Lan can đã sớm bị đóng băng, toát lên mùi tanh rỉ sắt, khi Lâu Tư Phàm dùng sức, những mảnh gỉ màu đỏ sậm liên tục bóc ra từng mảng.

Vì tìm Hạ Trường Sinh xin lỗi mà Lâu Tư Phàm chạy khắp cả huyện.

Anh ta gọi điện thoại nhưng điện thoại của Hạ Trường Sinh đã tắt máy.

Trạm xe lửa tạm thời không có đoàn tàu về tỉnh, bởi vậy anh ta tìm khắp các phòng chờ ở  ga xe lửa nhưng chẳng thu hoạch được gì.

Anh ta liền chạy đến trạm xe buýt, nhưng đêm nay đã ngừng vận chuyển, cuối cùng vẫn thành mất công.

Anh ta không dám nghĩ tới khả năng ‘Hạ Trường Sinh đến tìm Đông Ca’, bởi vậy sân trượt băng nhà Đông Ca là địa điểm cuối cùng cũng bất đắc dĩ nhất mà anh ta tìm đến.

Sau đó anh ta liền thấy hai người đang nhảy trên sân băng khoáng đãng.

Lâu Tư Phàm nắm chặt lan can, cảm giác rét buốt đau đến thấu xương kia đối với anh ta mà nói đã không coi là gì.

…Họ Đông, mày đoạt nhiều thứ của tao như vậy vẫn còn chưa đủ sao?

Tại sao còn muốn cướp Hạ Trường Sinh của tao??

061 vốn không muốn nói nhiều, nhưng không chịu nổi ánh mắt thật sự quá mức trắng trợn của Lâu Tư Phàm: “…Hắn vẫn chưa đi.”

Trì Tiểu Trì nhìn chằm chằm trị giá hối hận đang nhanh chóng dâng lên, vội vàng đổi thẻ trong kho hàng:  “Tôi biết, giống như tay bắn tỉa. Tôi dám cam đoan nếu trong tay gã ta mà có khẩu súng thì sẽ lập tức bắt nát sọ tôi đấy.”

061: “…Tôi cảm thấy tên đó không có ý tốt.”

Trì Tiểu Trì cà lơ phất phơ: “Coi thầy nói gì kìa. Đừng quên gã từng có hảo ý với Đông Ca đó nha.”

061 cười cười.

Anh đã hiểu rõ Trì Tiểu Trì.

Người này ngoài miệng không thèm để ý đến bất kỳ chuyện gì nhưng trên thực tế đều để ở trong lòng.

…Mọi thứ đã có cậu ấy, không cần lo lắng.

Nghĩ tới đây, 061 có chút muốn cười.

Rõ ràng anh mới là hệ thống giúp đỡ để người ta an tâm, trong khi Trì Tiểu Trì không có bất kỳ năng lực đặc biệt nào lại có sức mạnh trấn an người khác hơn cả anh.

Ba giờ đêm, kết thúc đêm giao thừa, Trì Tiểu Trì và người nhà đã ngủ.

Hạ Trường Sinh ở trên giường trong phòng khách, trằn trọc trở mình, khó có thể ngủ yên.

Anh nén xuống nước mắt trực trào, mới nhịn được cảm giác tội lỗi cực lớn, cẩn thận ngồi dậy, mở vali ra, đem quần áo lót mấy lớp lên tấm đệm mới tinh, sau đó động tác cứng đờ bò lại trên giường, đưa bàn tay mò vào trong chăn, tiện tay lừa gạt chính mình.

Rất nhanh, tiếng than nhẹ rầu rĩ truyền đến từ bên trong, cào đến ngứa ngáy lòng người: “Ưm, ưm…”

Trước mắt anh ấy một chốc là bộ dáng tung bay diệu kỳ của Đông Ca, một chốc là bộ dáng kiêu căng lại lạnh nhạt của cậu ấy, khóe mắt ướt sũng đỏ hoe, trêu chọc tâm tư của anh ta đến mức bốc hỏa.

Hạ Trường Sinh khổ não mà nghĩ, tại sao lại như vậy chứ.

061 ở cách vách than thở một tiếng.

…Haizz, người trẻ tuổi.

Anh điều chỉnh cách âm ở phòng khách của Hạ Trường Sinh đến mức cao nhất, sau đó tiếp tục xem ‘The Matrix’ của mình.

Bộ phim này nói về nhân vật chính là Neo trong lúc vô tình phát hiện thế giới mình đang ở xảy ra khác thường, tiếp theo không ngừng điều tra và phát hiện chính bản thân mình đang ở trong một thế giới giả lập do trí tuệ nhân tạo điều khiển.

Nói về tình tiết thì bộ phim này rất đặc sắc, nó phản ánh những tác động có thể có của những tiến bộ công nghệ đối với con người.

Nhưng vì sao Trì Tiểu Trì lại đột nhiên nhắc đến bộ phim này với Đông Phi Hồng.

061 nghĩ, lẽ nào cậu ấy phát hiện Đông Phi Hồng chính là ‘Giả lập’ mà mình tạo ra?

Nhưng tại sao cậu ấy không trực tiếp hỏi mình?

Theo tính cách của Trì Tiểu Trì, nếu như phát hiện thì sẽ to mồm mà gọi Đông Phi Hồng một tiếng ‘Thầy Lục’, tiếp đó là thưởng thức vẻ mặt trố mắt ngoác mồm của anh, rồi cười ha ha.

Nhưng Trì Tiểu Trì không có.

Thậm chí khi nhắc đến bộ phim đó, trong mắt của cậu ấy tràn đầy nhàn nhạt u buồn và tự giễu.

061 nghĩ, loại tâm tình này không nên xuất hiện trong mắt Trì Tiểu Trì.

Anh muốn làm bác sĩ của cậu, trị hết tất cả tâm bệnh của cậu.

Nhưng hiện tại cho dù anh nắm giữ nhiều quyền hạn hơn nữa cũng không có chìa khóa mở cửa nội tâm của Trì Tiểu Trì.

Cho nên anh xem bộ phim đó hết lần này đến lần khác.

…Anh muốn tìm được chiếc chìa khóa đó.

Ngày hôm sau, Hạ Trường Sinh không thể rời đi.

Trong số những người khách nối liền không dứt đến chúc mừng tân niên có xen lẫn Lâu Tư Phàm.

Anh ta ăn mặc vô cùng chỉnh tề, sau khi chào hỏi ba mẹ của Đông Ca, anh ta mới kéo Hạ Trường Sinh đến một chỗ yên tĩnh bên cạnh sân băng để nói chuyện: “May là cậu ở đây, làm mình lo lắng cả đêm.”

Tình cảm bạn bè nhiều năm như vậy, Hạ Trường Sinh cũng không phải người thù dai, tối hôm qua anh cũng tự giác sám hối sai lầm của mình.

Hạ Trường Sinh nói: “Điện thoại di động của mình bị mất rồi, không phải cố ý không nhận điện thoại của cậu. Xin lỗi.”

“Để mình tiếp tế cho cậu.” Lâu Tư Phàm nói, “Coi như nhận lỗi, có được hay không?”

Hạ Trường Sinh nói: “Không cần.”

Lâu Tư Phàm cười nói: “Giữa chúng ta còn tính toán gì nữa? Trước đây mình còn tặng cậu lưỡi trượt đấy.”

Hạ Trường Sinh nghiêm túc nói: “Giữa bằng hữu không nên để tiền bạc ảnh hưởng. Lúc đó là mình mua không nổi, sau này chẳng phải đã mua lại một cặp khác trả cho cậu sao?”

Lâu Tư Phàm nói: “Đến bây giờ mình vẫn còn giữ lại cặp lưỡi trượt kia.”

Hạ Trường Sinh gật đầu: “Mình cũng vậy.”

Vài câu nói ít ỏi lại để cho Hạ Trường Sinh nghĩ đến đoạn thời gian u ám đen tối thuở thiếu niên kia.

Anh ta có vẻ ngoài hơi nữ tính, môi đỏ răng trắng, đôi mắt long lanh, nhưng tướng mạo như vậy của anh ta lại rất bị xem thường bởi đám nam sinh.

Tiêu chuẩn trong thế giới của con nít rất đơn giản mà lại tàn nhẫn. Đối với bọn họ mà nói, không giống bình thường chính là cái tội lớn nhất.

Khi anh ta bắt đầu hoài nghi ý nghĩa tồn tại của chính mình thì Lâu Tư Phàm xuất hiện.

Lâu Tư Phàm cứu anh ta ra từ vực sâu, mua cho anh ta lưỡi trượt mà anh ta không thể mua nổi, cũng nói với anh ta tại sao không thử trượt đôi? Cậu phải học bước ra ngoài, giao lưu với người khác.

Lâu Tư Phàm từng cứu anh ta, cho nên Hạ Trường Sinh không đành lòng nhìn cậu ấy cũng ngã vào một vực sâu khác.

Tại bữa tiệc gia đình ngày hôm qua, đó là lần đầu tiên Lâu Tư Phàm trước giờ luôn hiền hòa tốt bụng lộ ra nội tâm âm u trước mặt Hạ Trường Sinh.

—-Cậu ta đố kị Đông Ca, đố kị đến gần như phát điên.

Mấy năm qua, so với trình độ của Đông Ca luôn vững vàng thăng tiến thì trạng thái của Lâu Tư Phàm luôn giậm chân tại chỗ, thậm chí còn có xu hướng thối lui, huấn luyện viên đã tìm Lâu Tư Phàm nói vài lần, nhưng vẫn không nên chuyện.

Hạ Trường Sinh hiểu rõ tâm trạng của Lâu Tư Phàm.

Cõi đời này thánh nhân quá ít, ai chưa từng có một hai ý nghĩ âm u đây.

Nhưng Hạ Trường Sinh không muốn bỏ mặc để sự đố kị ăn mòn trái tim của người bạn thân.

Lâu Tư Phàm cẩn thận nhìn vào mắt của Hạ Trường Sinh: “Trường Sinh, đừng đi, ở lại đây qua tân niên đi. Trong đội giờ rất quạnh quẽ, nếu cậu bởi vì mình mà tân niên năm nay không vui thì mình hổ thẹn chết mất. Với lại sang năm cậu phải đi Phần Lan, chúng ta ít nhất có đến một tháng không gặp mặt…”

Hạ Trường Sinh suy nghĩ một chút: “Ừm, được.”

Những năm này Lâu Tư Phàm đều chưa từng đỏ mặt với Hạ Trường Sinh, không ngờ Hạ Trường Sinh lại giống như mèo Ba Tư, trông thì có vẻ cao ngạo nhưng vuốt lông vài cái là có thể dỗ dành.

Lâu Tư Phàm vui vẻ nói: “Mình đi lấy hành lý ngay cho cậu.”

Ai ngờ Hạ Trường Sinh giữ tay anh ta lại, giương giọng gọi: “Đông Ca?”

Hạ Trường Sinh cho rằng Đông Ca ở trong phòng, ai ngờ một giọng nói từ trên đỉnh đầu của hai người ở cách đó không xa truyền đến: “Tiền bối.”

Hai người cùng nhau ngẩng đầu, thấy Đông Ca.

Cậu ấy nằm úp sấp trên lan can khán đài, cầm miếng khăn nóng hổi mà lau: “Bạ mẹ em và chú út đi chúc tết rồi. Một mình em ở nhà chán quá, nên đến đây quét dọn sân băng một chút.”

Vừa nhìn thấy Đông Ca, Hạ Trường Sinh liền nghi ngờ có phải nơi nào đó trên thân thể của mình sinh bệnh hay không.

….Tim rõ ràng đập thình thịch nhưng lại có cảm giác thở không ra hơi.

Hạ Trường Sinh ngửa đầu hỏi: “Sao em không cùng đi chúc tết?”

Đông Ca lời ít mà ý nhiều: “Đi theo phiền phức lắm.”

Bắt tay hết một vòng, lại ký tên hết một vòng, tiếp tục là tám chuyện về trượt băng, ngoài ra còn bị bắt biểu diễn ‘nhảy một chút’, đều là chương trình lặp đi lặp lại hằng năm, còn không bằng ở nhà quét dọn còn có ý nghĩa hơn.

Nói xong, cậu khẽ gật đầu với Lâu Tư Phàm: “Lâu tiền bối, tân niên vui vẻ.”

Khóe miệng của Lâu Tư Phàm bị gió lạnh làm cho cứng đờ: “Chào em.”

Hạ Trường Sinh hỏi: “Mấy ngày này anh có thể tiếp tục quấy rầy ở nhà em không?”

Nghe vậy, Lâu Tư Phàm đột nhiên nắm tay lại, đáy lòng có ngọn lửa nhỏ đang chậm rãi nướng lên trái tim, khiến anh ta có kích động muốn hét to một tiếng để Đông Ca cút ngay lập tức.

Trì Tiểu Trì hơi nghiêng đầu: “Nếu là tiền bối thì không tính là quấy rầy.”

Hạ Trường Sinh: “Còn bác trai bác gái…”

Trì Tiểu Trì: “Để em nói.”

Hai ba câu liền bàn xong việc ở nhờ, Hạ Trường Sinh quay lại nhìn Lâu Tư Phàm: “Lâu ca, sau này nếu muốn tìm mình ra ngoài chơi thì dẫn theo Đông Ca nhé.”

Theo Hạ Trường Sinh cảm thấy thì Lâu Tư Phàm và Đông Ca giao lưu hơi ít.

Nếu như trói chặt Đông Ca với mình thì có thể khiến Lâu ca có nhiều cơ hội tán gẫu với Đông Ca hơn, sẽ phát hiện Đông Ca là một cậu nhóc không tệ.

Lâu Tư Phàm chớp mắt, bày ra một nụ cười cực kỳ hiền hòa: “Tốt, lần này là Lâu ca nợ cậu. Tất cả đều nghe theo cậu.”

Sau đó Lâu Tư Phàm nâng mặt lên, cười nói với Đông Ca: “Ngày mai có rảnh không? Chúng ta đi chơi bóng bàn đi.”

Trì Tiểu Trì hơi gật đầu: “Ừm, cũng được.”

Tiễn Lâu Tư Phàm rời đi, Hạ Trường Sinh đi đến bên cạnh Trì Tiểu Trì đang lau lan can: “Còn việc gì cần làm không?”

Trì Tiểu Trì ngẩng đầu, không khách khí với Hạ Trường Sinh: “Tiền bối biết điều khiển xe là băng không?”

Hạ Trường Sinh: “Biết.” Trước đây từng làm công ở sân băng trên tỉnh để kiếm tiền đi học.

Trì Tiểu Trì nói: “Vậy chúng ta cà phẳng mặt băng một chút rồi đi dội nước đi.”

Hạ Trường Sinh: “Được.”

Hai tên trẻ ranh to xác bỏ ra bốn tiếng đồng hồ làm phẳng sân băng trống trải. Những góc mà xe là băng không thể với tới thì chỉ có thể giải quyết bằng cách chặt băng rồi dội nước nóng.

Công việc rườm ra như vậy nhưng hai người lại làm rất vui vẻ.

Trì Tiểu Trì nói cho Hạ Trường Sinh kinh nghiệm của mình: “Dội băng có thể sử dụng nước ấm khoảng 50 độ, nếu pha thêm một chút sữa bò trong nước thì khi mặt sân kết băng sẽ bằng phẳng hơn, nhìn cũng đẹp mắt hơn.”

Kiến thức như vậy, nếu là người khác nghe thấy thì có lẽ sẽ cảm thấy vô cùng tẻ nhạt nhưng Hạ Trường Sinh lại nghiêm túc hỏi ngược lại: “Tỉ lệ là bao nhiêu?”

Trì Tiểu Trì nói cho Hạ Trường Sinh biết.

Vì để nghiệm chứng, hai người chạy vào phòng ôm một hộp sữa bò ra, pha vào trong nước ấm rồi đổ vào két nước.

Hạ Trường Sinh dựa vào chỗ kế bên ghế tài xế của xe là băng, khoanh tay nhìn Đông Ca.

Cậu ấy mặc một chiếc áo lông màu đen phối với quần jean xanh, lông mày hơi cau lại, hiện ra vẻ nghiêm túc, bởi vì trong quá trình rót nước không quá thuận lợi nên cậu ấy liếm môi một chút, đôi môi đỏ tự nhiên trở nên óng ánh long lanh.

Hạ Trường Sinh dời tầm mắt, không tự chủ mà nghĩ đến cảnh trượt băng đôi tối hôm qua, nghĩ đến mấy năm nay hai người hợp tác gần gũi, nghĩ đến chính mình ở bên sân chờ cậu ấy, còn cậu ấy lại như tinh linh bay lượn giữa sân băng.

Anh ta nghĩ một lúc, cười một chút, mãi đến khi Trì Tiểu Trì lên tiếng gọi: “Tiền bối.”

Hạ Trường Sinh: “…Hả?”

Trong mắt Trì Tiểu Trì, lúc này Hạ Trường Sinh hơi nhếch môi cười, gò má hơi ửng hồng, như miếng bánh quy anh đào ngon miệng.

Trì Tiểu Trì ngồi vào buồng lái, nói với 061: “Thầy Lục, chờ sau khi điểm hối hận của Lâu Tư Phàm tràn đầy thì chúng ta đi thôi.”

061: “…Không tiếp tục tích cóp thêm à?”

Trì Tiểu Trì giáo dục 061: “Thầy Lục, làm người làm hệ thống đều phải học cách biết thỏa mãn.”

061: “…” Xin hỏi người đổi gần nửa cái kho thẻ là ai đây.

Cùng lúc đó.

Trong một tiệm cà phê, Lâu Tư Phàm ngồi đối diện ngay tại cửa với một người đàn ông có dáng dấp hơi gầy.

Người đàn ông châm điếu thuốc: “Anh không thích cậu hai đến, kéo cả bầy đông đúc, ầm ĩ cả nhà.”

Một cô gái trong cửa hàng bịt mũi, chỉ vào bảng báo trên tường: “Anh gì đó ơi, nơi này cấm hút thuốc…”

Tên gầy gò kia liếc nhìn cô gái một cái rồi đẩy cửa kính tiệm cà phê ra.

Gió lạnh dưới không độ cuốn vào quán cà phê đang ấm áp như xuân, lạnh đến mức cô gái kia trừng cả mắt, đi chầm chậm đến đóng cửa.

Tên gầy gò liếc nhìn bộ dáng run lập cập của cô gái, gã toét miệng cười hì hì.

Lâu Tư Phàm khuấy đều sữa trong tách cà phê, tay phải đè lên một bức ảnh chụp chung, đầu ngón tay trượt chầm chầm trên bề mặt bức ảnh.

Tên gầy gò nhoài cổ sang: “Ấy dồ, thật sự mang theo ảnh ra đây ha.”

Lâu Tư Phàm nói: “Chẳng phải anh muốn xem sao?”

Gầy gò đưa tay ra: “Để anh họ nhìn thử một cái, tên nào là người yêu của chú.”

Lâu Tư Phàm đưa bức ảnh cho gã ta: “Hàng đầu tiên từ dưới đếm lên, đứng thứ hai từ bên trái đếm qua.”

Đây là ảnh chụp chung trong lễ kỷ niệm ba mươi năm thành lập đội tuyển tỉnh vào mùa xuân năm ngoái, bên trong có ước chừng hai mươi đội viên xuất sắc trong đội tuyển trượt băng của tỉnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play