Địa cung Phục Ma
Trấn, trên đỉnh động khắc vô số đồ phù huyết sắc quỷ dị, bốn phía tường
đá cũng là các bức bích họa quỷ dị âm u. Dưới ánh nến chập chờn có hai
đạo nhân ảnh khi ẩn khi hiện, lơ lửng khó phân biệt.
Nam tử trên tế đàn khoanh chân ổn tọa, nhắm mắt không nói, ngoại bào hắc
sắc thật dày, tầng tầng lớp lớp bao quanh thân hắn. Dưới ngọn đèn dầu u
ám, thân hình nặng nề lộ ra bao nhiêu quỷ dị, tựa như u linh sứ giả từ
sâu trong nền đất chui lên. Nữ tử bên người hắn y phục đỏ tươi, diễm lệ
như hoa, mỗi cái nhấc tay đều lộ ra vô tận phong tình, người này chính
là Ma giới Mị Cơ.
“Ngươi gần đây hành
động nhất thiết phải cẩn thận, nghìn vạn lần không được để đệ tử Thục
Sơn tra ra tung tích. Bằng không, vạn nhất hành tung bại lộ, phá hủy đại sự của ta…” Hắc bào nam tử thanh âm khàn khàn, phảng phất nhiều năm
chưa từng cùng người nói chuyện, một chữ lại ngừng, tối nghĩa khó hiểu.
Mị Cơ liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên vuốt lọn tóc mai, cười duyên, “Yên
tâm, ta làm việc từ trước đến nay đều vô cùng cẩn thận, mà mấy tên đệ tử Thục Sơn đạo hạnh kém cỏi sao có thể là đối thủ của ta? Ngươi đại khái
cũng không cần quan tâm những thứ vụn vặt này. Ngược lại chính ngươi,
đừng trách ta không nhắc nhở, nếu để hắn nhìn ra kẽ hở, kế hoạch nhiều
năm của chúng ta sẽ thất bại trong gang tấc. Tối hôm qua, ngươi dưới ánh trăng cùng hắn tư hội, xem ra Tiêu Ánh Hàn đối với ngươi vẫn là tình
sâu nghĩa nặng. Ha ha, thiên hạ cư nhiên còn có một nam tử như vậy,
khiến ta thiếu chút nữa cũng động tâm, ngươi nói xem, nếu ngày đó là ta
đi Miêu Cương, quen biết Tiêu Ánh Hàn cùng Từ Trường Khanh, sự tình đại
khái cũng không thành ra như vậy ——”
“Chuyện cũ không cần nhắc lại.” Trầm Trạch một thân hắc bào, con ngươi u tối
như đêm, đen kịt lại lộ ra vài tia máu. Lời Mị Cơ cơ hồ khiến hắn nổi
giận, nhưng hắn lập tức mạnh mẽ áp chế xuống cảm giác này.
“Cạch!”
Mị Cơ đẩy thạch bích trước mặt, miệng vẫn liên tục cười duyên, trong bóng
tối không nhìn rõ biểu tình của ả, nhưng có thể tưởng tượng được nữ tử
thiên kiều bá mị này đang tận tình đùa cợt nam nhân: “Cũng phải, chuyến
đi này, ngươi quả thật thất bại thảm hại, vốn gốc không về. Nghe nói
nhân gian có câu ‘nhục bao tử đả cẩu hữu khứ vô hồi’ [Dùng bánh bao đánh chó, một đi không trở lại], chúng ta lần đó mất cả chì lẫn chài, lại
còn bị đám già Thục Sơn vây khốn một trận, canh giữ vô cùng nhục nhã…”
Miệng ả nói là ‘vô cùng nhục nhã’, mà ngữ khí lại mười phần trêu chọc,
cho thấy cũng chẳng phải chuyện đáng để trong lòng. Hoặc có lẽ, có thể
triệt để đả kích Trầm Trạch, khiến hắn thống khổ, sỉ nhục, hối hận, mới
chính là nhân sinh khoái ý của ả.
Ả rõ
ràng là đồng minh của Trầm Trạch, trăm phương nghìn kế giúp hắn khôi
phục thân xác, nhưng đảo mắt lại không ngừng đả kích, phá phách, trả thù nam nhân vừa khôi phục chân thân kia. Tựa hồ loại ngược đãi dằn vặt
tinh thần này mang đến cho ả khoái ý vô tận.
“Nghìn năm Ma giới cô tịch đã cải biến ngươi rất nhiều,” Trầm Trạch hừ một
tiếng, ngữ khí rét buốt, “Ngươi càng ngày càng trở nên điên cuồng, hành
động cũng bất chấp lý lẽ.”
“Thật sao? Thế nhưng, ta lại nghĩ, người cải biến — là ngươi! Phản bội lời thề, phản
bội tình cảm, là ngươi! Không phải ta!” Mị Cơ đột nhiên xoay người, hung hăng gây sự, ngôn từ sắc bén, “Ngươi quên chúng ta từng ở trước mặt chủ nhân cùng phát thệ, thế nhưng một chuyến Miêu Cương, lại đem toàn bộ kế hoạch trù tính nhiều năm hủy đi không còn một mảnh! Trầm Trạch! Đường
đường Ma giới hộ pháp, cư nhiên vọng tưởng bỏ ác theo thiện, thay đổi
triệt để, cùng một nam nhân ẩn cư giang hồ. Ngươi nói với ta, ngươi
phong ấn ký ức Từ Trường Khanh là để tẩy não hắn, thế nhưng khi ngươi
làm chuyện này thì thần hồn không tuân thủ hình dạng, ta chỉ biết, người bị tẩy não chính là ngươi! Ta thật hối hận, ngày đó vì sao lại để ngươi đi làm việc này, đổi lại là ta, tuyệt sẽ không bị Thục Sơn đệ tử khống
chế trong lòng bàn tay, mà ta sẽ thao túng bọn họ, khiến họ một đường
tuân lệnh. Ta ngày đó chỉ không rõ một việc, vì sao giữa Từ Trường Khanh cùng Tiêu Ánh Hàn, ngươi lại lựa chọn Tiêu Ánh Hàn? Kỳ thực theo ý ta,
Từ Trường Khanh còn trẻ vô tri càng dễ gạt, thế mà ngươi lại đi thân mật với chưởng môn đệ tử Tiêu Ánh Hàn, cuối cùng để cho mấy lão già không
chết kia cùng ngươi liều mạng, nhốt ngươi vào Tỏa Yêu Tháp. Nếu như
không phải cơ duyên xảo hợp, ngươi đã sớm hồn phi phách tán không biết
tan biến nơi nào…”
Hắc bào Trầm Trạch lạnh lùng nói, “Đây đều là cố sự của Trầm Trạch, ta chỉ nghe một lần. Từ nay trở đi, không cần nhắc lại.”
“Vì sao? Bởi vì ngươi không dám nghe?”
“Bởi vì ta không thích nghe cố sự của người khác.” Hắc bào Trầm Trạch chậm
rãi đứng dậy, mặt đầy phẫn nộ nhìn Mị Cơ, con ngươi đen sẫm lộ ra tia
sáng sắc lạnh, “Ta là Tà Vương, thị huyết nhi sinh! Không phải Trầm
Trạch! Trầm Trạch sớm đã chết trong Tỏa Yêu Tháp rồi!”
Mị Cơ sửng sốt, bỗng nhiên bộc phát một trận cuồng tiếu, “Ngươi cho là
chết qua một lần thì có thể quên hết tất cả, làm lại từ đầu? Nếu ngươi
vẫn giống như nhiều năm trước mềm lòng buông tay, cuối cùng thất bại vẫn là chúng ta.” Tiếng cười của ả đột nhiên tắt ngấm, ngữ điệu chuyển
thành lạnh lùng, “Ta nhắc nhở ngươi, Từ Trường Khanh không còn là tiểu
huynh đệ đơn thuần nhiều năm trước, hắn từ lâu đã là Thục Sơn chưởng môn đệ tử, tuyệt không dễ đối phó. Nếu là Tiêu Ánh Hàn, ngươi còn có thể
dùng tình đả động, còn Từ Trường Khanh ngươi sẽ ứng phó thế nào? Lần
trước Huyền Binh Giáp phó đội trưởng Quách Dẫn bị điều tra ra chân
tướng, Từ Trường Khanh tất đã phát giác ra mê hồn châm —”
“Ngươi dùng mê hồn châm với Quách Dẫn? Chẳng lẽ ngươi không biết chỉ có Thục
Sơn đệ tử mới biết dùng mê hồn châm, Từ Trường Khanh một khi tra ra mê
hồn châm trên người Quách Dẫn, tất sẽ hoài nghi Tiêu Ánh Hàn, tiến tới
hoài nghi chúng ta cùng Tiêu Ánh Hàn… Hừ, thành sự bất túc bại sự hữu
dư! [Thành công thì ít thất bại thì nhiều]”
“Hạ Vương muốn dùng cương thi ám sát, không có Quách Dẫn nội ứng ngoại hợp, chúng ta làm sao biết được hành tung tuyệt mật của Tần Vương? Từ Trường Khanh hoài nghi Tiêu Ánh Hàn, vậy thì cứ để cho Thục Sơn đệ tử tự nghi
kỵ lẫn nhau, ngươi lo lắng làm gì, mà nếu thật sự sợ bị phát hiện, ta
đây đi giết Tiêu Ánh Hàn —”
“Không cần!”
“Ngươi thương tiếc rồi? Phải, lần trước ở chỗ này, ngươi cũng chỉ nhốt hắn, không chịu giết hắn.”
“Ta không cho ngươi giết hắn, là bởi vì hắn cùng Sưu Hồn Địch quan hệ trọng đại với kế hoạch sắp tới, người này là đồng minh của chúng ta. Cũng như vậy, ta dung túng ngươi, không phải vì ngươi là gì của ta, mà đơn giản
chỉ là minh hữu! Không hơn! Ngươi nhớ kỹ cho ta, ta là Tà Vương, không
phải Trầm Trạch!”
Mị Cơ lẩm bẩm, “Có thể… Ngươi thật sự không phải Trầm Trạch, mà là Tà Vương! Kế hoạch lần này
của chúng ta nhất định thành công, bởi vì, ngực chúng ta chỉ có chủ
nhân!” Mị Cơ đột nhiên quỳ xuống, ngửa đầu mở tay, đối mặt với đỉnh vòm
huyết sắc, nơi đó khảm một khối thủy tinh huyết sắc thật lớn, huyết
nguyệt nhàn nhạt xuyên thấu thủy tinh phóng xuống mặt đất. Dưới ánh sáng đỏ rực, mắt Mị Cơ chớp động nóng cháy, quang mang điên cuồng: “Chúng ta đợi đã quá lâu rồi, chủ nhân rất nhanh có thể xuất hiện, phủ xuống phàm trần. Đến lúc đó tất cả sinh linh đều là cỏ rác, chỉ có chúng ta là tồn tại cường đại nhất thế gian, chúng ta sẽ không bao giờ xa rời chủ nhân, không bao giờ nữa… Thiên địa vạn thần, Phục Hy, Nữ Oa, đều không có
năng lực này.”
Ma Vực.
Ánh trăng âm trầm, chiếu xuống Ma giới Thanh Yếu Cung, phảng phất trong thiên địa mọi tia sáng đều biến mất.
Trước Ma điện có chín căn thạch trụ khắc vô số đồ án cùng chú ngữ phi ưng,
đường nét tinh tế, phong cách cổ xưa. Chóp điện nguy nga hạ xuống màn
che thanh sắc thật nặng. Bởi vì quanh năm không thấy ánh sáng, quanh đây tràn ngập âm lãnh cùng ẩm thấp.
Ma Tôn
Trùng Lâu mặt vô biểu tình, bước qua tầng tầng màn xanh, từ ngoài hành
lang mà vào. Trong Thanh Yếu Cung không khí trầm lặng, phong đăng huyết
hồng chập chờn trên cao, theo từng đợt gió mà vi hoảng, thân ảnh Trùng
Lâu cao lớn lộ ra vô vàn quỷ dị.
Ở đây cái gì cũng không có!
Chỉ có.
Cô độc!
Chỉ có ánh trăng mãi mãi thanh lãnh làm bạn với Ma Tôn Trùng Lâu.
Theo sau hắn là Khê Phong, nhưng khi Trùng Lâu mở đại môn thạch thất ra, hắn tự động rời khỏi đại điện. Đây là Ma giới cấm địa, không được Ma Tôn
cho phép, bất luận kẻ nào trong Ma giới cũng không dám tùy tiện tiến
nhập, trái lệnh lập tức xử tử!
Trùng Lâu
hiện tại đang đứng ngay giữa thạch thất, đối mặt với tấm gương cổ thật
lâu, lạnh lùng nhìn qua tất cả. Bốn phía thạch thất đều là bích họa diễm lệ, miêu tả giao hợp tối nguyên thủy của con người. Trong đầu Trùng Lâu đột nhiên hiện ra một ảo cảnh hỗn độn, những đường cong này cùng với
cảnh tình trong Phá Toái Hư Không trùng hợp hiện lên.
Ánh mắt hắn cuối cùng dừng lại ở lòng bàn tay, đây là một mảnh y phục đã bị xé nát, trên mảnh vải bạch sắc còn lưu lại vết máu ảm đạm, có thể thời
gian đã lâu, màu đỏ gai mắt đã chuyển thành màu đen nhàn nhạt.
“Ma dẫn huyết chú! Ma dẫn huyết chú!” Năm ngón tay Trùng Lâu đột nhiên co
rút, tiếng cười oán độc của Ma nữ Mị Cơ một lần nữa quanh quẩn bên tai:
“Ha ha… Trùng Lâu, Ma Tôn lãnh huyết, thứ ngươi cần tìm vĩnh viễn cũng
không có đáp án!” “Cảnh Thiên? Cảnh Thiên? Là hắn!” Trùng Lâu thì thào
nói nhỏ, chẳng biết vì sao, tâm tình nháy mắt trở nên mê loạn.
Thạch thất vắng vẻ vang lên một thanh âm già nua không gì sánh được: “Ma Tôn, lần trước ngài có thể bình an vượt qua ‘Ngũ Lôi chi kỳ’, toàn bộ đều
dựa vào Ma dẫn huyết chú. Lần này ra ngoài, Ma Tôn chắc chắn đã tìm được dẫn đạo chi thần của mình. Tốt, tốt, có người đó, ngài có thể phóng
xuất ra thần lực cao nhất của Ma quân, bình yên vượt qua Thiên nhân ngũ
suy.” Một khuôn mặt lão giả khô gầy run run xuất hiện, đẩy cửa đi vào.
Lão đã đến lúc gần đất xa trời, phảng phất chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng
có thể mang lão đi thật ra.
“Hắc Thạch
trưởng lão, ngươi đã già rồi, tốt nhất nên về hậu điện bảo dưỡng tuổi
thọ, chuyện của Ma giới không cần ngươi nhúng tay vào nữa.”
Hắc Thạch trưởng lão hơi hí mắt nhìn Ma Tôn, cười ha hả. Lão mặt dù đã đến
tuổi già, nhưng ngửa đầu cười to bạch mi phiêu động, toát ra vài phần
mãnh khí: “Trùng Lâu, ta chứng kiến ngài lớn lên, tính tình của ngài ta
rõ hơn ai hết. Khi ngài còn nhỏ, mỗi khi bị chủ nhân trách phạt sẽ chạy
đến chỗ này, ngồi cả buổi không rên một tiếng, đối mắt với cái gương
cùng mẫu thân chưa từng gặp mặt của ngài tâm sự …”
Trùng Lâu cơ hồ nổi giận, mâu trung hiện ra vài tia nộ hỏa: “Ngươi làm sao biết những điều này —”
“Chủ nhân biết, chúng ta đều biết, chỉ là ngài không biết mà thôi. Ngài
chẳng bao giờ gặp qua mẫu thân mình, nhưng giữa ảo ảnh lại tưởng tượng
ra một nữ tử ôn tồn hiền lương, đó cũng không phải là chuyện xấu.”
Trùng Lâu bỗng nhiên xoay người, con ngươi lẫm lẫm nhìn thẳng vào người trước mắt. Bí mật nhiều năm nhất thời bị vạch trần, bề ngoài ngụy trang kiên
cường nhất bị bóc ra từng lớp, trong nháy mắt khiến hắn phát giận tới
cực điểm. Áo bào hắc sắc phi dương, Trùng Lâu xuất thủ như điện, kẹp
chặt lấy yết hầu của Hắc Thạch trưởng lão, “Chuyện của bản tôn, ngươi
quản nhiều quá rồi, mau cút về!”
Lão giả
nháy mắt hô hấp quẫn bách, nhưng thần sắc vẫn bất động như sơn, không có chút nào ngạc nhiên, “Ta đợi nhiều năm như vậy, chỉ vì muốn nhắc nhở
ngài một việc, có thể nào lại không quản.”
“Nói!”
“Chủ nhân vì sao mà chết, ngài có nhớ hay không?”
“Khi đó ta còn nhỏ, chỉ nhớ rõ ông ấy tẩu hỏa nhập ma, nguyên thần suy kiệt mà chết.”
“Tẩu hỏa nhập ma, nguyên thần suy kiệt… Tẩu hỏa nhập ma, nguyên thần suy
kiệt…” Hắc Thạch trưởng lão thều thào tự nói, nét mặt hiện lên vẻ kính
trọng thương tiếc, “Chủ nhân công lực vô ngần, thượng thiên nhập địa kẻ
nào địch nổi, ngài ấy vì sao lại tẩu hỏa nhập ma? Chỉ là, mẫu thân của
ngài là ma dẫn của ngài ấy, không có bên cạnh trong Ngũ Lôi chi kỳ, cho
nên chủ nhân mới gặp phải Thiên Nhân Ngũ Suy, nguyên thần câu diệt.”
Trùng Lâu thần sắc đại biến, quát lớn: “Cho đến nay, các ngươi cũng không nói cho ta biết mẫu thân là người phương nào, thân tại nơi nào, vì sao lại
giấu diếm ta?”
Lão nhân ho khan, dò dẫm
ngồi xuống, miệng than thở: “Mẫu thân của ngài là người phương nào,
ngoại trừ chủ nhân, không có ai biết. Cho dù ngày đó đối mặt với sinh tử tồn vong, ngài ấy cũng không tiết lộ nửa chữ. Chỉ là… Ngài còn nhớ rõ
tại Thanh Yếu Cung đại điện, trên các thạch trụ có khắc phi ưng đồ án
hay không? Ta nhớ chủ nhân đã từng nói qua, quê của chủ mẫu có những thứ này, đó chính là đồ đằng của gia tộc nàng. Nếu ngài tìm được gốc tích
của phi ưng đồ án, thì có thể truy ra thân thế mẫu thân. Có thể người
được chủ nhân nhìn trúng cũng không phải con người, hoặc giả chủ mẫu
cũng không còn ở trên đời này nữa.”
“Ngươi vì sao bây giờ lại nói cho ta tất cả?”
“Chủ nhân nói ngài ấy từng phát độc thệ, tuyệt đối không tiết lộ hành tung
của chủ mẫu cho bất cứ ai. Sau đó ngài ấy lại nói, ngài là nhi tử của
họ, cũng được, cũng nên để ngài biết rõ sự tình. Chỉ là, không tới Ngũ
Lôi chi kỳ, tuyệt đối không thể cho ngài biết sự thật. Hiện tại thời
gian đã đến, ta mới có thể nói cho ngài biết những điều này. Ngũ Lôi chi kỳ sắp phủ xuống, thỉnh Ma Tôn cẩn thận đối phó, nhất định phải tìm về
Ma dẫn, tránh khỏi kiếp nạn, nhớ kỹ… nhớ kỹ…” Lão nhân thần khí suy
nhược, nói đến đây liền mãnh liệt ho khan.
“Khê Phong, phái người đưa Hắc Thạch trưởng lão trở về.”
“Khụ khụ, ta sẽ trở về, năm người chúng ta đi theo chủ nhân đã hơn ngàn năm, nhưng ngay cả thân phận thật sự của chủ nhân cũng không biết.”
“Phụ thân vẫn là Ma giới chí tôn.”
“Không phải… Thiên địa lúc đó vốn vô cực, Ma vực dùng cái gì có thể đơn độc
sánh ngang thiên địa? Khụ khụ, Ma giới chính là do chủ nhân sáng lập ra… Ngài ấy mặc dù không nói, nhưng chúng ta đều biết. Ngài ấy ngang dọc
thiên địa, tạo ra Ma giới, nếu không phải đại thần hồng hoang viễn cổ,
há có thể dễ dàng làm được? Khụ khụ, thượng cổ chi thần, chỉ vì ngày ấy
xảy ra xung đột, sinh linh đồ thán, hối hận thì cũng đã muộn. Khụ khụ…
Ngài ấy tự về Ma giới, chia lìa chủ mẫu, chính là muốn tự mình nghiêm
phạt sai lầm…”
Trùng Lâu đơn độc đứng giữa đại điện, xung quanh một mảnh trầm mặc, tiếng ho
khan suy kiệt của Hắc Thạch trưởng lão phảng phất còn quanh quẩn bên
tai.
Khê Phong đưa Hắc Thạch trưởng lão
rời đi, không lâu sau trở lại, mâu sắc ẩn chứa một tia ưu phiền: “Ma
Tôn, Khê Phong ở ngoài nghe được lời Hắc Thạch trưởng lão, có một câu,
chẳng biết có nên nói hay không.” Mắt thấy Trùng Lâu khuôn mặt lãnh khốc hàn ý, không phản đối cũng không cho phép, Khê Phong dũng khí dâng lên: “Ta biết Ma Tôn đã tìm được Ma Dẫn Cảnh Thiên, chỉ vì… Ma Tôn có cần
Khê Phong đứng ra khuyên nhủ hắn, khiến hắn cam tâm tình nguyện trở về
Ma giới?”
“Lớn mật!” Trùng Lâu đột nhiên
xoay người, nhìn thẳng Khê Phong. Chỉ thấy trán hắn gân xanh nổi lên, lệ khí lan tràn, phảng phất chứa đựng bao nhiêu lửa giận. Trong nháy mắt,
sát khí cùng nộ khí vô biên dâng lên trong Ma điện trống trải. Ngoài
điện, từng tia sét xẹt qua, đất kịch liệt run rẩy.
Khê Phong sắc mặt trắng bệch, mặc dù không biết Ma Tôn vì sao mà giận,
nhưng trước mắt Trùng Lâu khí thế bức người, hắn chỉ có thể lui về phía
sau mấy bước, cúi đầu cung kính nói: “Khê Phong đi quá giới hạn rồi!”
“Không cần! Chuyện của bản tôn, không cần mượn tay người khác, nếu muốn tìm ta sẽ tự mình ra tay.” Ma Tôn mặt vô biểu tình đáp lại.
“Vâng!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT