Đỉnh Thục Sơn, thần chung mộ cổ [chuông sáng trống chiều], chuông khánh vang vọng không dứt. Vô Cực Các uy nghiêm, cổ tháp thiên niên sừng sững dưới ánh mặt trời chói lọi.

Cảnh Thiên thần sắc an tĩnh ngồi trên tảng đá trong thạch ốc, ánh sáng xuyên thấu song cửa, hắn chán nản nhìn mây trôi bên ngoài. Từ nơi này nhìn ra, mơ hồ có thể thấy mái cong sừng sững của Vô Cực Các, nghe được tiếng chuông đồng cổ kính miên man.

Bị giam cầm một chỗ, mấy ngày đầu thật khó khăn.

Hắn đếm sao rồi lại đếm kiến, đếm kiến xong rồi đếm rệp, phảng phất ngày dài ra vô tận. Hắn chỉ có thể nhìn quang ảnh chập chờn lên xuống, biến đổi, tiêu thất, lặp đi lặp lại qua ngày. Buối tối lúc nhắm mắt đi ngủ, hắn có thể nghe được tiếng suối chảy róc rách, thanh thúy dễ nghe, như vậy chứng tỏ thạch thất này thiết kế dựa vào khe suối.

Thục Sơn tuy rằng giam cầm Cảnh Thiên, nhưng đối với sinh hoạt ngày thường của hắn cũng không đến nỗi hà khắc. Đệm chăn ấm áp, áo quần đầy đủ, mặc dù không có thịt cá chiêu đãi, nhưng cơm ăn nước uống không hề chậm trễ.

Mỗi khi hoàng hôn buông xuống, sẽ có một lão già mặc áo màu tro, diện mục khô héo, chân tay run rẩy cầm theo một giỏ trúc, đưa tới bữa cơm cho hắn. Cảnh Thiên còn nhớ lần đầu tiên lão đưa cơm đến đây, lão nhân miệng lưỡi ề à, hoa chân múa tay cả nửa ngày mới khiến hắn hiểu: Đây là cơm cho ngươi ăn đó.

“Lão không nói được, nhưng cũng biết viết chứ? Này này, lão nhân gia, ta hỏi lão, Từ Trường Khanh hiện đang ở nơi nào?” Cảnh Thiên bám vào song cửa, nhiệt tình cầm tay lão, dùng sức vuốt ve: “Chính là Từ Trường Khanh, lão không biết y sao? Là kẻ cả ngày cau mày, mặt mũi nặng chịch, giống như người ta thiếu của y ba trăm lượng bạc ấy, là chưởng môn đệ tử của Thục Sơn các người, lão không biết sao?”

Lão nhân đẩy tay hắn ra, lắc đầu rời đi.

“Này này, đừng đi, ta xin lão, nói cho ta tung tích Từ Trường Khanh đi mà. Sư phụ nóng như hỏa kia có trách phạt y không, có làm khó y không? Này này, lão trở lại, trở lại cho ta…”

Cảnh Thiên nhìn không khí gọi cả nửa ngày, lão nhân vẫn tập tễnh đi tiếp, không quay đầu lại.

“Thục Sơn, sao ai nấy đều như người gỗ thế, một câu cũng không chịu nói.”

Ngày hôm sau, lão nhân lại đưa cơm như trước, lần này Cảnh Thiên khôn khéo hơn, hắn nhiệt tình bắt chuyện: “Lão gia gia, chào buối tối, lão đã ăn cơm chưa? Nếu chưa ăn chúng ta cùng ăn nhé, chúng ta vừa ăn vừa tâm sự nha. Phía trước có tòa thành tên là Du Châu, trong thành có một tiểu tử anh tuấn tiêu sái tên là Cảnh Thiên, chính là ta đây, ta là chưởng quỹ tiệm cầm đồ Vĩnh Yên…”

“Lão có biết viết chữ hay không, hay là chúng ta cầm bút giao lưu đi, cứ cầm tay như thế này nói chuyện rất khó chịu… Cái gì? Lão không biết viết chữ? Lão quét tước Tàng Thư Các mà lại không biết chữ?” Cảnh Thiên bỗng nhiên tỉnh ngộ, đúng rồi, chỉ có người không biết chữ mới là lựa chọn tốt nhất để giữ cho bí tịch không bị truyền ra.

Lão nhân áo bào màu tro, con mắt vô thần nhìn hắn một lát, không nói gì quay đầu bỏ đi.

Cảnh Thiên không nổi giận chút nào, ngày thứ ba hắn tiếp tục kế hoạch, hắn kể hết chuyện của mình, từ năm tuổi mất mẹ tám tuổi mất cha, lẻ loi hiu quạnh sống cùng Mậu Sơn nương tựa lẫn nhau cho đến khi tình cờ gặp Từ Trường Khanh ý hợp tâm đầu. Lão nhân lần này không bỏ đi, chỉ lặng lặng ngồi ngoài cửa sổ nghe Cảnh Thiên kể lể chuyện nhà, mỗi khi nghe được chỗ nào khúc chiết ly kỳ, lão lại hơi gật đầu, cho thấy trong lòng quan tâm.

Ngày qua ngày.

Cuộc sống không có gì lạc thú. Khắp đồi núi thúy trúc xanh tươi, mỗi khi tia nắng ban mai chiếu xuống, vài chú chim nhỏ sẽ đậu lại bên song cửa, phát ra mấy tiếng chiêm chiếp, tô điểm cho cuộc đời chán chết của Cảnh Thiên.

“Xà bá, sao hôm nay đưa cơm muộn thế? Được rồi, hiện tại Thục Sơn do ai tạm nhiệm chưởng môn?”

“…”

Cảnh Thiên ngồi trên chiếu, sùm sụp húp nước canh, hướng về phía cửa sổ mỉm cười: “Làm sao phải giật mình như thế, Thục Sơn các người cơ nghiệp lâu dài, gia nghiệp rộng lớn, muốn chọn ra một người tiếp nhận địa vị chưởng môn nghi thức nhất định rất dài dòng, chắc chắc phải mời đến bát phương hào kiệt ngũ hồ tứ hải. Ta ở chỗ này lâu như vậy, mà chỉ nghe thấy tiếng thần chung mộ cổ, không thấy trống nhạc tấu cao, liền biết Thục Sơn chưa có tuyển ra chưởng môn chính thức.”

Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng ho khan của Xà bá, nhưng không có bất cứ lời nào đáp lại.

“Theo ta đoán, nhất định Từ Trường Khanh không chịu tiếp nhận chức vụ chưởng môn, Thương Cổ lại lo lắng không dám giao cho người khác, cho nên hiện tại chỉ có thể để Thương Cổ trưởng lão chủ trì đại cục, có đúng hay không?” Cảnh Thiên buông bát cơm trong tay, đi đến trước cửa sổ, “Ta biết, bởi vì y đã đáp ứng ta không làm chưởng môn Thục Sơn – y quả nhiên không nuốt lời!”

Lão nhân lặng lẽ nghe, một lúc lâu sau, ngoài cửa sổ vang lên thanh âm rời rạc không lưu loát, tựa hồ có sợi dây chặn ngang cổ họng, mỗi chữ mỗi câu đều gian nan không gì sánh được: “Ngươi, ngày đó, vì sao, trở lại? Vì sao, không đi?”

Cảnh Thiên kinh ngạc: “Lão có thể nói?”

“Nói, không, tốt.” Lão nhân cố sức giải thích.

Cảnh Thiên gật đầu, nhìn bầu trời đêm hiu quạnh lẩm bẩm: “Vì sao trở lại? Y trước bờ vực tâm mê ý loạn mà vẫn nhớ phải rút Trấn Yêu Kiếm ra thay ta thoát tội, ta sao có thể bỏ đi để mình y chống đỡ. Vết thương của Thanh Vy chưởng môn không rõ ràng, y không muốn bán đứng ta, cũng không muốn lừa gạt sư môn, ngoại trừ lấy chết tạ tội, y đâu còn lựa chọn nào khác? Ngày đó ta từng nói với y, chuyện đã làm thì chính là đã làm, ta tự có trách nhiệm, sao có thể bắt y thay ta chuộc tội.”

“Cho nên, ngươi, biết rõ, dữ nhiều lành ít, cũng muốn trở lại Thục Sơn.”

“Y không phụ ta, ta sao có thể phụ y!”

Xà bá miệng giật giật, từ trong lồng ngực hộc ra một tiếng thở dài.

Cảnh Thiên kinh ngạc nhìn bầu trời đêm, thẫn thờ nói: “Ta lúc nào mới có thể ra ngoài?”

“Ngươi, không phải, cam tâm tình nguyện, bị giam ở chỗ này? Bây giờ, vì sao lại muốn, ra ngoài? Hối hận rồi?”

Cảnh Thiên không đáp, chỉ vì hắn đang nghĩ tới ngày đó trên sổ sinh tử nhìn thấy tên Tống Ấn Kỳ. Một lúc lâu sau, mâu trung sâu thẳm toát ra bi ai nặng nề: “Nhập thu rồi, ta biết thân thể Thương Cổ lão nhân không chịu được bao lâu nữa. Mấy ngày này, việc chọn ra chưởng môn Thục Sơn hẳn là vô cùng cấp bách.”

Quả nhiên, đêm xuống, gió thu hiu quạnh, giữa thâm sơn hàn ý lạnh người.

Cảnh Thiên ngủ đến mơ màng, chỉ cảm thấy hơi lạnh đến thấu xương từ thạch thất lượn lờ dâng lên, xuyên thấu qua chăn đệm chạy vào tứ chi bách hài: “Lạnh… Lạnh… Lạnh quá…” Mặc dù thu kín người trong chăn, hắn vẫn không xua được hàn khí lạnh lẽo khắp kỳ kinh bát mạch.

Ánh bình minh chiếu xuống, ngoài cửa sổ bóng người chợt lóe, rồi lại như sóng vỗ vào bờ, nháy mắt biến mất.

Ngày hôm sau, Xà bá lại mang cơm đến cho hắn, sau cùng móc từ đáy giỏ ra một cuốn sách mỏng, tay run run đưa qua song cửa, đặt vào lòng bàn tay Cảnh Thiên: “Cái này, cho ngươi, cho ngươi.”

“Thứ gì vậy?”

“Cho ngươi luyện, luyện, sẽ, không lạnh nữa.”

Cảnh Thiên mừng rỡ, vội vàng lật vài trang sách, thấy trên đó hình vẽ chằng chịt, khí thế to lớn. Hắn lập tức vui vẻ nói: “Xà bá, lão trông coi Tàng Thư Các quả nhiên có lợi lộc nha. Ha ha, mặc kệ có tác dụng hay không, luyện đốt thời gian cũng tốt.”

“Cần, luyện cho tốt, thừa dịp buổi tối, thạch tuyền, buổi tối lạnh, luyện, tốt…”

“Ta biết rồi, Xà bá yên tâm.”

Đảo mắt đã là cuối thu.

Gió Tây lạnh thấu xương, thúy trúc bên nhà đá từ lâu đã khô vàng, vô số lá khô theo gió rơi xuống, bay lượn khắp trời, phất qua song cửa.

Cảnh Thiên luyện võ công trên cuốn sách, lúc đầu không cảm thấy có tác dụng gì, ngược lại càng tập càng đau đớn. Nhất là những lúc nửa đêm, nhà đá lạnh thấu xương, áo lông trên người không cách nào chống chọi với cơn lạnh xâm nhập, hắn chỉ có thể khoanh chân mà ngồi, lẳng lặng hành công vận khí, khổ không nói nổi, chân tay cứng đờ.

Nhưng mà, thời gian lâu dần, tình trạng của Cảnh Thiên có điểm thay đổi. Đến lúc nửa đêm, hắn không còn cảm thấy hơi lạnh thấu xương của u tuyền nữa, trái lại khi vận khí, cả người thoải mái, thần thanh khí sảng, tứ chi bách hài đều dễ chịu không gì sánh được. Sau khi hắn ù ù cạc cạc luyện phải Diệt Tuyệt chi Kiếm của Trầm Trạch, cả người luôn có hỏa khí tàn bạo chạy ngầm trong ngực, bất cứ lúc nào cũng có thể bốc lên thiêu đốt nội lực hắn.

Nhưng hiện tại, công phu vô danh mà hắn đang luyện lại trấn áp được không ít cổ hỏa khí này.

Một ngày, màn đêm buông xuống, Cảnh Thiên theo thói quen bắt đầu ngồi đả tọa. Nhưng huyệt Bách Hội [huyệt đỉnh đầu] bỗng dưng nóng lên, phảng phất có luồng khí thần bí đang tự do lưu chuyển trong đầu, dần dần tán vào cột sống. Cảnh Thiên kinh hãi, hô hấp chợt gấp, mặt đỏ ửng, hai mắt trắng dã, hơi thở hổn hển gấp gáp.

Đột nhiên, tiếng sáo xa xôi lọt vào thạch thất, làn điệu khúc chiết uyển chuyển, tựa như chim hót trong u cốc, thần diệu vô song.

“Từ khúc thật… êm tai!”

Cảnh Thiên đột nhiên nghe thấy tiếng sáo, phảng phất trở lại ngày xuân ấm áp, trước mắt trăm hoa đua nở. Tâm thần xao động cuồng loạn cũng dần lắng xuống, tiếng sáo lọt vào tai, thâm nhập lục phủ ngũ tạng, mang đến một cảm giác thoải mái nói không nên lời, thực khí chạy lung tung quanh thân đi vào trật tự, chậm rãi thông suốt toàn thân.

Sau cùng, một giọt mồ hôi rơi xuống giường đá, Cảnh Thiên chậm rãi thu công, mở to con mắt. Nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã ló dạng đằng Đông, thời khắc gian nan nhất đã qua. Hiện tại, trong ngực cùng đan điền của Cảnh Thiên, khí tức hồn hậu bắt đầu khởi động, cuồn cuộn mênh mông không dứt, cho thấy nội lực đã tiến thêm mấy bậc, bước vào cảnh giới tinh thâm.

Ngày hôm sau, cách chấn song sắt, Cảnh Thiên vui mừng nói: “Xà bá, lão biết không? Tối hôm qua rất nguy hiểm, ta thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma, mất luôn cái mạng nhỏ. May mà có người ở ngọn núi thổi cây sáo, ta nghe được liền an tĩnh trở lại, ngực không còn rối loạn nữa. Hiện tại cả người ta nội lực cuồn cuộn, lão nói xem, đây có đúng là gặp họa được phúc hay không?”

Xà bá khóe mắt nhăn nhúm, con ngươi lờ mờ không thể mở ra, vội vàng gật đầu: “Ở hiền, gặp lành.” Tay lão đặt bên hông run run cả buổi, rốt cuộc lấy ra được một chiếc chìa khóa, cửa đá bị khóa chặt cuối cùng được mở ra.

“Đi thôi… Đi! Đi!” Lão nhân liên tục giục Cảnh Thiên rời đi.

“Lão thả ta đi? Lão không sợ Thục Sơn trách tội lão?”

“Bọn họ, thương lượng, thả ngươi, đi thôi.”

Nhưng mà, Cảnh Thiên nguyên bản còn đang nhảy nhót vui mừng, chợt ngừng bước chân, chần chừ nói: “Xà bá, Thục Sơn địa thế phức tạp, ta không biết đường hạ sơn. Lão có thể tiễn ta một đoạn không?”

Lão nhân vốn đã khóa cửa lại, cầm giỏ chuẩn bị rời đi, nghe vậy chần chừ một lát.

“Xà bá, lão đồng ý đi, người ta cùng lão sống với nhau lâu như vậy, luyến tiếc mà, lão đi cùng ta một chút cũng không được sao?”

Lão nhân bất đắc dĩ gật đầu.

Con đường hạ sơn gồ ghề khó đi, Xà bá đi rất chậm, Cảnh Thiên cũng đi rất chậm, hai người cho đến tận trưa vẫn chưa đi hết nửa sườn núi.

Trời đất âm trầm, mây đen tụ tập. Cuồng phong đột nhiên nổi lên, thổi cây cỏ bay loạn, giông tố khẳng định sắp trút xuống rồi.

Trong Thứ Quy Đình, lão nhân lấy tay che nắng, hướng nhìn sắc trời, sau đó đặt bao quần áo vào tay Cảnh Thiên, “Tự hạ sơn đi!”

Cảnh Thiên yên lặng ngưng mắt nhìn bóng lưng lão một lát, bỗng nhiên thả người đuổi theo, ôm lấy thân thể gầy gò của lão: “Xà bá, lão đừng đi, theo ta hạ sơn được không? Ta sẽ chăm sóc lão cả đời, thật đấy, ta nguyện ý chăm sóc lão cả đời.”

Lão nhân khó xử nói: “Hài tử, quay về Du Châu đi, nơi đó có bằng hữu, thân nhân của ngươi. Ngày sau ngươi còn phải lấy vợ sinh con, Xà bá là một lão nhân già yếu, theo ngươi làm cái gì.”

Cảnh Thiên vùi đầu vào cổ đối phương, mê man nói: “Xà bá, sao lão không nói ấp úng nữa?” Cảm thấy người trong lòng thân thể cứng đờ, Cảnh Thiên tiếp tục: “Sao không nói nữa, huynh tiếp tục giả trang, ta cũng tiếp tục diễn. Chỉ cần huynh nguyện ý, ta sẽ cùng huynh diễn cả đời.”

Xà bá khuỷu tay chấn động, giãy ra khỏi lòng đối phương. Thần sắc lão biến ảo liên tục, trước mắt phảng phất mọc lên một tầng sương, sương mù tiêu tán rồi, rốt cuộc hiện ra tướng mạo thật sự. Dung nhan quen thuộc như vậy, tố y xuất trần bất nhiễm, tựa như Du Châu mới gặp ngày nào.

“Mê ảo thuật? Huynh nghĩ rằng ngụy trang thành Xà bá ta sẽ không biết sao? Cho dù huynh có hóa trang thành gì, ta cũng nhận ra được…” Cảnh Thiên tàn bạo tiến lên một bước: “Họ Từ kia, ngươi sinh là người của ta, chết là ma của ta, cho dù ngươi hóa thành tro bụi, cũng phải rắc lên ruộng của Cảnh đại gia ta.”

Từ Trường Khanh mâu sắc đông lạnh: “Ngươi làm sao biết ta không phải Xà bá?”

Cảnh Thiên lửa giận bừng bừng, cắn răng cười lạnh: “Làm sao biết? Làm sao biết? Ngươi nghĩ rằng ta vừa rồi ôm thắt lưng ngươi mới biết ngươi không phải Xà bá? Từ Trường Khanh, ngươi đánh giá ta quá thấp rồi.” Hắn bước thêm một bước, áp sát người trước mặt, ngữ khí trầm thấp, nghiến răng nghiến lợi nói: “Họ Từ kia, mỗi một phân một tấc trên người ngươi, ta đều chạm qua rồi. Trừ khi cả đời này ngươi không cho ta chạm vào ngươi, nếu không, ngươi biến thành quỷ ta cũng có thể nhận ra.”

Từ Trường Khanh ngẩn ra, lửa giận không hiểu sao dâng ngập cõi lòng, lập tức trở mình chế trụ mạch môn của Cảnh Thiên. Cảnh Thiên cũng không né tránh, trái lại ưỡn ngực đón nhận, cười dài: “Ngươi muốn ta quay về Thục Sơn, tiếp tục nhốt lại mấy trăm năm để chuộc tội? Tốt lắm, ta cầu còn không được. Chỉ là, ta lại phải làm phiền ngươi hàng ngày đưa cơm, còn nữa – dưới ánh trăng tư hội.” Khóe môi hắn nhếch lên tiếu ý bất cần, mâu quang rực sáng, tựa như vô cùng trông mong cuộc đời bị giam cầm này.

Từ Trường Khanh đẩy đối phương ra, nghiêm mặt nói: “Ta lập tức phải kế vị Thục Sơn chưởng môn, cho dù ngươi có tiếp tục bị nhốt tại Thục Sơn, ta cũng không đưa cơm cho ngươi nữa, ngươi không cần đắc ý.”

Trong đầu Cảnh Thiên như có tiếng sấm đánh qua: “Huynh kế nhiệm Thục Sơn chưởng môn, ngươi thật sự nhận lời sư phụ ngươi kế nhiệm Thục Sơn chưởng môn? Nhưng huynh…”

“Ta từ lâu đã không còn là nguyên dương thân, cho nên không có tư cách đảm nhận địa vị chưởng môn, phải không?” Thanh âm Từ Trường Khanh có điểm lạnh lùng.

“Không, Trường Khanh, ta không phải ý này. Trong thời gian ta bị giam cầm, Thục Sơn có phải đã xảy ra rất nhiều chuyện? Có phải sư phụ huynh đã ép huynh làm chưởng môn, huynh kỳ thực không hề muốn…”

Từ Trường Khanh bỗng nhiên nở nụ cười, nét cười rất nhẹ, nhưng dung sắc thanh tuấn lại có điểm tiêu điều xơ xác. Mỗi chữ mỗi câu nói ra đều rõ ràng rành mạch: “Cảnh huynh đệ, ngươi sai rồi, không ai bức ta. Địa vị chưởng môn là do ta đoạt lấy, Thường Dận không thắng được ta mà thôi, cho nên không thể làm gì khác hơn là ủy khuất hắn làm nguyên thần trưởng lão.”

“Trường Khanh!”

Cảnh Thiên lớn tiếng: “Ta không đồng ý! Nghe cho rõ đây, ta không đồng ý!”

“Ngươi không đồng ý ta làm chưởng môn?” Thanh âm Từ Trường Khanh ngày càng lạnh lùng, “Ngày mốt là đại điển kế vị của ta, ngươi ngăn không được ta. Tiễn người ngàn dặm cũng phải chia tay, lời cần nói cũng nói xong rồi, ngươi hạ sơn đi. Có thể, sau này còn cơ hội gặp lại, cửa lớn Thục Sơn mãi mãi mở rộng với ngươi.”

Tiếng sấm ‘ầm ầm’ đánh qua sơn cốc, một tia sét thật dài cắt ngang bầu trời, chiếu rõ biểu tình giận dữ của hai người trên sơn đạo. Tiếng sấm, tiếng gió hòa cùng tiếng thông reo hỗn loạn thành một mảnh, thiên địa mãnh liệt chấn động.

“Ngươi đi đi!”

Cỏ hoang hiu quạnh chập chờn trong gió, tâm trạng Cảnh Thiên co quắp từng đợt. Xa xa, bạch y thân ảnh ngược gió ngược bão mà đứng, ngay cả hắn mỗi bước đi quay đầu lại ba lần, người nọ cũng vẫn là trầm mặc, không chút động dung, chỉ lạnh lùng nhìn hắn rời đi.

Nam nhân đáo tử tâm như thiết! [Nam nhân đến lúc chết tâm cứng như sắt thép] Từ Trường Khanh, ngươi không hổ là Thục Sơn chưởng môn.

Cảnh Thiên mới đi không xa, liền thấy sét sáng như tuyết xé rách bầu trời, sấm sét từng đợt nặng nề xuyên thấu mây đen, màn trời bị cắt thành nhiều mảnh nhỏ, tựa như trái tim tan nát của Cảnh Thiên.

“Một lần cuối cùng, quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn một lần rồi đi!” Từ sâu trong nội tâm hắn có tiếng an ủi không ngừng. Đúng vậy, hắn đã đi tới eo núi, từ nay về sau, sẽ không còn gặp lại bạch y đơn bạc, không còn thấy y trầm tĩnh mỉm cười, cũng không còn nghe được tiếng nói bề ngoài bình thản nhưng tình ý triền miên. “Cho nên, một lần cuối cùng, để ta quay lại nhìn huynh.”

Nhưng mà, trong nháy mắt ngoái đầu lại, tâm Cảnh Thiên co quắp.

Sấm sét lôi hỏa đan xen, Từ Trường Khanh sắc mặt tái nhợt dựa vào hành lang thạch đình, nước mưa hỗn tạp rơi đầy mặt và cổ, hòa cùng mồ hôi lạnh ròng ròng chảy ra. Cảnh Thiên liều lĩnh nhào tới, ôm chặt sinh mệnh bao kiếp luân hồi vẫn không ngừng tìm kiếm kia, tê tái gào thét: “Gặp mặt? Ngươi lừa được ai! Ngươi muốn ta thấy cái gì, thấy quan tài của ngươi, thấy tro cốt của ngươi, muốn ta cả đời còn lại sống trong cô độc nhạt nhẽo?”

Mắt thấy bàn tay Từ Trường Khanh cực lực giữ ngực, năm ngón tay bấu chặt đến bật máu, Cảnh Thiên giận dữ quát lên: “Ngươi cũng biết đau, tâm ngươi cũng đau không chịu nổi? Vậy ngươi muốn làm anh hùng hảo hán cái gì!” Khuôn mặt quật cường của Từ Trường Khanh gần trong gang tấc, nhãn thần sáng như thu thủy, ngay cả mạch máu nơi cổ cũng rõ ràng. Trong nháy mắt này, từ sâu trong cõi lòng Cảnh Thiên dâng lên xung động muốn đốt cháy đối phương thành tro bụi, nuốt sạch vào bụng mình. Hắn giận dữ bừng bừng, huyết mạch sục sôi, không nghĩ ngợi liền cắn ngay một ngụm tại cần cổ tuyết trắng kia.

“A!” Từ Trường Khanh không kịp phòng bị, kêu lên một tiếng.

Mùi máu tanh ngập ngụa trong khoang miệng, khiến huyết dịch bạo ngược trong cơ thể hắn sôi trào. Hắn bất ngờ chế trụ uyển mạch [mạch cổ tay] Từ Trường Khanh, mạnh mẽ đẩy thẳng y lên thạch bàn, thuần thục xé rách vạt áo đối phương.

“Phóng tứ!” [Càn rỡ]

“Ta không chỉ phóng tứ, ta còn phóng ngũ, phóng lục, phóng thất, phóng cả Vương bát đản! Từ Trường Khanh, ngươi còn chưa kế vị, cái bộ mặt chưởng môn đã kiêu căng mười phần, chờ ngươi làm chưởng môn, chẳng phải ngay cả một ngón tay ta cũng không thể chạm vào sao. Cho nên bây giờ phải dứt khoát đem ngươi lột da rút gân, gặm đến tận xương tủy.” Nương theo tiếng gầm điên cuồng của Cảnh Thiên, tiếng sấm trầm trọng từ khe núi đánh ra, tia sét trắng xóa xé toác tầng mây đen kịt.

“Hỗn trướng! Ngươi ban ngày ban mặt…”

Cảnh Thiên trong cơn cuồng nộ, quát lớn: “Ban ngày ban mặt, tốt, ta chính là muốn người người đều thấy, muốn ngươi không làm nổi chưởng môn. Chỉ có như vậy, ngươi mới có thể theo ta về Du Châu.”

Hắn luyện được võ học trong Vân Cấp Thất Lục, nội lực hồn hậu, công lực cao sâu, lúc này lại tiên phát chế nhân, giữ chặt lấy uyển mạch của Từ Trường Khanh, bạch y nhân trong lòng hắn nhất thời cánh tay tê dại, không thể động đậy. Từ Trường Khanh biết lúc này không còn là đối thủ của Cảnh Thiên nữa, lập tức dừng mọi giãy dụa phản kháng, tĩnh trí ngưng thần một lát, đột nhiên đầu gối đá ra một cước như sấm sét.

Cảnh Thiên vừa giận vừa sợ.

Từ Trường Khanh tuy là vô ý, nhưng lần này nếu đá trúng hạ thân hắn, chỉ sợ từ nay về sau thật sự thành thái giám rồi. Phản ứng của Cảnh Thiên cũng nhanh nhẹn vô cùng, hữu chưởng vừa ra liền bóp chặt lấy chân trái Từ Trường Khanh: “Ngươi muốn làm gì? Muốn phế đi tiểu huynh đệ của Cảnh huynh đệ?” Hắn trong lòng giận dữ, dục vọng nháy mắt bốc lên, liền bỏ qua mọi chuẩn bị cùng ôn nhu an ủi, trực tiếp động thân đi vào, không lưu nửa khoảng trống.

Tiếng sấm nổ vang, Cảnh Thiên tình cảm mãnh liệt liên tục lên xuống bừa bãi trong cơ thể đối phương, không ngừng dù chỉ một giây một khắc.

Từ Trường Khanh thân trên bị áp chế không thể động đậy, chân ở giữa không trung bị Cảnh Thiên gắt gao chế trụ, liên tục nhấp nhô mà không thể giãy dụa. Tư thế này khiến cho song phương kết hợp càng chặt chẽ, Cảnh Thiên không cần tốn nhiều sức lực đã có thể liên tục đưa y đến sóng dữ vân điên.

“A a a!” Từ Trường Khanh đau đớn rên rỉ, thanh âm tan vào tiếng sấm sét giận dữ phía chân trời.

Trong đầu Cảnh Thiên nổ ầm ầm, thân thể nhiệt huyết sôi trào. Hắn biết Từ Trường Khanh xưa nay trang tĩnh tự giữ, cho dù vào thời khắc tình ý triền miên cũng chưa từng phát tiết dục vọng. Mà lúc này, hắn lại có thể khiến y không khống chế được mà rên rỉ không ngừng.

Ngoài đình, mưa gió cuồng bạo.

Mưa xối xả hỗn loạn, gió gào thét không ngừng, tát thẳng vào mặt hai người trong thạch đình. Động tác Cảnh Thiên vẫn điên cuồng kịch liệt, nước mưa bắn tung tóe, hơi thở cũng trở nên ướt át trầm thấp. Mà Từ Trường Khanh thì tuyệt vọng hít thở không thông, đau khổ giãy dụa bên bờ tan vỡ.

“Cảnh Thiên… A… Ngươi… Điên rồi…”

“Ta điên rồi, ngay ông trời cũng điên rồi, ngươi cũng thử điên cuồng một hồi xem sao! Làm đạo sĩ lâu quá rồi chẳng có gì thú vị, có muốn thử cảm giác của người điên không!” Đúng vậy, Cảnh Thiên đích thực điên rồi – Từ Trường Khanh là người cảm thụ rõ ràng nhất sự điên cuồng đâm chém của đối phương, mỗi một hồi kịch liệt va chạm đều mang theo nước mưa, mồ hôi, nước mắt cùng dịch thể dâm mỹ.

Cảnh Thiên hung hăng cắn gặm mỗi một tấc da thịt trên người Từ Trường Khanh, ngoan cố bướng bỉnh mà tạo ra đủ vết tích bầm tím, ngay cả nơi mẫn cảm nhất, sâu kín nhất cũng không buông tha. Động tác của hắn gần như thô lỗ đến bạo ngược, không có bất luận cái gì ôn nhu hòa hoãn, Từ Trường Khanh đau đến toàn thân run rẩy, ngay cõi sâu linh hồn cũng phát ra tiếng gào thét cho nỗi đau vĩnh viễn không quên này.

Đau khổ của biệt ly cùng tuyệt vọng!

Họ chưa bao giờ điên cuồng đầu nhập như thế, toàn thân đầu nhập, mang theo bi tuyệt vĩnh viễn, thiên địa diệt vong.

“… Cảnh Thiên… Ngươi muốn ta chết sao…!”

“Phải!”

Phải, chết như vậy là tốt nhất! Chỉ có như vậy, ta tại thân thể ngươi, ngươi tại trái tim ta, chúng ta huyết nhục giao triền, hòa thành một thể. Khổ luyến tam sinh tam thế, vĩnh viễn không còn xa nhau.

“Ngươi… A…” Cảm thụ được va chạm ngang ngược của Cảnh Thiên, nhiệt lưu tùy ý tràn lan đi vào, Từ Trường Khanh triệt để phóng túng vong tình cùng đau nhức, “Chúng ta… Đều điên rồi…”

Xa xa tựa hồ truyền đến tiếng bước chân yếu ớt, tại thời khắc thống khổ dằn vặt, Từ Trường Khanh cuối cùng cũng khó khăn thều thào: “Có người… Bên kia… Sơn động…!”

Hai người gần như lảo đảo tách ra, trong quá trình ngắn ngủi này, bờ môi thẫm máu cùng thân thể đau nhức như nói rõ họ chưa từng có một khắc phân ly.

Bên ngoài thạch động, chạc cây khô héo mãnh liệt lay động. Dông tố còn đang tiếp tục, hơi thở nóng cháy cùng rên rỉ thỏa tình vang vọng khắp thạch động.

Xúc giác ấm lạnh lần nữa phủ lấy toàn thân, tựa hồ vì có hơi nước tràn ngập không gian tĩnh lặng, dần dần thủy khí bốc ra, lại biến thành noãn ý ái muội, nóng rực hỏa thiêu thân thể Từ Trường Khanh. Trong bóng tối, Từ Trường Khanh gần như điên cuồng mà cắn đối phương, cảm giác đau đớn như dao đâm truyền đến trên vai, Cảnh Thiên đáp lại Từ Trường Khanh, tiếp tục điên cuồng đâm chọc.

Bụng dưới nóng hổi như hỏa thiêu, mà thứ duy nhất có thể cứu thoát chính là âu yếm của đối phương, đầm nước ướt át vang lên âm thanh bì bõm theo từng đợt song phương kết hợp, liên miên không dứt truyền đến bên tai. Trong bóng tối, hai người như dã thú điên cuồng khát máu, chuyển hoán đủ loại tư thế, tứ chi giao triền, tận tình cuồng hoan.

“Trường Khanh, đáp ứng ta, không cần rời đi!”

“Trời sáng… Phải đi!”

“Không, không được! Nếu không đồng ý, có tin ta sẽ làm cho đến khi mưa tạnh mới thôi không! Trường Khanh, huynh nói mưa này sẽ kéo dài mấy ngày mấy đêm?”

Gần đến lúc ly biệt, trận cuồng hoan này không thể giải bớt thâm tình, trái lại càng thắt chặt khổ đau. Lửa tình cuối cùng lan tràn trong lòng hai người. Họ núp vào trong lồng ngực kiên cố hữu lực của đối phương, say sưa tìm kiếm mùi vị cơ thể quen thuộc, truy đuổi khoái cảm hủy diệt đất trời.

Mưa, cuối cùng cũng dừng.

Trời, chung quy cũng sáng.

Mà Từ Trường Khanh, chung quy cũng không chết!

Thở dốc kịch liệt từ từ khôi phục, thạch động tràn ngập tinh khí dâm mỹ mập mờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play