Phía
trước, Từ Trường Khanh đột nhiên dừng cước bộ, chuyển thành thủ thế,
Cảnh Thiên chưa kịp phản ứng thì bụi cỏ bên trái đã vang lên tiếng sột
soạt. Trong giây lát, một thân ảnh lóe lên, cái bóng kỳ quái đó từ bụi
cỏ nhanh như chớp nhảy về phía chân núi. Cảnh Thiên chỉ cảm thấy hoa
mắt, thân thể đã lăng không bay lên, bên tai nghe được tiếng gió thổi vù vù, mặt hắn bị gió quật cho méo xẹo, cổ tay bị giữ chặt lấy, cho thấy
Từ Trường Khanh đã mang mình đuổi theo nhân vật thần bí kia.
Gió mạnh tựa dao sắt cắt qua mặt, Cảnh Thiên vừa định há miệng kêu đau,
liền bị quăng xuống đất, tê tái đến tận xương. Cảnh Thiên liều mạng rên
lên: “Từ Trường Khanh! Ngươi cư nhiên dám vứt ta…” Lời còn chưa nói hết
đã tranh thủ hôn mê.
Đến khi tỉnh lại, hắn phát hiện mình đang bị đặt trong một tòa thạch động
trống trải, bên cạnh, cây đuốc to như nắm tay, giường đá ghế đá đều khắc hoa văn. Giữa thạch động là một cây thạch trụ thật lớn, trên đó là vô
số hình phi ưng màu đen, đường nét cổ đại, giống như hoa văn từ thuở
hồng hoang. Những thứ này bề ngoài có vẻ hao mòn, tựu chung vẫn có thể
cảm nhận được khí phách cường đại.
Từ Trường Khanh đâu? Không phải y mang theo ta truy đuổi nhân vật kỳ bí kia sao? Sao ta lại ở đây?
Đậu Phụ Trắng ở nơi nào?
Vào lúc này, một âm thanh nữ tử vang lên: “Ngươi tỉnh rồi?” Bên trong động
xuất hiện một bóng người – một thân ảnh nữ nhân, thắt lưng mảnh khảnh,
thanh thoát mềm mại, mặc dù không rõ ngũ quan, nhưng có thể thấy bên tai là một đôi ngọc thạch linh đang. Đôi hoa tai này màu sắc ánh kim, theo
bước chân nàng mà lấp lánh, âm thanh cũng thập phần dễ nghe.
Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Cảnh Thiên chính là, tại một nơi như
thế này còn có thể xuất hiện một nữ tử thanh xuân, kỳ quái!
“Cô nương là?”
Đợi nữ tử này đi vào đến nơi, Cảnh Thiên mới phát hiện, nàng không phải cô
nương, chí ít cũng bốn mươi rồi, năm tháng lưu lại khóe mắt nàng vô số
nếp nhăn. Gương mặt của nàng cũng ngăm đen chứ không hề mỹ lệ, đáng sợ
nhất là, trên mặt nàng còn có không biết bao nhiêu hình xăm, dữ tợn mà
cuồng dã. Nàng ăn mặc lại càng giản đơn, chỉ có một cái váy sơ sài, vì
thế Cảnh Thiên có thể nhìn thấy, hình xăm trên mặt trườn xuống, đi đến
tai, đi đến ngực… làm hắn sởn tóc gáy, không rét mà run. Nhưng mà, ngũ
quan của nàng mặc dù không rõ nét, nhưng lại có phần chất phác, nàng
cười lên trông rất ấm áp, rất thoải mái.
Cảnh Thiên chột dạ không biết đây là nơi nào, nữ tử này có phải đối tượng bọn họ vừa truy đuổi?
Bên trong động im ắng, đối phương tựa hồ không vội vã nói chuyện, chỉ
nghiêng đầu đánh giá Cảnh Thiên, loại hành động này khiến hắn hơi sợ,
liền ho lên một tiếng: “Xin hỏi, khụ khụ, bà là…”
Nữ tử chưa kịp trả lời, chợt nghe một tiếng “meo” – một con vật thình lình nhảy ra, nhìn chằm chằm Cảnh Thiên không chớp mắt. Con vật này khá
giống mèo hoang, tròng mắt lưu chuyển, cái đuôi xù ra, trên cổ còn có
một cái vòng màu bạc.
“Nó tên là Phỉ Phỉ, thông minh hiểu ý, là sủng vật của Cửu Lê tộc chúng ta, nuôi thú vật có thể tiêu trừ u sầu, nó sống qua ba ngàn năm, cũng sắp
trưởng thành rồi.”
Cảnh Thiên nghe vậy, mở to hai mắt.
“Cô nương nói, nói cái gì? Ba ngàn năm? Con vật nhỏ này sống ba ngàn năm? Lại vẫn chưa trưởng thành?”
“Đúng vậy, Phỉ Phỉ phải ba ngàn năm mới có thể trưởng thành. Được rồi, ta là
Vũ La, hơn nữa cũng không phải cô nương, con cái ta so với ngươi có khi
còn lớn tuổi hơn.”
Cảnh Thiên hít vào một trận lãnh khí, nhìn con vật nhỏ bé bộ dáng khó coi,
nguyên lai sống ba ngàn năm, trách không được, chắc thành tinh luôn rồi!
“Vị đại… tỷ này, ta ngủ ở đây bao nhiêu canh giờ rồi, người có thấy bạn của ta không?”
“Bao nhiêu canh giờ?” Nữ tử tên gọi Vũ La nghiêng đầu suy nghĩ một lúc lâu,
tựa hồ đây là câu hỏi rất khó trả lời, một lát mới do dự nói: “Ta nghĩ
không lâu lắm đâu, được rồi, ngươi không cần lo lắng cho bạn của ngươi,
hắn cũng ở chỗ này nghỉ ngơi.” Cảnh Thiên trong lòng nhẹ nhõm, đang định hỏi Từ Trường Khanh ở nơi nào thì một thân ảnh bạch sắc đã xuất hiện ở
cửa động. Ngực Cảnh Thiên kích động, tuy rằng không phải hắn tưởng nhớ
sâu sắc vị Thục Sơn đại đệ tử quy củ khuôn phép này, nhưng tại đây một
nơi thần bí khó lường, có một người bạn bản lĩnh cao cường vẫn hơn là
một mình trơ trọi.
Cảnh Thiên chưa kịp lên tiếng, ngoài động đã vang lên một tiếng “đoàng” thật lớn, sắc mặt Từ Trường Khanh đại biến. Tiếp theo, tiếng sét nổ liên
tiếp, cả thạch động kịch liệt rung lắc, bầu trời ngoài kia vô số tia
chớp xẹt qua, từ sâu trong nền đất nổ vang một tiếng, như cự thú thời
tiền cổ rít gào rống giận.
Từ Trường Khanh không nói một lời, vọt tới tóm lấy vai Cảnh Thiên, kéo
thẳng ra ngoài thạch động. Cảnh Thiên giãy dụa quay đầu lại hét: “Vẫn
còn một người trong đó chưa ra, Từ Trường Khanh ngươi không phải Thục
Sơn đại hiệp sao, làm thế nào lại không có nghĩa khí như vậy!” Nhưng mà, giữa lúc sơn băng địa liệt, âm thanh Cảnh Thiên rất nhanh bị tiếng gió
cuốn đi, Từ Trường Khanh vẫn lôi hắn thẳng ra ngoài động, tiếp theo cùng hắn ngự kiếm bay đi.
Nghe bên tai gió rít từng hồi, trước mắt sét đánh ngang dọc, Cảnh Thiên lúc này cũng biết giữ thể diện, không ngất đi nữa.
Chẳng biết qua bao lâu, đất trời đen kịt lại lóe lên một vệt sáng, Từ Trường
Khanh ngự kiếm bay nhanh, xuyên qua lá chắn cuối cùng. Cảnh Thiên chỉ
cảm thấy trước mắt chói lóa, bọt nước văng khắp nơi, Cảnh Thiên cùng Từ
Trường Khanh giữa không trung trực tiếp rơi xuống hồ nước.
Trong lúc lạnh đến tận xương ngoi mình ra khỏi mặt nước, trong đầu hắn chỉ có duy nhất một ý niệm, cảm tạ trời đất, Cảnh Thiên ta rốt cục cũng được
nhìn lại thái dương rồi. Lão tử sống mười chín năm, cho tới bây giờ cũng chưa tình nghĩ thái dương quan trọng như vậy, cho nên nay ta đã hiểu
tại sao ngày xưa Khoa Phụ lại muốn đuổi mặt trời, tiểu tử này khẳng định nhiều năm rơi vào cái nơi quỷ quái này, không nhìn thấy dương quang,
cho nên khi thoát ra mới ngơ ngơ ngẩn ngẩn, thấy mặt trời liền đuổi,
cuối cùng mệt quá chết tươi.
Nhưng mà, khi hắn thực sự trồi lên khỏi mặt nước, khẩn cấp tiếp nhận ánh
dương quang đầy thân thiết, thì thân thể truyền đến một trận đau nhức,
Cảnh Thiên mãnh liệt nghĩ tới, hay là mình cũng nên đi làm cái chuyện
ngu xuẩn của tên Khoa Phụ kia!!!
Chẳng biết sau bao lâu, Từ Trường Khanh rốt cuộc chuyển tỉnh, chậm rãi mở mắt.
Nhưng mà, y không nhìn thấy thứ gì hết, không một thứ gì, trước mắt toàn bộ
là hắc ám. Y có thể cảm thụ được từng đợt gió nhẹ lướt qua, cũng có thể
ngửi thấy không gian ngập tràn hương hoa, thậm chí giữa mớ hỗn loạn ấy
vẫn có một mùi đàn hương thân thuộc, y nghe được tiếng bước chân qua
lại, còn có tiếng nói nhỏ… Thế nhưng, y hoàn toàn không thấy được thứ
gì, trước mắt chỉ có hắc ám vô biên.
Nhất thời thứ cảm giác khủng bố đáng sợ nhất ào ra, nương theo bóng đêm cùng rét lạnh mà đến, quẩn quanh ám ảnh, cướp đi ý thức, cướp đi linh hồn, y vùng vẫy, tất cả đều hỗn loạn…
Cảnh Thiên đang ở trong hoa viên cùng quản gia nói chuyện, nghe nha hoàn báo lại, nói khách nhân đã tỉnh lại rồi, hắn mừng rỡ nhảy dựng lên, ba chân bốn cẳng chạy thẳng tới sương phòng. Đập vào mắt hắn là cảnh tượng –
suốt đời này hắn không thể nào quên. Hắn chỉ còn duy nhất một cảm giác,
chính là – “Đậu Phụ Trắng điên rồi! Khẳng định điên rồi!” Hắn chưa bao
giờ thấy qua Từ Trường Khanh như vậy, một Thục Sơn Từ Trường Khanh cho
tới bây giờ vẫn “bất động như sơn, như uyên chi mặc” [Bất động như núi, tĩnh lặng như vực sâu], dù Thái Sơn sụp đổ trước mắt cũng không nao lòng, thế mà Từ Trường
Khanh trước mắt lại có thể rơi vào trạng thái thần trí bất minh này.
Cảnh Thiên không nghĩ ngợi nhiều, lập tức giữ lấy cánh tay Từ Trường
Khanh, ghì chặt vào lòng kẻ đang điên cuồng đập phá.
Nhưng Từ Trường Khanh không dừng lại, y phản kháng càng thêm kịch liệt,
“Ngươi là ai?” Bóng tối điên cuồng thô bạo, không khí dâm mỹ… Từng chút
từng chút nhắc nhở y những gì đã xảy ra.
Cảnh Thiên liên tục hô to: “Đậu Phụ Trắng! Ngươi không nhận ra ta sao? Đừng lộn xộn! Ta là Cảnh Thiên! Cảnh Thiên!”
“Không phải! Ngươi không phải người đó.” Từ Trường Khanh âm thanh tê tái: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Nắm bàn tay Từ Trường Khanh đặt lên mặt mình, Cảnh Thiên hấp tấp: “Ta biết
ngươi hiện tại nhìn không thấy, thế nhưng ngươi không có mù, có lẽ mắt
ngươi bị ánh mặt trời làm tổn thương, cho nên tạm thời không thấy. Ngươi sờ đi! Ta là Cảnh Thiên! Là Cảnh Thiên!” Từ Trường Khanh run run tay,
một lần lại một lần vuốt ve khuôn mặt Cảnh Thiên, cảm nhận được đáy mắt
sâu, mũi cao thẳng, môi lành lạnh…
Y thì thào, “Phải! Là… Cảnh Thiên!” Đây là loại ngữ điệu không dám xác định, mang theo một tia hồi hộp lẫn run rẩy.
“Đúng vậy! Không phải ta thì có thể là ai?”
“Ngươi là Cảnh Thiên…” Thanh âm Từ Trường Khanh chậm rãi khôi phục lại điểm lãnh tĩnh.
Cảnh Thiên thở phào, “Đương nhiên là ta!” Nhưng không đợi hắn phục hồi tinh
thần, “ba” một tiếng, đã nghe bên trái lỗ tai ù đi. Từ Trường Khanh võ
công cao, xuất thủ cực nhanh, với công lực hiện nay, Cảnh Thiên hoàn
toàn không có khả năng tránh khỏi. Cảnh Thiên không kịp trở tay trúng
ngay một chưởng. Lực đạo vừa rồi quả thực quá mạnh, không chỉ lưu lại
bên tai, còn vang vọng khắp phòng.
Cảnh Thiên bị đánh lập tức trợn mắt nhìn Từ Trường Khanh, vừa rồi y ôn nhu
như thế, liền trong nháy mắt xuất thủ ngoan lạt. Hắn xem lại mình, khóe
môi đã chảy máu, mũi cũng chảy máu, răng sắp rụng ra luôn. Đợi đến khi
hoàn hồn, hắn “phi” một cái phun từ trong miệng ra một cái răng, phẫn nộ quát: “Từ Trường Khanh! Lão hổ bất phát uy! Ngươi dù hiện tại là con
mèo bệnh… Dám đánh lão tử… Lão tử…” Tay phải hắn vung lên, vốn định đáp
lễ đối phương một chưởng sét đánh, nhưng mà tiếp theo, tai trái nãy giờ
vẫn nắm lấy Từ Trường Khanh bỗng nhiên bị kéo xuống…
Từ Trường Khanh xác thực không giả chết, y là thực sự hôn mê, y hiện tại đang nằm trong lòng Cảnh Thiên, triệt để hôn mê.
“Tốt lắm! Tốt lắm! Ngươi phát điên cái gì, nếu còn phát điên lần nữa, đánh
lão tử…” Mặt mày Cảnh Thiên nóng rần, máu mũi chảy không ngừng, đau đến
nhe răng trợn mắt, nhưng vẫn đứng dậy bế Từ Trường Khanh trở về giường.
Điển tích “Khoa Phụ đuổi mặt trời”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT