một tiếng
cười nhạt vang lên: “Người nào làm người ấy chịu, tổ tiên ta đã làm
chuyện đó, coi như cũng đã xảy ra rồi, cũng nên là chúng ta quyết đấu
sinh tử một phen, hà tất phiền đến Đậu Phụ Trắng!”
Mâu trung Tiêu Ánh Hàn hiện lên một tia thưởng thức, nhưng mà, sau một khắc thanh đao rung động, mang theo một tầng sóng xanh, tiến thẳng lên bao
lấy Cảnh Thiên. Từ Trường Khanh trong lòng phát lạnh. Y biết Tiêu Ánh
Hàn công lực cao thâm, hiện tại chân chính xuất thủ thì càng thêm khẳng
định, Cảnh Thiên cùng Tiêu Ánh Hàn chênh lệch nhau không chỉ là một trời một vực!
Cảnh Thiên tuyệt đối không phải là đối thủ của Tiêu Ánh Hàn!
“Khoan đã!” Từ Trường Khanh thả người nhảy xuống chắn trước Cảnh Thiên.
Ngay lúc này, đao khí đang rung động đột nhiên dừng lại, thế tiến công sắc
bén như băng tuyết của Tiêu Ánh Hàn phút chốc tan thành vô hình – hắn cư nhiên có thể luyện đến năng lực thu phát tùy ý như vậy.
Từ Trường Khanh âm thầm kinh tâm, cẩn thận che chắn Cảnh Thiên, ánh mắt
nhìn thẳng vào Tiêu Ánh Hàn, tay phải chậm rãi rút ra Kiến Ngôn Kiếm,
trầm giọng nói: “Huynh không thể gặp sơ suất, lui xuống đi, ta thay
huynh xuất chiến.”
Nhưng mà, lời nói Cảnh Thiên lại kiên định cùng quyết tâm khác thường: “Đậu
Phụ Trắng! Huynh có thể bảo hộ ta cả đời sao? Chúng ta đều là nam nhân,
nam nhân nên dùng cách của nam nhân để giải quyết! Ta thừa nhận, tại Du
Châu ta lúc nào cũng nhát gan sợ chết, nhưng ta đây không nguyện cả đời
theo sau người khác đâu. Ngũ Hành tôn giả cùng việc này là hai chuyện
khác nhau, một khi ta đã hứa với Thanh Vy lão đầu thì nhất định gánh lấy trách nhiệm. Ngược lại như huynh, ta cũng muốn hoàn hoàn chỉnh chỉnh
đem trả lại cho Thương Cổ…”
“Các ngươi thương lượng xong chưa?”
“Lão đại làm việc, cần gì phải thương lượng, Từ thủ hạ ngươi đứng sang một bên đợi ta.”
Tiêu Ánh Hàn cười nhạt một tiếng, “Cũng được! Hôm nay ta đem ngươi tế Dẫn
Sầu đao pháp!” Bàn tay cầm đao đổ xuống một đạo tử kim sắc, thẳng tới
yết hầu Cảnh Thiên. Hắn xuất thủ nhanh như gió, chỉ trong nháy mắt, một
đao đã chém tới trước mặt, mạnh mẽ như lôi đình.
Từ Trường Khanh vội vàng hô lên một tiếng: “Dùng Kiến Ngôn Kiếm của ta!”
“Cảm tạ!”
“Đinh đang!” Đao kiếm chạm nhau giòn tan, kim sắc quang mang gặp thanh sắc
kiếm phong, hai bên giao tranh phát ra vô số tia sáng. Hai người đều là
cao thủ, dưới đêm trăng, thoắt ẩn thoắt hiện, chớp mắt đã mười chiêu.
Ánh đao màu tím hòa với kiếm quang xanh ngọc vụt qua biển Ưu Đàm Hoa như máu, cánh hoa huyết sắc bay lả tả khắp trời, phảng phất bầu trời vảy ra vô số huyết quang.
Hoa tạ.
Đao phi.
Kiếm vũ.
Thê mỹ.
Xa hoa.
Anh duệ.
Mà bên cạnh tế đàn, một tử y nam tử ánh mắt trước sau vẫn trong trẻo lạnh
lùng, thấy một trường kịch liệt trong sân, lông mày cư nhiên không chau
nửa điểm.
Cảnh
Thiên bắt đầu cảm thấy bất an, phảng phất như ở sâu trong nội tâm có
người vẫn lặng lẽ thận trọng, ngăn cản sát ý của mình. Thật khó hiểu!
Tiêu Ánh Hàn rõ ràng cùng mình là kẻ thù, tại sao mình đối với hắn lại
không có nửa phần ngoan tuyệt hạ sát chiêu? Lâm địch tối kỵ mềm lòng,
Cảnh Thiên âm thầm hoảng hốt, Tiêu Ánh Hàn tức khắc tiến vào, tử kim sắc tung bay, nháy mắt hướng thẳng vào tim đối phương.
“Dẫn Sầu! Là Dẫn Sầu đao pháp của Tiêu Ánh Hàn!”
Lần này điện quang chớp lên, nháy mắt Từ Trường Khanh sắc mặt đại biến, không kịp đưa ra cảnh báo.
Trong sát na ánh quang hoa phóng ra, sáng lạn như vậy, kinh diễm như vậy,
thanh đao tử kim sắc phô thiên cái địa, che nguyệt tế nhật, thấm đẫm một mảng huyết sắc đỏ rực, tung lên một vòng nhộn nhạo kim ba, vô thanh vô
tức tới gần Cảnh Thiên, sát khí bao phủ lấy toàn thân hắn.
Tuy đã là mùa xuân, Cảnh Thiên lại cảm thấy mình ở giữa mùa đông khắc
nghiệt, phảng phất trong mắt hắn tuyết bay tán loạn, nhè nhẹ hàn khí
theo từng lỗ chân lông mà tiến vào cơ thể, đâm thẳng đến tim, xuyên qua
lưng khiến hắn gần như đông cứng. Dẫn Sầu đao pháp đưa hàn khí tràn khắp kinh mạch Cảnh Thiên, che kín mâu quang của hắn.
“A!!!” Một tiếng vang sát cạnh bên tai, nhẹ nhàng như sơ tuyết đầu đông, lại nặng như phá tan băng cứng.
Trước mắt Cảnh Thiên một mảnh tử mệ tung bay, hắn chỉ cảm thấy một cánh tay
đơn bạc đưa ra ôm lấy hắn, thuận thế chuyển thân, thân thể đằng vân bay
thẳng ra ngoài. Giữa không trung, hắn thấy một chùm hoa tuyết lả lả đáp
xuống nền đá, tựa như những cánh Ưu Đàm.
Thế nhưng, ngươi đã gặp qua hoa tuyết màu đỏ chưa?
Không phải hoa tuyết, hoa tuyết tuyệt đối không có màu sắc này, đó chỉ có thể máu của con người!
Trường hoằng hóa bích!
Máu của Từ Trường Khanh cứ vậy bay lượn khắp bầu trời như những cánh Ưu Đàm Hoa.
Cảnh Thiên lảo đảo ngã xuống bên dưới tế đàn, Từ Trường Khanh ngã bên trên tế đàn.
Dòng suối nóng vẫn chảy êm đềm, sương mù vẫn lượn lờ, nhàn nhạt quanh quẩn
xung quanh Ưu Đàm Hoa. Tiêu Ánh Hàn nắm trường đao trong tay, kinh ngạc
nhìn lên tế đàn, mâu trung chớp động những tia quang mang phức tạp.
Cảnh Thiên rốt cục phục hồi lại tinh thần, hắn như tỉnh dậy từ trong mộng,
hét lớn: “Đậu Phụ Trắng! Đậu Phụ Trắng!” Hắn vội vàng, hắn hoảng sợ, hắn giận dữ, từng bước từng bước bò lên tế đàn. Thế nhưng, những bậc thềm
đá này cứ dài ra vô tận…
Thân thiết, trân trọng, tương luyến, tất cả hội tại một phương!
Cao cao trên tế đàn, màn che trắng muốt chập chờn trong gió, giống như thân ảnh bạch sắc đêm trăng đó nhẹ nhàng phiêu linh.
Từ Trường Khanh nằm dưới bầu tinh không, gương mặt tuyết trắng nhiễm huyết châu đỏ thẫm. Cảnh Thiên muốn ôm chặt y, thế nhưng Từ Trường Khanh
trong lòng hắn lại lạnh như tro nguội, không còn một tia sức sống. Mới
vừa rồi, một kích Dẫn Sầu đao khí, không hề phá nát lục phủ ngũ tạng của Cảnh Thiên, bởi vì toàn bộ đã trút lên người Từ Trường Khanh phía
trước. Một thân tử y đã bị đao khí xé rách, Cảnh Thiên ngỡ ngàng nhìn
từng vết đao ngân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT