Ngoài thạch động truyền đến một tiếng động cực nhẹ, Mị Cơ nhẹ nhàng xuất
hiện. “Trong lòng ngươi có ẩn tình, chứa đựng sở cầu chấp nhất, nếu như
không phá bỏ mê sắc này, chắc chắn sẽ rơi vào ràng buộc vĩnh viễn, từ
nay về sau muốn thoát cũng không nổi.” Ả ân cần cảnh báo.
“Thế nào mới có thể phá bỏ mê sắc?”
“Chỉ cần trong lòng ngươi không có một thứ!”
Ả chậm rãi tiến đến, đứng bên người Trầm Trạch, ngẩng đầu nhìn vị thần
cao cao tại thượng: Tượng đá nữ thần cao hơn mười trượng, toàn bộ đều do cự thạch xây thành, khuôn mặt đoan trang mỹ lệ mang theo tiếu ý buồn
thương, rồi lại xa không với tới. Mị Cơ ngẩng nhìn hồi lâu, không tự chủ được từ đáy lòng dâng lên một cảm giác sợ hãi kính nể.
Đúng vậy, đối với vị thần trước mặt, bất cứ thứ gì trong trời đất đều chỉ là hèn mọn, nhỏ bé.
“Nữ Oa! Nữ Oa! Trong lòng ngươi rốt cuộc có mê sắc gì? Tâm ngươi có chỗ cho Phục Hy không?”
Nữ Oa không đáp, trên bức họa do Trầm Trạch tự tay vẽ ra, nàng xinh đẹp vô song, phong tư thần diệu, bi hỉ ôn nhu đều hợp lòng người. Nhưng mà,
tượng đá Nữ Oa lại hơi nhíu mày, tựa hồ luôn suy tư về ý nghĩa sinh mệnh trong thiên địa.
“Nữ Oa Bổ Thiên trận
pháp đang tiến hành, ngươi thật sự để mặc cho họ làm? Nếu như họ thành
công, Lưu Ly Châu chắc chắn khôi phục lại năng lượng đã mất, lúc đó
chúng ta muốn cứu chủ nhân ra khỏi nơi vĩnh tịch lại càng khó khăn.”
Trầm Trạch không đáp, hắn ra khỏi thạch động, lộ diện hoàn chỉnh dưới bầu
tinh không. Trầm Trạch một thân hắc bào, khuôn mặt lộ ra tiếu ý khó
hiểu. Tà Vương nhìn về Thục Sơn phía xa, nhẹ nhàng khép hai mắt lại, hai tay đặt trước ngực tạo thành một pháp ấn: “Như ngươi nói, chỉ cần có Từ Trường Khanh ở đó, Ma khí của Ma Tôn trong cơ thể y chắc chắn sẽ khiến
cho trận pháp đại bại, chúng ta chỉ cần lấy tĩnh chế động, ngư ông đắc
lợi là được. Ta xem tinh tượng, phát hiện Thiên Lang Tinh [tên một ngôi sao] xuất thế, lần này chúng ta tha hồ vùng vẫy rồi.”
Mị Cơ nhìn ra viễn phương, có điều thứ ả nhìn không phải Thiên Lang Tinh,
mà là vách núi dựng đứng phía trước, trên bề mặt khắc một bức tượng
khác, cũng là nữ thần trong lòng ả, chủ nhân trăm nghìn năm qua ả hết
lòng thủ hộ đợi chờ –Thiên Nữ Bạt.
Trong
gió đêm, chỉ nghe Mị Cơ cười ha ha, “Đương nhiên rồi, đợi đến khi chủ
nhân xuất thế, phủ xuống nhân gian, chúng ta —” Lời còn chưa dứt, sắc
mặt ả đại biến, nhịn không được hô lớn: “Không thể nào, không thể nào!”
Xa xa, từ mi tâm bức tượng Thiên Nữ Bạt xuất hiện một vết nứt như có như
không, vết nứt đó càng ngày càng lớn, cuối cùng nổ tung, đất đá bay
loạn. Mị Cơ mở mắt trừng trừng nhìn tượng đá nứt thành hai nửa, nương
theo tiếng khóc gào tê tâm liệt phế, đất đá ầm ầm rơi xuống hóa thành
bột mịn.
Biến cố thình lình xảy ra khiến
người không khỏi hoảng hốt, thế nhưng Trầm Trạch nhất thời lại không có
phản ứng gì. Nghe tiếng Mị Cơ bi tuyệt khóc thét, Trầm Trạch lành lạnh
thở dài: “Thục Sơn Thanh Vy lâm nạn mà vẫn có thể hợp lại Chu Thiên chân khí, rút ra tia nguyên thần còn lại, nghịch thiên vãn hồi đại trận…”
Mị Cơ sắc mặt tái nhợt, đồng tử thâm sắc kịch liệt co rút: “Không thể nào, lão không thể nào thành công được.” Ả bỗng nhiên hô lớn một tiếng: “Là
ngươi! Là ngươi cố ý! Ngươi căn bản không để tâm việc chủ nhân xuất thế! Không… Ngươi không phải đại ca, trong tâm đại ca chỉ có chủ nhân. Ngươi rốt cuộc là ai? Tà Vương? Sau khi đại ca chết ở Tỏa Yêu Tháp, hồn phách tụ lại rốt cuộc là cái gì? Ngươi là ai? Ngươi là ai?”
Khuôn mặt lãnh túc của Trầm Trạch lộ ra tia cười mỉa mai, hắn thậm chí hỏi lại chính mình: “Ta là ai? Ta rốt cuộc là ai?”
Mị Cơ đang nằm phục trên mặt đất khóc rống bỗng nhiên ngẩng đầu, trên mặt ả ướt đẫm nước, thần sắc oán độc không gì sánh được: “Nhất định còn có
biện pháp khác. Tượng đá của chủ nhân biến thành tro bụi, chỉ có thể
chứng tỏ linh lực phong ấn của Nữ Oa ngày càng lớn, chủ nhân tại nơi
vĩnh tịch bị hãm sâu vào hiểm cảnh, có nguy cơ nguyên thần câu diệt. Tất cả đều liên quan đến Thục Sơn trận pháp, nếu không phải hạt châu kia tụ hội năng lượng ngũ hành lần nữa, phong ấn sớm đã hết uy lực rồi.”
“Ngươi tính làm thế nào?”
Mị Cơ quỳ gối trước thạch bích, năm ngón tay điên cuồng cào đất, dung nhan trơn bóng ngày nào đã ám đầy tro bụi, tóc dài tán loạn trên mặt đất, âm thanh khàn khàn quanh quẩn trong sơn cốc.
“Ta mặc kệ ngươi hiện tại có phải là Trầm Trạch hay không, chỉ cần ngươi
đối với chủ nhân còn một tia tình nghĩa, thì không thể mở to mắt nhìn
người chịu khổ. Ta muốn ngươi cướp lại Lưu Ly Châu, tiêu diệt Thục Sơn,
để lũ người ngu dốt thấp kém này chịu dày vò trong biển khổ vô biên. Ta
muốn ngươi dùng Sưu Hồn Địch ngưng tụ u hồn oán độc, phá vỡ kết giới của Phá Toái Hư Không, tiến nhập nơi vĩnh tịch cứu chủ nhân ra. Ha ha ha
ha…” Mị Cơ tóc tai tán loạn, cười dài như điên, tựa như ác ma hồi sinh
từ địa ngục, mang theo hung lệ cùng oán giận không gì sánh được vạch ra
một kế hoạch điên cuồng diệt thế.
Trầm Trạch im lặng chốc lát, rốt cuộc xoay người sang chỗ khác. Bốn phía liền biến thành màn đêm đen kịt.
Ma giới, bầu trời lôi hỏa dọc ngang, ầm ầm không dứt.
“… Không, Trầm Trạch không phải là người!”
Trong Thanh Yếu Cung, ánh nến chập chờn quỷ dị, thanh âm bình tĩnh quanh quẩn trong căn phòng u tối: “Theo như con nói, Trầm Trạch là Ma giới hộ
pháp, nhưng có thể người này nhiều năm trước đã theo bên người Thiên Nữ
Bạt, cũng là một trong những thị vệ đi theo bên người Hoàng Đế.”
“Mẫu thân, ý của người là, Trầm Trạch cũng không phải người của Cửu Lê Tộc?”
“Không phải! Trầm Trạch tuyệt không liên quan đến Cửu Lê Tộc. Con cũng biết,
hắn là thị vệ bên người Thiên Nữ Bạt, nhưng do vật gì tạo thành? Hắn
không phải là người, có liên quan mật thiết với Phục Hy đại thần. Hắn
chỉ là một tia chấp niệm Phục Hy lưu lại trước khi phi thăng, ứng đối
với một tia chấp niệm của Nữ Oa. Phục Hy khổ luyến Nữ Oa, nhưng không
nhận được của nàng một tia ái, một tia hận, bởi vì tất cả ái hận của
nàng đều dành hết cho thiên hạ thương sinh. Cho nên, Phục Hy mới để lại
một tia chấp niệm sâu như vậy, đến khi Phục Hy phi thăng rồi, nó vẫn như trước nấn ná nhân gian, ngàn năm không tan, cuối cùng nhập vào thị vệ
bên người Thiên Nữ Bạt mà thành hình. Cho nên, trong người Trầm Trạch có hai đạo ý thức hỗn loạn… Trầm Trạch trong Tỏa Yêu Tháp thân thể bị tiêu diệt, nguyên thần cũng theo đó tan biến, nói chính xác hơn, Trầm Trạch
thị vệ bên người Thiên Nữ Bạt đã biến mất. Nhưng tia chấp niệm này vẫn
còn tồn tại, nó mang theo ký ức sinh tiền của Trầm Trạch mà trở thành Tà Vương.”
“Như vậy, Tà Vương hiện tại rốt cuộc là thị vệ Trầm Trạch của Thiên Nữ Bạt, hay là chấp niệm của Phục Hy?”
“Trầm Trạch hiện tại không thể phán xét theo lẽ thường, hắn phi nhân, phi
yêu, phi ma, chỉ là do một ý niệm hóa thành, trong hắn có ký ức của Trầm Trạch, cũng có ký ức của Phục Hy. Người này đã tu luyện thành hình, con phải cẩn thận ứng phó, Trầm Trạch sinh tiền chịu ảnh hưởng của Thiên Nữ Bạt, chắc chắn tồn tại địch ý với Ma giới…”
“Mẫu thân có muốn rời khỏi nơi vĩnh tịch, tới đây bảo dưỡng tuổi thọ?”
“Việc này không cần nhắc lại. Ngày đó, Thiên Nữ Bạt hiếu chiến thiêu ngàn
dặm, Cộng Công hủy Bất Chu Sơn, thảm họa gieo xuống nhân gian. Nữ Oa
phong ấn Thiên Nữ Bạt vào nơi vĩnh tịch thượng cổ hồng hoang, thiên địa
thương sinh mới không bị hủy diệt, nhưng Nữ Oa cũng vì vậy mà linh lực
hao tuyệt. Ta và cha con đã có ước định, kiếp này phải trấn thủ bên
ngoài Phá Toái Hư Không, quyết không ly khai. Con không cần khuyên ta,
trấn thủ phong ấn, phòng ngừa Thiên Nữ Bạt nguy hại nhân gian là chức
trách của ta. Thời gian không còn nhiều. Phá Toái Hư Không mở ra cần
mượn Thiên Địa Âm Dương pháp môn. Ta có thể cùng con nói chuyện lần này
cũng coi như là cơ duyên xảo hợp. Ta chỉ lo lắng sắp tới Ngũ Lôi chi kỳ, con…”
“Mẫu thân yên tâm, con tự có phương pháp đối phó.”
“Con đã tìm được Ma dẫn chưa? Nếu tìm được rồi ta mới —”
“Mẫu thân!”
Trong điện ánh nến chập chờn, thoáng qua đã trở lại tĩnh lặng.
Cảnh Thiên khoanh chân ngồi ở sơn đạo vắng vẻ, bên tai mơ hồ nghe được tiếng hô hào bi ai liên tiếp vọng đến từ Thối Tư Nhai. Trường Khanh, ta rời
khỏi huynh không phải vì sợ chết, chỉ là bất đắc dĩ, ta không muốn huynh khó xử, không muốn huynh phải lựa chọn giữa sư môn và ái tình. Mà ta ở
lại đây, là bởi vì chung quy không thể yên tâm để huynh một mình đối mặt với nhân sinh thảm cảnh.
Đã từng cho
rằng ái tình có thể thắp sáng sinh mệnh, kết quả, số phận hắc ám vẫn
không buông tha con người. Đường đi đầy chông gai, chướng ngại giăng mắc khắp nơi, chúng ta vô luận giãy dụa thế nào cũng không thoát khỏi sự
trêu đùa của số phận.
“Muốn nghịch thiên kháng mệnh – sao mà khó khăn!”
Nghĩ đến việc trời nam đất bắc trở thành người xa lạ, không bao giờ còn được gặp thân ảnh nguyệt sắc kia, tâm Cảnh Thiên co rút đau đớn, mỗi khớp
xương đều như vỡ vụn. Đưa mắt trông về phía xa, khắp nơi đều là cỏ dại.
Lúc này, tình cảnh bi thảm, huyết sắc khắp nơi trên đỉnh Thối Tư Nhai
một lần nữa hiện ra, vết thương dữ tợn trên người Thanh Vy chưởng môn
quanh quẩn trong óc hắn.
Thục Sơn bóng đêm giăng mắc, một đạo thân ảnh thanh sam chạy như bay dưới núi non rừng rậm.
Cung đăng treo cao trước thềm Vô Cực Các, một chữ “Điện” [tế bái] chói mắt hiện ra. Ngoài điện mấy tên đệ tử Thục Sơn đi qua đi lại bố trí linh đường, khuôn mặt đều là vẻ bi phẫn.
“Bổ Thiên trận pháp nửa đường gặp biến, nếu không có chư vị sư tôn ngăn cơn sóng dữ, Thục Sơn địa mạch đã bị hủy diệt từ lâu. Nữ Oa Bổ Thiên mặc dù có thể miễn cưỡng tính là thành công, thế nhưng, chưởng môn cùng ba vị
trưởng lão…”
Cảnh Thiên nghe được chúng
đệ tử nhỏ giọng nghị luận, lòng cũng nhẹ đi nhiều. Nhưng mà, nghĩ đến
Thục Sơn ngũ lão năm người chết bốn, lòng nhất thời lại nặng nề. Võ công Cảnh Thiên đã tinh tiến hơn nhiều, nhẹ nhàng lướt qua tiền đường màn
che trắng thuần, tiến vào hậu đường Vô Cực Các không một tiếng động.
Hắn vừa vào nội đường, liền trông thấy bốn chiếc quan tài lớn xếp thành
hàng ngang, hai bên điện treo mấy dải câu đối phúng điếu bạch sắc, đèn
dầu trên bàn thờ chỉ còn lại một tia tàn dư. Bóng đêm trầm tịch, cả điện u tĩnh trang nghiêm, không khí ngưng trệ đầy áp lực. Từ Trường Khanh
trên mặt không có nửa điểm huyết sắc, mặt vô biểu tình quỳ gối trước
linh cữu Thanh Vy chưởng môn, trong chậu đồng, ngọn lửa rừng rực nuốt
lấy giấy tiền vàng mã.
Vô Cực Các cột ngang cột dọc vô cùng lớn, Cảnh Thiên núp trên xà nhà cũng không bị ai phát hiện.
Xung quanh Từ Trường Khanh, mấy để tử thấp giọng hỏi: “Đại sư huynh, chẳng
lẽ huynh không biết vết thương trên người chưởng môn không phải loại đao kiếm thông thường, thân kiếm to rộng, chính là Trấn Yêu Kiếm…”
“Đợi sư phụ tỉnh lại, ta sẽ nói rõ với sư phụ.”
“Đại sư huynh, huynh chỉ cần nói một câu, phải, hay không phải!”
Năm ngón tay Từ Trường Khanh đột nhiên co chặt, con ngươi mặc sắc hiện lên
tia đau đớn, nhưng vẫn như trước không nói một lời. Dung sắc tiều tụy,
dáng vẻ đau xót của y lọt vào mắt Cảnh Thiên vô cùng rõ ràng. Trong nháy mắt này, hắn hầu như xung động muốn xoay mình nhảy xuống, thế nhưng
cuối cùng vẫn cưỡng lại được ý niệm trong đầu.
“Các đệ muốn làm gì? Trước khi chân tướng rõ ràng, Thục Sơn quyết không thể
xung đột nội bộ. Lui ra hết cho ta, ta có chuyện muốn trao đổi với đại
sư huynh.”
“Vâng!’
Ánh nến mơ hồ.
Thường Dận nhìn Từ Trường Khanh mặt như nước lặng, thở dài một hơi: “Đại sư
huynh, huynh không muốn nói dối, cũng không muốn chỉ chính Cảnh Thiên,
định vĩnh viễn trầm mặc như thế sao?”
Từ
Trường Khanh tay áo khẽ đong đưa, nhưng không có đáp lại. Thời gian chậm chạp trôi qua, y vẫn bình tĩnh đốt giấy tiền vàng mã, nhưng mà, nhãn
thần này, tỉ mỉ ngưng mắt nhìn, sẽ thấy hư không vô tận.
Toàn bộ Vô Cực Các bắt đầu rơi vào yên lặng quỷ dị.
Bức hình trong nội đường, là bức họa thủy tổ của Đạo gia, lão nhân khuôn
mặt trang nghiêm, nhãn thần già nua mà cơ trí, phảng phất thấu triệt
toàn bộ thống khổ của nhân sinh.
“Đại sư huynh, huynh hà tất phải như vậy.”
Trong gió bỗng nhiên truyền đến một thanh âm: “Thường Dận!” Một bóng thanh
sam từ trên hạ xuống, nhẹ nhàng rơi xuống bên thân Từ Trường Khanh:
“Không cần ép buộc y, ta ở đây.”
Từ
Trường Khanh cả kinh, đứng bật dậy giận dữ: “Vì sao lại trở về?” Y quỳ
lâu chân đã tê rần, lúc này đứng lên quá gấp, liền lảo đảo ngã ra ngoài, hai tay Cảnh Thiên nhanh chóng kéo y vào lòng, chuẩn xác điểm trúng
huyệt đạo của y.
“Trường Khanh, theo ta!”
“Không thể!”
“Vì sao?”
Từ Trường Khanh không đáp, nhưng ánh mắt lại xẹt qua linh cữu của các vị
sư tôn, cuối cùng dừng lại ở mười bốn cỗ quan tài đệ tử Thục Sơn ở sau
màn che bạch sắc: Mười tám cỗ quan tài, chính là hào sâu không thể vượt
qua, chắn ngang trước mặt họ, cắt đứt hi vọng và tương lai.
Vì sao không đi?
Cảnh Thiên, rơi vào tình cảnh này, ngươi và ta phải gánh lấy tội lỗi. Ngươi
cho rằng, cùng lắm là chết thôi? Thế gian này biết bao nhiêu người lấy
chết để trốn tránh trách nhiệm, nhưng chết đi rồi, có xóa được hết tội
nghiệt hay không? Ngươi muốn điên cuồng chịu chết, tỏ cái dũng của kẻ
thất phu?
Từ Trường Khanh không sợ chết, chỉ là, chết thì dễ, mà sống thì khó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT