“Thực ra, điều kiện
rất đơn giản – trước khi nghênh chiến Tà Vương, ta muốn mượn tế đàn Ma
giới để hấp thu thực khí trong thiên địa. Tế đàn lại là nơi thần bí nhất của Ma giới, ẩn chứa sức mạnh khó lường nhất, ta muốn hiểu thấu đáo
huyền cơ ảo diệu trong đó. Mặt khác, ta cũng muốn cùng ngươi thảo luận
một số chiêu thức trong Vân Cấp Thất Lục… Ngươi thân là Ma Tôn, võ học
tinh tuyệt, đối với thứ này chắc chắn có kiến giải.” Lời Thục Sơn chưởng môn khách khí nhàn nhạt, mang theo xa cách vô biên.
Khi Từ Trường Khanh bắt đầu lấy kiếm kẻ những đường song song trên mặt đất, Khê Phong liền biết ý lui sang một bên. Gió yên lặng mà lạnh lẽo, bất
tri bất giác trăng đã lên quá trời.
Nghe
Trùng Lâu nói hết tình hình của Trầm Trạch, Từ Trường Khanh trầm ngâm
một lúc lâu mới nói: “Theo lời ngươi, Tà Vương Trầm Trạch hiện tại chỉ
là một tia chấp niệm, tiêu diệt hắn chỉ có một phương pháp duy nhất –
tồn vu tư, vong vu tư [tồn tại dựa vào ý niệm, diệt vong cũng bởi ý niệm].”
Trùng Lâu vô thức lẩm bẩm lại một câu: “Tồn vu tư? Vong vu tư?”
“Phải! Nói cho rõ ràng thì chính là ‘giải linh hoàn tu hệ linh nhân’ [Cởi chuông cần tìm người buộc chuông]”
“Ai sẽ làm người cởi chuông?”
“Ta! Không ai thích hợp hơn ta.”
“Ngươi? Thứ cho ta nói thẳng, với võ công hiện tại của Từ chưởng môn, đối phó Tà Vương e rằng…”
Từ Trường Khanh lập tức chau mày, chậm rãi nói: “Thứ cho ta nói thẳng, với tình cảnh hiện tại của Ma Tôn, Thiên Nhân Ngũ Suy đang tới gần, công
lực hiện tại của ngươi muốn đối phó Tà Vương chỉ sợ cũng không nắm chắc
phần thắng. Ngày đó, võ học của lệnh tôn sâu không thấy đáy, nhưng đụng
phải Ngũ Lôi chi kỳ, vẫn phải thua trong tay chưởng môn Thục Sơn.”
Trùng Lâu mặt hơi biến sắc, lòng lại biết Từ Trường Khanh nói không sai.
Vô luận chính tà tiên ma, phàm là người tu luyện đều có khả năng gặp phải
Thiên Nhân Ngũ Suy, nếu muốn bình yên vượt qua, cần phải dựa vào tu vi
cao cùng khí số tốt. Chỉ là, Ngũ Lôi chi kỳ mới chính là kiếp nạn của
người Ma giới. Ma quân Cộng Công ngày đó mất đi ma dẫn, đúng vào Ngũ Lôi chi kỳ lại cùng cao thủ Thục Sơn quyết đấu, cuối cùng chết nơi thâm cốc ôm hận cả đời.”
Thanh âm của Từ Trường
Khanh lại vang lên giữa đại điện vắng vẻ: “Cũng được, ân oán ngày trước, chúng ta không cần tính toán lại, là đúng là sai, một lời khó nói hết.
Ta chỉ hỏi ngươi, ngươi đã từng nghe qua ‘hòa quang đồng trần’?”
“Đây là gì?”
“Là tuyệt học của tổ sư khai sáng Thục Sơn, uy lực không thể khinh thường.
Ngày đó lệnh tôn dẫn theo cao thủ Ma giới cùng Thục Sơn chúng ta đánh
một trận, chưởng môn phải dựa vào ‘hòa quang đồng trần’ mới địch nổi.”
“Ngươi đã luyện thành chiêu này chưa?”
Từ Trường Khanh không trả lời, ngược lại nói: ‘Hòa quang đồng trần’ nếu có thể phối hợp với ‘Nhiếp tâm trận pháp’, cho dù là tà khí chí cường
trong thiên địa cũng không thể chống lại. Huống chi, cao thủ luận võ đấu trí đấu lực, nếu không thể dùng sức mà thắng, thì buộc phải dùng trí.”
Khê Phong từ lâu đã biết Ma Tôn là một võ si, mà Từ Trường Khanh lại say
sưa thảo luận võ học, Ma Tôn tất nhiên cao hứng vô cùng. Xa xa, sương mù như có như không chậm rãi bốc lên, thổi qua đại điện tĩnh mịch. Cao thủ nhân ma hai giới cùng ngồi trên đất thương thảo trận pháp thâm sâu, tựa hồ chưa từng có bất cứ thứ gì gọi là thù hận. Đặc biệt là Từ Trường
Khanh, đôi mâu hắc sắc sáng sủa tinh anh, lóa mắt mà băng lãnh.
Ma Tôn cũng vứt bỏ toàn bộ tạp tư phàm trần, nhíu mày suy nghĩ: “Câu này
có vẻ đơn giản, nhưng chứa rất nhiều thâm ý…” Hắn vẽ ra trên mặt đất vài nét ngổn ngang.
Vì vậy, Khê Phong thấy
được, khi Ma Tôn lý giải được câu khó hiểu nhất trong Vân Cấp Thất Lục,
khuôn mặt lạnh lùng của Từ Trường Khanh hiện lên một tia đạm cười khó
thấy. Nét cười của y rất nhẹ, nhưng ánh mắt rõ ràng đã ánh lên tia vui
mừng: “Như vậy, ta cũng có thêm cơ hội thắng rồi.”
Khê Phong nhìn nam tử thanh quang tuyệt thế trước mắt, tâm bỗng nhiên nổi lên một chút sợ hãi.
Mấy ngày tiếp theo, Trùng Lâu hầu như lúc nào cũng ở bên cạnh Từ Trường
Khanh thảo luận về trận chiến, nhưng chưa bao giờ đề cập qua hai chữ “ma dẫn”. Khê Phong biết, ma công vô thượng của Trùng Lâu sẽ nhanh chóng
suy bại. Ma giới hộ pháp trung thành tận tâm mỗi lần cùng Ma Tôn tới nơi này đều vô cùng sốt ruột.
Cho đến một
ngày, Từ Trường Khanh luyện kiếm xong, tựa như vô ý dặn lại một câu:
“Tối nay, hắn không cần trở lại đây, Từ Trường Khanh đã hiểu thấu tất cả rồi.” Khi y nói những lời này, ánh mắt hiện lên mấy phần thấu triệt,
đảo mắt lại biến thành tia lạnh lùng cùng kiên định.
Cho dù đứng ở nơi sâu nhất của Ma cung, vẫn có thể thấy được từng đạo điện
quang sáng chói xẹt qua bầu trời ma giới. Sấm sét quất đến mê loạn toàn
bộ sinh linh, cho dù là lực lượng cường đại nhất cũng không thể tránh
khỏi sự truy sát này.
Đây chính là thiên lôi uy chấn khắp hoàn vũ.
“Ngũ lôi chi kỳ rốt cục cũng tới.” Môi Khê Phong hơi khẽ run, nhưng không nói ra bất cứ lời nào.
“Có phải ngươi muốn xuất thủ đánh một trận với ta?”
Bầu không khí bỗng nhiên ngưng trọng.
Khê Phong từ trong trầm tư bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt như thiểm điện rơi trên người Từ Trường Khanh. Trong đại điện tối tăm sâu thẳm, tế hỏa
hừng hực nhảy múa, nhuộm đỏ cả con mắt Khê Phong: “Phải!”
“Vậy rút kiếm ra!” Từ Trường Khanh lẳng lặng nói, “Ngươi không cần lưu tình, ta cũng sẽ không lưu thủ. Trước khi quyết chiến Tà Vương đánh một trận, ta càng hiểu rõ hơn võ học sở ngộ, triệt để dung nạp vào kiếm chiêu.”
Sắc mặt Khê Phong liên tục biến hóa, hắn lui lại một bước: “Ta sẽ không
giao thủ với ngươi!” Hắn nói tuy chắc như đinh đóng cột, lại lập tức
biện hộ: “Ta không phải e ngại kiếm pháp Thục Sơn.”
“Ta biết!”
“Đây là ý của Ma Tôn – trước khi ngài đi vào giấc ngủ sâu đã căn dặn ta, quyết không thể động thủ với ngươi.”
“Ngươi không thể cãi mệnh lệnh của Ma Tôn?”
“Không, là ta không đành lòng trái ý Ma Tôn.”
Trái ý? Chỉ là hai chữ đơn giản, nhưng phía sau lại hàm chứa ý tứ sâu xa.
Cho dù không muốn thế nào, cho dù phẫn uất thế nào, cũng không thể làm
trái ý nguyện của ngài, khiến cho ngài thất vọng.
Mâu trung của Khê Phong hiện ra không biết bao nhiêu khổ sở.
“Ngươi thích hắn?”
Khê Phong bỗng nhiên kinh hãi, trong sát na, gương mặt trấn định trăm năm
của hắn không khống chế nổi mà co quắp liên hồi. Một lúc lâu sau, Ma
giới hộ pháp mới chậm rãi nói: “Phải! Ngươi đoán được rồi, ngày ấy tại
Thanh Yếu Cung ta không nên cùng ngươi nói nhiều như vậy, thế nhưng, ta
quá tịch mịch…” Hắn ngửa đầu nhìn màn che phiêu hốt, thở dài: “Ngài cũng quá tịch mịch…”
Từ Trường Khanh tra kiếm trở lại bao, “Cho nên, ngươi mới tự nguyện ở lại chỗ này, tiếp tục bảo
vệ hắn trăm năm, đợi đến ngày hắn thức tỉnh?”
“Phải.”
Đêm dài như mộng, không khí tràn ngập khói bụi, khiến cho tâm người cũng
trở nên gấp gáp, Từ Trường Khanh bỗng nhiên nghĩ, có rất nhiều chuyện,
đã đến lúc phải kết thúc rồi.
“Phiền
ngươi nói lại với A Đậu cùng những người giúp việc bếp núc, từ nay trở
đi, không được nấu bất cứ món ăn Du Châu nào nữa, đặc biệt là tuyết thái thanh thúy tô, ta không thích. Còn nữa, ta cũng sắp phải bế quan nghiên cứu trận pháp, không cần mang đồ ăn đến nữa.”
“Ta nghĩ ngươi thích hương vị đó. A Đậu nói với ta, thủ hạ của hắn có kẻ làm món ăn Du Châu rất giỏi, ta liền đồng ý với họ…”
“Đó là trước đây, con người cũng sẽ thay đổi.”
Khê Phong gật đầu, “Nói có lý. Chỉ là, cho Khê Phong lắm miệng hỏi một câu, lần này nếu thắng được Tà Vương, Từ chưởng môn có định cùng Du Châu
Cảnh Thiên nối lại tình xưa?”
Trong mắt
Từ Trường Khanh đột nhiên xẹt qua một bóng ma, miệng vẽ ra một tia cười
lạnh: “Người tu đạo trần duyên đã đứt, ngươi hà tất nhắc đến chuyện cũ
tại thế tục.” Thấy Khê Phong có điểm khó xử, Từ Trường Khanh ngữ khí
chậm lại: “Trường Khanh thất lễ rồi, mong thứ lỗi. Nói đến đây, ta cũng
muốn nhờ Khê Phong hộ pháp giúp ta một việc.”
“Từ chưởng môn chính là khách quý của Ma giới, Khê Phong nếu có thể làm nhất định sẽ tận lực, mời cứ nói.”
“Ta muốn ngươi nói với Tà Vương… Việc này trọng đại, mong Khê Phong hộ pháp không tiết lộ cho ai biết.”
“Vì sao?”
“Khê Phong hộ pháp nếu cảm thấy việc này khó khăn, ta có thể nhờ người
khác.” Từ Trường Khanh thần sắc thản nhiên, y đứng chếch về phía vầng
trăng. Ánh trăng sáng tỏ thanh bần cùng với lửa mạnh hừng hực thiêu đốt
chiếu vào mặt y, khiến cho khuôn mặt trở nên lúc sáng lúc tối, không thể nắm bắt.
Khê Phong nhìn Từ Trường Khanh
chằm chằm, chỉ thấy mâu trung đối phương đạm tĩnh ngưng định không gì
sánh được, không gợn lên một tia hỉ nộ. Trong nháy mắt này, Khê Phong
đột nhiên minh bạch, vì sao Du Châu côn đồ bướng bỉnh kiêu ngạo lại răm
rắp nghe lời chưởng môn Thục Sơn, vì sao thần tướng Phi Bồng trải qua
luân hồi bao kiếp vẫn kiên định tình si với nam tử trước mắt, bởi vì đôi mắt thanh minh mà cơ trí này, chứa đựng một loại đạm khán hồng trần,
cách mà y nhìn người ta, bất luận là ai cũng không thể cự tuyệt.
“Từ chưởng môn nói quá lời rồi, việc này ta lập tức đi làm.”
“Đa tạ!”
“Được rồi, Ma Tôn có lệnh muốn ta tìm về di hài của lão chủ nhân, an táng ổn
thỏa. Nếu tìm được thâm cốc đó, ta có thể giúp ngươi mang di hài chưởng
môn Thục Sơn trở về.” Nhưng mà, ngoài dự đoán của hắn, Từ Trường Khanh
lắc đầu, khéo léo từ chối: “Đa tạ! Pháp thể của chưởng môn bản phái từ
lâu đã tan thành tro bụi, ở lại cũng chỉ là xác trần, Khê Phong hộ pháp
không cần phiền phức.”
Khê Phong không
biết Từ Trường Khanh lấy cơ sở gì mà khẳng định, chưởng môn Thục Sơn từ
lâu đã ‘tan thành tro bụi’, nhưng nếu đối phương đã từ chối, hắn bất tất phải yêu cầu. Mặc dù hắn đã đi khá xa, nhưng vẫn có thể thấy được, đằng sau tế đàn, kiếm quang sáng như tuyết xé qua đêm tối.
Từ Trường Khanh lại bắt đầu tập luyện kiếm pháp Thục Sơn.
Kỳ thực, cho dù ở bên cạnh Ma Tôn suốt mấy trăm năm, Khê Phong cũng không
thật sự hiểu Trùng Lâu rốt cuộc nghĩ gì, muốn gì. Đối với Ma giới chí
tôn thượng thiên nhập địa duy ngã độc tôn mà nói, thiên địa tựa hồ không có thứ gì ngài không chiếm được. Mà đối với Từ Trường Khanh, có phải
ngài cũng tồn tại loại tâm lý này: Cầu không được thì càng khát cầu?
Sinh mệnh ngàn năm bất lão bất tử khiến ngài ngày càng trở nên khó dò.
Rốt cuộc là bởi vì ngài thiếu ái tình mà cô tịch, hay là bởi vì cô tịch
mà phát sinh khát khao ái tình.
Đáng
tiếc, ái tình là gì? Trùng Lâu tìm kiếm đã lâu, tại Ngũ Lôi chi kỳ nhắm
mắt nghĩ lại cũng không ra đáp án. Bất quá như vậy cũng tốt, sinh mệnh
luôn luôn cần một điểm động lực, để hắn tồn tại một tia khát cầu mà rơi
vào giấc ngủ sâu, khi tỉnh dậy cũng có thể tiếp tục truy tìm.
Mà Từ Trường Khanh thì sao?
Lòng người này tựa hồ không còn ai có thể nắm lấy, y không cự tuyệt đề nghị
song tu của Ma Tôn, cũng không cự tuyệt phương án cùng Ma Tôn liên thủ
đối phó Tà Vương. Y trải qua không biết bao nhiêu luyện tập, thân hình
càng trở nên gầy ốm, dung sắc tiều tụy, thế nhưng không ai nghi ngờ mâu
trung ngập tràn tinh quang như hỏa của y, đó chính là linh hồn cố chấp
đã trải qua tháng năm lưu chuyển.
Nửa
tháng tại Ma giới, y đặt mình vào cung điện u lãnh trống trải, chuyên
tâm luyện tập kiếm pháp cùng trận pháp, bình thản chịu đựng gian khổ,
đối với lời đồn huyên náo bên ngoài đều ngoảnh mặt làm ngơ. Tựa hồ, sinh mệnh của y chỉ còn dùng để cùng Tà Vương đánh một hồi sau cùng, về phần vinh nhục thịnh suy của cá nhân ‘Từ Trường Khanh’ đã không còn trọng
yếu nữa.
“Từ Trường Khanh”!
Cái tên này cùng với tràng quyết chiến kinh thiên động địa sắp tới đã buộc
chặt với nhau, chôn sâu vào đáy lòng Khê Phong. Cho dù thật lâu sau nhắc tới, tâm hắn vẫn không khỏi chấn động. Từ Trường Khanh trấn định bình
tĩnh bày ra sát cục, cái loại nhiệt huyết hùng hồn, tráng chí bi ca này
khiến cho hắn nổi lên niềm kính trọng thật sự. Loại chấp nhất bảo vệ
thương sinh, bướng bỉnh đương đầu cùng lực lượng hủy thiên diệt địa,
khiến cho hắn minh bạch thứ gọi là đạo nghĩa Thục Sơn.
Ngày quyết chiến đến rất nhanh.
Đỉnh Thương Sơn, mặt trời mọc lên, ánh bình minh sáng lạn, mây trắng nhẹ trôi.
Trên mặt đất, cỏ xanh lả tả rung động, Trầm Trạch nhìn Từ Trường Khanh đối
diện, người nọ tố y trường kiếm, áo bào tung bay, xua đi ám dạ nặng nề,
phảng phất từ thời không đi tới. Sương mù sáng sớm còn nồng đậm, khiến
cho thân ảnh y cũng trở nên mờ ảo hoảng hốt. Tất cả xung quanh đều không thật. Có thể, tại thời thượng cổ xa xôi, Phục Hy cùng Nữ Oa đã từng
ngưng mắt nhìn nhau lâu như thế – để rồi hôm nay là Trầm Trạch và Từ
Trường Khanh.
Trong nháy mắt này, lòng hai người dâng lên vô số cảm giác.
Một quầng sáng tràn ra từ lòng bàn tay Từ Trường Khanh giống như một màn tinh vân.
“Nhiếp tâm trận pháp? Ngươi cư nhiên cũng hiểu nhiếp tâm trận pháp?”
Từ Trường Khanh không trả lời, tay y tạo thành pháp quyết, kết ấn nơi tay, mấy chục đạo ánh sáng ngang dọc giữa không trung, tạo thành một tấm
lưới kim sắc không một kẽ hở, bảo phủ lấy thân hình Trầm Trạch. Theo chú thanh liên hồi không dứt, quang hoa kim sắc càng ngày càng dày. Trầm
Trạch đứng giữa tấm lưới lưu chuyển, hỏa diễm hừng hực phóng lên cao
khiến hắc bào của hắn cũng nhiễm một tầng kim sắc chói sáng.
Trầm Trạch xuất thủ không chút do dự .
Bụi bặm phi dương.
Bọn họ đều là cao thủ tuyệt đỉnh, mỗi một kiếm của Từ Trường Khanh đều sinh động như mây bay nước chảy, mỗi một bước của Trầm Trạch đều quỷ dị vô
hình. Gió lạnh thổi điên cuồng, hai đạo thân ảnh một đen một trắng giống như lưu quang, vô số quầng sáng dọc ngang khắp bầu trời. Đất đá rung
chuyển, địa mạch chấn động, ầm ầm không dứt.
Trường bào của Trầm Trạch bay cuộn trong cuồng phong, mang theo chưởng lực hồn hậu, phát ra một tầng bạch quang rừng rực. Loại sức mạnh này người
thường tuyệt không thể chống đỡ, đây đó tựa hồ xuyên thấu thần, ma, nhân tam giới.
Sóng xanh nộ quyển, Từ Trường
Khanh như một đám lưu vân nhẹ nhàng lướt trong đám cuồng phong điên
loạn. Một tràng chiến đấu kịch liệt, y đặt mình vào minh hải mênh mông,
chống chọi với loại lực lượng nuốt trọn thiên địa. Trong chớp mắt chưởng lực của Trầm Trạch phát ra, Từ Trường Khanh không lùi nữa mà ngược lại
tiến tới. Y không do dự đón nhận ngân lãng ngập trời, như thiêu thân lao vào ngọn lửa chói lọi.
Vạn đạo quang mang lao thẳng vào thân thể!
Sắc mặt Từ Trường Khanh chớp mắt trở nên trắng bệch như tuyết, nhưng mi
gian lại hiện lên một tia đạm cười. Bởi vì, chưởng lực của y đã chính
xác đánh vào chính giữa trái tim của Trầm Trạch. Nhưng kỳ quái chính là, một chưởng này thực chất không dùng lực đạo, cũng không có độc tính cổ
thuật, mà mang theo vài phần ôn nhu xuân thủy, như từ mẫu vuốt nhẹ đứa
trẻ mê man.
Trầm Trạch không giải thích được!
Lập tức, Từ Trường Khanh phát ra một tiếng thở dài.
Trong nháy mắt, thiên địa xót thương, vạn vật tiêu điều.
Tâm thần Trầm Trạch hoảng hốt, hắn phảng phất nghe được đây đó trong thời
không sâu thẳm vang lên một thanh âm nữ tử thở dài, cùng với tiếng thở
của Từ Trường Khanh hợp thành một thể. Tiếng thở miên man không dứt,
xuyên qua thời không, cách xa vạn lý quan ải mà truyền đến.
Bạch y Từ Trường Khanh như nước lưu động, mâu trung nở rộ quang hoa. Không
thể tự ức, ma xui quỷ khiến thế nào, Trầm Trạch bị ánh mắt của y hấp
dẫn, không thể cử động mảy may. Chậm rãi, dung mạo thanh tuấn của Từ
Trường Khanh cùng với nữ thần trong trí nhớ hợp lại làm một, như trăng
sáng chiếu rọi nhân gian.
Hàng ngàn hàng
vạn sinh linh trong thiên địa đều trở nên nhỏ bé trước thân ảnh thanh
hoa vô tận này, Trầm Trạch cũng không ngoại lệ.
Sinh tử quyết đấu, hắn tất nhiên phải tập trung nghênh chiến, nhưng mà giờ
khắc này, hắn lại vô thức hỏi một câu: “Đã từng yêu ta – có nguyện ý vì
ta rơi lệ?”
Đúng vậy, nghìn vạn năm
trước, từ thời viễn cổ hồng hoang, Phục Hy cũng lẳng lặng đứng trước Nữ
Oa như thế, chấp nhất hỏi một câu này. Nhưng khát cầu của hắn lại không
được nữ thần đáp lại.
Ngày hôm nay, trên đỉnh Thương Sơn, vấn đề như cũ, trầm mặc như cũ.
Dung nhan Nữ Oa mặc dù đã trải qua ngàn vạn lần chuyển kiếp, nhưng vẫn như
thế chưa hề cải biến. Trầm Trạch thấy khuôn mặt thanh tĩnh vô luân của
nàng mang theo tiếu ý hủy diệt, giữa mười vạn đóa liên hoa chậm dãi bốc
lên, mà sinh linh dưới chân nàng lại vẫn trầm mê trong khổ đau giãy dụa.
“Lòng của ngươi đã từng có ta? Ngươi có thể vì ta chảy xuống một giọt nước
mắt? Hay là, toàn bộ ái hận của ngươi đều giao cả cho thiên hạ thương
sinh?” Nghi vấn vạn năm lại vang vọng trong thiên địa, xuyên qua thời
không.
Con ngươi hắc sắc của Nữ Oa dần
dần óng ánh, một giọt nước mắt thanh thấu chậm rãi tràn ra khóe mắt,
nương theo quang hoa bay lượn khắp trời mà từ từ rơi xuống. Trong nháy
mắt hồng trần lệ rơi vào cõi trần, toàn bộ thế giới đột nhiên chuyển
sáng, phảng phất quang mang vạn năm đều bị thiêu đốt gần như không còn.
Giọt hồng trần lệ lung linh trong suốt rốt cuộc rơi vào lòng bàn tay Trầm
Trạch, ngưng lại thành nước đá, thanh hoa xuất trần. Giữa quang mang
thủy dạng mơ hồ, Trầm Trạch thanh thanh sở sở thấy được một thân ảnh
quen thuộc ngưng tụ trong đó.
Hồng trần lệ của Nữ Oa rốt cuộc cũng lưu lại bóng hình của Phục Hy!
Nguyên lai, giọt nước mắt mà Nữ Oa lưu lại không chỉ vì thiên hạ thương sinh.
Nàng nhìn trời thương cảm sinh linh sinh ra đại ái, nhưng làm sao lại
không hiểu chân tình thâm uẩn của Phục Hy. Trong nháy mắt, Trầm Trạch
nghe thấy được chính lòng mình vỡ vụn, phảng phất toàn bộ niềm tin như
bàn thạch đột nhiên đổ sụp.
Tất cả trông mong cũng đã được đáp lại, tất cả chấp nhất cũng đã được giải thoát!
Lực lượng chí cường trong thiên địa không phải là hận, mà là yêu!
Lòng Trầm Trạch cảm thấy yên lặng cùng bình an không gì sánh được, đây là
loại thỏa mãn phát sinh từ sâu trong linh hồn, khiến hắn cam tâm tình
nguyện đem hình thể của chính mình chạm đến linh hồn, hiến tế cho vị
thần thượng cổ.
Mặt đất kịch liệt chấn động.
Thân thể Trầm Trạch càng lúc càng mờ nhạt, dung nhập vào không khí, cuối cùng hóa thành bụi bặm tan vào trong gió.
Hòa quang đồng trần!
Đó là cảnh giới hòa quang đồng trần [tất cả cùng tan biến].
Khê Phong đứng tại xa, trên khuôn mặt vĩnh viễn bất biến hiện lên một tia
buồn vô cớ. Mặc cho lá rụng thản nhiên đáp xuống bờ vai, mặc cho làn
sương trắng cứa qua mi mắt, cho đến khi, thân ảnh Từ Trường Khanh rốt
cuộc biến mất tại viễn phương!
Từ Trường Khanh!
Ma giới chủ nhân đã từng có được thân của ngươi, Du Châu Cảnh Thiên đã
từng có được tâm của ngươi, mà hiện tại, thân và tâm của ngươi đều chỉ
thuộc về chính ngươi.
Trời cùng đất, một mảnh mênh mang.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT