Hàn phong tứ ngược, phong sa mạn thiên.

Gió mạnh mới hay cỏ cứng, xuân phong phấp phới cát vàng bay, Phong Hành Đường đường chủ dẫn theo thuộc hạ dưới trướng thế như chẻ tre, lấy thủ cấp địch nhân dễ như lấy đồ trong túi.

Chiến trường mênh mang, sắc trời mờ mịt, không trung ngập một màu huyết tinh, mấy cọng cẩu vĩ ba thảo chập chờn trong gió. Chốc chốc lại có tiếng khóc thét bi ai truyền đến, thật lâu không dứt, quanh quẩn bên tai.

Nửa đêm, Cảnh Thiên có điểm mờ mịt nhìn lại chiến trường. Đôi mắt hắn không thấy phong nguyệt, chỉ toàn là bóng trắng chập chờn. Có thể, người đứng ở đây chỉ là một vị chiến thần tên Cảnh Phi Dương, kẻ cố chấp nấn ná nơi giường bệnh của Từ Trường Khanh trước đó mới đích thị là thiếu niên Du Châu mười chín tuổi.

“Cảnh tướng quân, Tần Vương cho mời, ngài hãy hỏa tốc trở về quân doanh nghị sự.” Đúng vậy, Cảnh Thiên thiếu chút nữa đã quên, hắn hiện tại không phải đường chủ Phong Hành Đường, mà là người thay thế vị trí Quách Dẫn đã chết trận – tham tướng Huyền Giáp Quân.

Trong doanh trướng Tần Vương, đuốc cháy hừng hực, không gian lất phất tro tàn.

Chư tướng ngồi vây quanh sa bàn, tiếng nghị luận to nhỏ bàn chiến dịch được mất, mắt thấy đêm đã khuya, Tần Vương lên tiếng: “Gần đây mấy ngày liền chinh chiến, mọi người sớm quay về nghỉ ngơi đi, chỉ sợ mấy ngày nữa sẽ là ác chiến.”

Cảnh Thiên đi ra khỏi đại doanh, từ chối lời mời rượu của mấy vị tướng quân khác, ngoảnh lại nhìn Lương Thụ Nguyên đang theo sau mà đến, nói: “Lương đại ca, ta đi thăm Đậu Phụ Trắng, huynh về trước đi.” Lương Thụ Nguyên dừng chân, nhớ tới Cảnh Thiên mấy ngày liền ác chiến còn chưa có rảnh xem qua Từ Trường Khanh, liền gật đầu đáp, “Cũng tốt, y gần đây vẫn bất tỉnh, tình hình có chút không ổn.”

Đêm dài.

Từ Trường Khanh lẳng lặng nằm trên giường, hô hấp bình ổn, chăn bông lam sắc chỉnh tề trước ngực, theo từng khí tức nhỏ vụn mà khẽ phập phồng. Không gian lơ lửng hương khí, đó chính là hương liệu an thần tĩnh khí đặc chế của Thục Sơn, đối với người tinh khí tan rã rất có công dụng. Có thể Thường Dận lo lắng đại sư huynh nhiễm lạnh, cho nên cẩn thận đặt thêm một hỏa lò ở trong trướng. Từ Trường Khanh mặc dù sắc mặt tái nhợt, đôi má lại có chút phiếm hồng, ngay cả trán cũng đổ ra một ít mồ hôi tinh mịn.

Cảnh Thiên nghĩ có chút bực mình, đứng dậy đẩy cửa sổ ra. Ngoài kia, ánh trăng chậm rãi len vào, mềm mại chạm đến áo giáp cứng nhắc trên người hắn.

“Rầm” một tiếng, Cảnh Thiên đem chiến giáp nhiễm máu vứt vào một góc, tiện tay lấy ra một kiện áo thường, đồng thời kêu một tiểu binh đem bồn rửa mặt đến.

“Lại gầy đi rồi…”

Từ Trường Khanh hôn mê nhiều ngày, thân thể so với ngày xưa càng gầy yếu hơn, Cảnh Thiên vạch chăn bông lên, nâng y dậy, lẩm bẩm một câu. Đôi tay hắn vòng qua kích thích lưng áo đối phương, nhẹ nhàng ôm y vào lòng, đem bạch y nhân ràng buộc thật chặt, miệng bắt đầu thở dài, “Chờ huynh tỉnh lại, ta nhất định phải bỏ tiền ra dưỡng béo huynh mới được.”

Từ Trường Khanh bình thường nếu là thanh tỉnh, vô luận Cảnh Thiên lừa gạt thế nào, đối với loại tiếp xúc thân mật tứ chi giao triền này, y nhất định không đơn giản như vậy mà đi vào khuôn khổ. Nhưng hiện tại, y lại ngoan ngoãn phối hợp một cách thần kỳ, không nóng không giận không phiền không thẹn, một mực an tĩnh như thủy, thản nhiên tiếp nhận. Nhưng trong lòng Cảnh Thiên lại không cảm thấy chút vui thích nào của ngày thường, chỉ có vô tận khổ sở cùng trân trọng.

Ánh nến minh diệt chập chờn. Bọn họ lúc này, da thịt thân cận, nhiệt độ tương dung, vỗn dĩ nên là một tràng cảnh mười phần kiều diễm, thế nhưng, Cảnh Thiên lại chưa bao giờ bình thản đến thế này.

Đăng hỏa mê ly, mâu trung hắn có chút suy nghĩ, “Ngủ nhiều ngày như vậy, Thường Dận bọn họ cả ngày niệm kinh bên tai huynh, khẳng định huynh buồn chán lắm. Ta kể chuyện cho huynh nghe, thế nào? Ta kể chuyện rất dễ nghe, Mậu Mậu trước đây mỗi ngày trước khi đi ngủ đều phải nghe ta kể chuyện …”

“Trước đây, tại Du Châu thành nội, có một chú trư vừa anh tuấn vừa tiêu sái, nó hết ăn lại nằm, cho nên không có trư bà nào muốn gả cho nó. Vì vậy, nó cả ngày hướng lưu tinh cầu nguyện, lão thiên a, thỉnh ban cho ta một lão bà xinh đẹp hiền lành đi! Cứ lải nhải như thế liền một ngày một đêm, lão thiên gia rốt cuộc bị nó làm phiền không chịu nổi nữa, đành đưa xuống cho nó một cô nương ốc nhồi. Cô nương này thuộc thủy tộc, trong tộc của mình, nàng đứng hàng lão đại, huynh đệ tỷ muội bên dưới đều rất yêu kính nàng. Hơn nữa, nàng từ nhỏ rất hiểu chuyện, cũng rất có trách nhiệm, thấy thượng đế phái nàng đi làm nhiệm vụ, nàng cũng chủ động đáp ứng hạ phàm trợ giúp lão trư…”

Cảnh Thiên miệng vừa kể, tay lại nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay băng lãnh của Từ Trường Khanh, “Huynh có đang nghe hay không? Nếu như không muốn nghe, có thể nói cho ta biết một tiếng. Không phản đối? Không phản đối ta đây liền tiếp tục… Đáng tiếc, cô nương ốc nhồi rất xấu hổ, mỗi lần chú trư muốn thân thiết đụng chạm, nàng sẽ vô thức trốn vào trong cái vỏ của mình. Trư rất phiền muộn a, cô nương ốc nhồi cũng hiểu được mình có điểm không phải. Vì vậy nàng nghĩ muốn chui vào trong vỏ ốc tu luyện để thoát khỏi thân xác đó. Trước khi tu luyện nàng đã nói cho trư biết, ta vẽ một bùa chú vào lòng bàn tay ngươi, nếu như ngươi đói bụng thì cứ gọi tên ta, ta sẽ nghe được và ra ngoài cho ngươi ăn cơm. Một ngày lại một ngày, trư đói bụng. Vì vậy hắn hô tên cô nương ốc nhồi, gọi cô ra ngoài cho nó ăn, thế nhưng cô nương ốc nhồi thủy chung không nghe được, càng không thấy đi ra… Cuối cùng, một tháng trôi qua, cô nương ốc nhồi tu luyện thành công chui ra khỏi vỏ, vừa mở mắt nhìn liền thấy đầu heo gắt gao ôm lấy vỏ ốc của mình – nó đã chết!” Thanh âm Cảnh Thiên càng ngày càng thấp.

Trong trướng, gió thổi nến tàn, bóng đen loang lổ.

“Có phải rất buồn cười không… Vốn dĩ muốn vì ái nhân chịu khổ tu luyện, đến lúc thành công nhìn lại, ái nhân sớm đã chết rồi!” Hắn nhàn nhạt mỉm cười, ngữ khí thê lương, “Huynh có biết vì sao trư lại chết không? Bởi vì nó không có kêu đúng tên cô nương ốc nhồi, hắn kêu chỉ là một cái biệt danh ‘Đậu Phụ Trắng’. Trong lúc nguy cấp đói gần chết, tại thời điểm mấu chốt nhất, nó kêu chính là ‘Đậu Phụ Trắng, tỉnh lại đi, đứng lên đi, cho ta ăn cơm! Ta đói lắm’… Cứ như vậy gọi lại gọi, cuối cùng đã chết!”

Tiếng cười sầu thảm quanh quẩn trong trướng, Cảnh Thiên thanh âm nghẹn ngào, “Người tu luyện, tính danh bát tự đều phải qua hương đàn khấn bái thì mới đúng là tên gọi của mình. Tùy tùy tiện tiện đặt một biệt hiệu sao có thể phát huy tác dụng? Cho nên, đầu heo đó – thật ngu chết đi! Ngu chết đi! Huynh có hiểu hay không? Có hiểu hay không?” Trong lòng hắn nổi lên một trận chua chát, rốt cuộc không thể tiếp tục.

Bên ngoài doanh trướng, gió thổi thê lương, trận trận âm lãnh, cả người hắn đều phát lạnh.

“Đậu Phụ Trắng, tỉnh lại đi! Đứng lên đi! Cho ta ăn cơm! Ta đói lắm rồi! Hơn nữa cũng mệt mỏi rồi… Mệt mỏi lắm rồi…” Cảnh Thiên bắt đầu nói loạn, vô lực ngã vào thành giường.

Nhưng mà, tái nhợt trong lòng bàn tay Cảnh Thiên, ngón tay vô lực của Từ Trường Khanh có điểm run rẩy. Tuy rằng chỉ là xúc giác cực nhỏ, nhưng cũng khiến Cảnh Thiên ngẩn ra, cả kinh đứng lên, “Đậu Phụ Trắng! Đậu Phụ Trắng! Huynh nghe được lời ta nói đúng không? Trả lời ta!”

Sắc trời hôn ám, Cảnh Thiên không nhìn rõ trên mặt Từ Trường Khanh là biểu tình gì. Hắn cuống quít đoạt lấy giá nến, đưa lại gần, quả nhiên nhìn thấy lông mi Từ Trường Khanh đang run rất khẽ, phảng phất như cánh bướm yếu đuối múa nhẹ giữa trời. Tâm Cảnh Thiên bắt đầu run, trước mắt tất cả như mộng, hắn thấy bạch y nhân chậm rãi mở mắt, mi gian nhu tình như nước. Sắc mặt Từ Trường Khanh rất trắng, làn da cũng tái nhợt đến gần như trong suốt, nhưng khoảnh khắc y mở mắt, lại khiến cho hồng trần phồn hoa trở nên âm u thất sắc.

“Đậu Phụ Trắng tỉnh rồi… Đậu Phụ Trắng tỉnh rồi…” Tiêu Ánh Hàn, Thường Dận cùng một đoàn đệ tử Thục Sơn vừa đi đến cửa đã nghe được âm thanh mừng rỡ la to của Cảnh Thiên, nhất thời kinh hỉ lao vào.

Trong doanh trướng vang lên một trận ồn ào, Cảnh Thiên nghe không rõ Từ Trường Khanh nói gì, chỉ thấy người người trong lòng bờ môi liên tục mấp máy.

“Đậu Phụ Trắng, huynh muốn nói cái gì? Huynh nói đi…”

Từ Trường Khanh cất lên thanh âm yếu ớt, “Ta… muốn… gặp… Tần Vương…” Y mặc dù cực kỳ suy yếu, giọng nói lại lộ điểm quyết liệt cùng bất an.

“Huynh, muốn gặp? Tần Vương?”

“Buông đại sư huynh ra, ngươi ôm huynh ấy chặt như thế sẽ ngạt chết huynh ấy.” Thường Dận đẩy Cảnh Thiên đang đờ đẫn ra, khoanh chân ngồi xuống giường, lòng bàn tay chậm rãi xuất lực, áp vào đại huyệt trên lưng Từ Trường Khanh, chân khí hồn hậu miên miên bất tuyệt cứ thế độ nhập cơ thể y.

“Đại sư huynh, huynh kiên trì một chút, Tần Vương sẽ lập tức đến.” Chúng đệ tử Thục Sơn nhất loạt bước lên, đẩy Cảnh Thiên ra tít bên ngoài. Hắn ngỡ ngàng đứng đó, trong đầu một mảnh trống không. Hắn nghe thấy đâu đó có thanh âm tê tái, cho nên ngay cả khi Tần Vương tách vòng vây mà vào, hắn cũng quên đứng dậy chào hỏi.

Không gió, xuân vẫn tự hàn!

Đầy phòng lạnh lẽo, lượn lờ sương đêm, sao trời tịch liêu, Sâm Thương vĩnh cách.

Nỗ lực nhìn quanh bốn phía, Từ Trường Khanh khó khăn lắm mới chuyển tỉnh, thấp giọng nói, “Tần Vương… có chút chuyện… Đơn độc với người… nói…” Đầu ngón tay y khẽ run, lời nói mê man, khí tức yếu ớt khiến kẻ khác không khỏi đau lòng. Nhưng mà, mâu trung kia lại mười phần kiên định, thanh thanh sở sở tỏ rõ tín niệm cùng cứng cỏi không nói được thành lời.

Tâm Cảnh Thiên nhất thời đau nhức, mâu trung dường như có lửa, kịch liệt đốt cháy não bộ hắn.

“Được! Được!” Niên thiếu Tần Vương không rảnh để ý đến dị trạng của Cảnh Thiên, hắn lập tức nhận lời y, xoay người phân phó, “Toàn bộ các ngươi lui xuống!”

“Vâng!”

Trong trướng, ánh nến chập chờn, mờ nhạt cùng thảm đạm, chiếu lên thân ảnh hai người. Phía sau rèm, mơ hồ có thể thấy được Tần Vương lúc thì liên tục gật đầu, lúc lại cúi người bên tai Từ Trường Khanh nói nhỏ. Hai người trong lúc đó nói những gì, tự nhiên không một ai hiểu được.

Chí ít, Cảnh Thiên không thể nào hiểu được.

Hắn tận lực gọi Từ Trường Khanh tỉnh dậy, ngược lại chỉ đổi lấy một câu nói của đối phương, “Ta muốn gặp Tần Vương.” Ngữ khí run run của Từ Trường Khanh tựa như búa tạ hung hăng nện vào lòng hắn. Hiện tại, hắn ngồi ngay trên mặt cỏ bên ngoài doanh trướng, hai nắm tay xiết chặt, lại thả lỏng, lại xiết chặt, móng tay hung hăng cắm vào lòng bàn tay.

Thế nhưng, không đau, tuyệt đối không đau.

Xa xa, là thanh ảnh núi cao, là quầng sáng trăng tròn. Gió đưa hương hoa, tất cả chìm vào khói sương mờ mịt. Tình duyên như có như không, tan rồi lại tụ, tụ rồi lại tan. Tư vị hô hấp tựa như đao cắt, cắt lấy huyết nhục rữa nát, khiến hắn cả người phát lạnh. Thường Dận nhìn bóng lưng thanh sam nhân, loại tư thế này, loại mất mát không cần che giấu này, khiến hắn nhớ tới thứ từng gặp qua tại núi sau Thục Sơn – Sói!

Sói bị thương đứng dưới ánh trăng!

Mất đi ái nhân, trắng đêm gào rú!

Không biết đã qua bao lâu, rèm cửa vén lên, Tần Vương sắc mặt nặng nề đi ra.

“Thế nào? Từ đạo trường nói gì?”

“Đại sư huynh của ta thế nào rồi?”

Lướt qua đám người trước mắt một lượt, Lý Thế Dân có chút mệt mỏi phất tay, ngữ khí trầm thấp đáp, “Y đã ngủ rồi… Tình hình cụ thể không tiện nói ở đây, để sau sẽ nói.”

“Đậu Phụ Trắng có truyền lời cho ta không?” Cảnh Thiên chen ra, tiến lên ép hỏi, ngữ khí cực kỳ vô lễ.

Tần Vương có điểm kinh ngạc nhìn Cảnh Thiên mâu sắc huyết hồng, nghiêm mặt đáp: “Không có!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play