Chu Thủ Thành trừng mắt nhìn “Giáo án” trong máy vi tính đến ngẩn người.
Giấc mộng ngày hôm qua quá chân thực, chân thực đến mức hiện tại ông nhớ đến vẫn còn cảm giác sởn cả da gà.
Cho dù đau đớn, kêu gào thảm thiết, đổ mồ hôi, tất cả đều vô cùng chân thực. Cục kẹo chưa tan hết ngày hôm qua đến bây giờ như còn dính vào vách dạ dày của Chu Thủ Thành, càng ngày càng nặng, càng ngày càng rơi xuống, hận không thể xuyên thủng dạ dày của ông.
“…Thầy ơi?”
Bây giờ Chu Thủ Thành chỉ cần nhìn thấy Trì Tiểu Trì thì không chỉ mất hết tất cả dục vọng, miệng đắng lưỡi chát, mà còn có thể tự nhiên sinh ra kích động muốn co giò bỏ chạy.
Nếu để bên ngoài biết ông thật sự sợ hãi một đứa nhóc vị thành niên chỉ cao đến ngực mình vì một giấc mộng không đầu không đuôi thì e là sẽ bị người ta cười đến rụng răng.
…Nhưng chỉ có bản thân ông mới biết nỗi sợ hãi của mình không phải không có lý do.
“Thầy ơi!”
Chu Thủ Thành bỗng nhiên giật mình, sờ lên trán, bàn tay dính đầy mồ hôi.
Trì Tiểu Trì nâng quai hàm nhìn ông, tựa như cười mà lại như không, ánh mắt dường như có thể nhìn ra tâm sự chật vật của ông, giọng điệu ngây thơ một cách đạo đức giả: “Thầy Chu, bài toán này phải giải thế nào ạ?”
Chu Thủ Thành không thể chịu đựng được nữa.
Ông cảm thấy chính mình vì giấc mộng kỳ dị kia gây nên ảo giác, mắc phải tâm bệnh, trông gà hóa cuốc, ngay cả vẻ mặt của Trì Tiểu Trì thoạt nhìn cũng tràn đầy ý tứ hàm xúc khiến người ta sởn cả tóc gáy.
Tâm tư của Chu Thủ Thành du đãng đến tận khi cha mẹ Trì Tiểu Trì tan tầm trở về, ông bèn đi tìm bọn họ, khéo léo bày tỏ gần đây sức khỏe của mình không được tốt, có lẽ không thể tiếp tục phụ đạo cho Trì Tiểu Trì.
Cha của Trì Tiểu Trì không hé răng, bà Trì đứng bên cạnh thì ngược lại.
Bà nói kháy: “Thầy Chu, sức khỏe của thầy không tốt, đương nhiên chúng tôi có thể hiểu, chúng tôi cũng không phải người không thấu tình đạt lý, nhưng ý của thầy là muốn nghỉ phụ đạo hết cả mùa hè này?”
Chu Thủ Thành ngoác mồm líu lưỡi.
Bà Trì tỏ ra vô cùng oan ức: “Thầy Chu, Tiểu Trì của chúng tôi đang ở bước ngoặt quan trọng của cuộc đời, ban đầu thầy đồng ý phụ đạo cho nó, chúng ta là hàng xóm nhiều năm, chúng tôi rất yên tâm khi giao con trai cho thầy. Nhưng thầy không thể đồng ý rồi lại không giữ lời. Hiện tại các lớp học hè đã đủ chỉ tiêu, không nhận thêm người, những chỗ khác thì đắt đến cắt cổ, một bài giảng mà muốn lấy gần nửa tháng lương của nhà tôi, hiện tại thầy mặc kệ nó, chúng tôi có thể đưa con trai đến chỗ nào để học đây?”
Bình thường Chu Thủ Thành luôn cẩn thận giữ hình tượng cá nhân, quan hệ với hàng xóm cực kỳ hòa thuận, chưa từng bày ra sắc mặt với ai, nếu không phải lúc này tâm trạng rối như tơ vò, nhìn thấy mặt Trì Tiểu Trì liền cảm thấy dị ứng thì ông cũng sẽ không làm ra chuyện thất hứa như vậy.
Nhưng mà đuối lý thì phải chịu thiệt thòi, Chu Thủ Thành làm giáo viên nổi bật nhiều năm, thường chỉ thấy phụ huynh học sinh cúi đầu khom lưng với ông, nhờ ông quan tâm con mình, lần này đột nhiên bị người ngang ngược không biết lý lẽ chỉ vào mũi trách cứ khiến ông đỏ bừng cả mặt, khô khan giải thích: “Không phải…”
“Thầy trách chúng tôi không đóng tiền học phí cho thầy phải không?” Bà Trì lộ ra vẻ mặt không ngờ, “Nếu thầy muốn như vậy thì cứ nói thẳng là được, chúng tôi sẽ trả cho thầy, đừng làm chuyện ấp a ấp úng dằn vặt người làm cha làm mẹ chúng tôi có được không?!”
Lời này quá không khách khí, Chu Thủ Thành nghe thấy mà cơn giận từ từ bốc lên.
Thường ngày ông dạy phụ đạo cho bọn nhỏ đều không lấy tiền, bởi vì có thu hoạch khác, cho nên ông không tính toán chuyện tiền bạc.
Chu Thủ Thành chưa từng nghĩ đến việc mình lại quen với loại người xòe tay ra ăn xin, còn xem chuyện này như đương nhiên!
Nhưng ông còn muốn ở lại nơi này, con trai cũng ra nước ngoài rồi, ông không thể không nể mặt hàng xóm, ảnh hưởng đến sinh hoạt sau này của mình.
Chu Thủ Thành thở ra một hơi nặng nề, sau khi bình ổn tinh thần, ông bày ra bộ dáng khiêm tốn: “Thật xin lỗi, bởi vì sức khỏe của tôi hiện tại rất tệ, trước hết tôi xin nghỉ một tuần lễ. Một tuần lễ sau tôi phụ đạo tiếp cho Tiểu Trì, hai người thấy có được không?”
Thấy vợ sắp đạt được mục đích, ông Trì ngậm miệng đã lâu lúc này mới ung dung đứng ra, trước tiên giả vờ rầy la vợ vài câu “kỳ cục quá”. Sau đó nịnh nọt cười nói với Chu Thủ Thành: “Thầy Chu, vậy chúng ta cứ quyết định vậy đi.”
Chu Thủ Thành bề ngoài thì đáp “nhất định rồi nhất định rồi”, nhưng trong lòng lại tức giận đến ngã ngửa.
Gia đình này là loại người nào vậy?!
Nhưng cái gia đình phiền phức này lại là Chu Thủ Thành tự mình tuyển chọn tỉ mỉ từ ban đầu.
Ông nhẫn nhịn chịu đựng, bước ra khỏi nhà họ Trì, suy nghĩ, lại trì hoãn thêm một tuần.
Chờ ông quên đi giấc mộng này thì bằng mọi giá sẽ đòi lại tất cả mọi tổn thất từ Trì Tiểu Trì về cho bằng được!
Không ngờ đến tối ông mang dép lê đi ra ngoài vất rác thì lại nghe thấy bà Trì đang tọc mạch về chuyện ông phụ đạo với người trong chung cư.
“Lúc trước nhà bọn tôi mời thầy Chu ăn một bữa cơm ngon, là chính thầy ấy đồng ý phụ đạo cho Tiểu Trì nhà tôi, không lấy một cắc, kết quả là hôm nay đột nhiên tới tìm nhà tôi nói không muốn dạy phụ đạo nữa, hỏi lý do là gì thì chẳng chịu nói. Mọi người nói xem, có người nào như thầy ấy hay không?”
Có người vừa nói đùa vừa nói thật: “Hay là tên nhóc nhà chị quá bướng nên không dạy nổi.”
Bà Trì gắt một cái: “Ít nói lung tung đi, Tiểu Trì nhà tôi dạo này rất khá, mỗi ngày trở về đều nói ra lời hay mà thầy Chu dạy, chỗ nào không hiểu thì còn biết bật ghi âm để nghe lại. Nó bảo muốn tập trung thi điểm cao nhất, sau này còn phải đi ra ngoài thi nữa đấy.”
Mấy bà dì giả tạo hâm mộ một lúc, sau đó bà Trì đưa ra lời bình về Chu Thủ Thành: “Đúng là thói đời, thầy giáo hay không phải thầy giáo thì nói cho cùng vẫn muốn tiền mà thôi.”
Ngoại trừ nghe thấy những lời buồn bực, Chu Thủ Thành còn toát cả mồ hôi lạnh, vốn định vứt rác nhưng lại ngơ ngác mang trở về, tiện tay đặt trước cửa.
Phụ đạo…ghi âm?
Trì Tiểu Trì có ghi âm? Tại sao ông không hề nhận ra?
Chu Thủ Thành nhớ rõ mình từng thăm dò ranh giới của Trì Tiểu Trì, phát hiện cậu rất ngây ngô, lời nói của mình ẩn chứa những câu từ người lớn nhưng Tiểu Trì cũng không hiểu rõ, cũng không mẫn cảm đối với chuyện tình cảm giữa nam giới với nhau.
Lúc đó Chu Thủ Thành còn vì chuyện này mà cảm thấy hưng phấn.
Ông rất thích những đứa trẻ chưa từng bị vấy bẩn.
Nhưng nếu những lời bí mật của ông nói với cậu bị người khác nghe được…
Chu Thủ Thành bất an lấy ra chìa khóa, đang muốn mở cửa thì bỗng nhiên vai bị người khác vỗ một cái.
Khi ông vừa quay đầu lại liền nhìn thấy khuôn mặt gần trong gang tấc của Trì Tiểu Trì, hai chân run lên, thiếu chút nữa đã làm rơi chìa khóa.
Trì Tiểu Trì tay trái cầm túi rác, chỉ chỉ cái túi dưới chân Chu Thủ Thành: “Để em giúp thầy ném rác nhé?”
Chu Thủ Thành nắm lấy ván cửa, vội vã ừ một tiếng, vội vàng đi vào bên trong, sau khi khép cửa lại chỉ còn một khe nhỏ, cách một lớp cửa mới có tâm tình nói thêm một câu với cậu: “Cảm ơn em.”
Trì Tiểu Trì đứng trước khe cửa, nhìn bả vai của Chu Thủ Thành bị mình dán ba chiếc thẻ, cậu làm ra hành động “bye bye”: “Thầy nghỉ ngơi cho khỏe nhé.”
Chu Thủ Thành bị cậu cười đến sợ hãi, không khống chế được sức lực trong tay, đóng cửa rầm một cái.
Trì Tiểu Trì đá túi rác của Chu Thủ Thành trước cửa, nhìn thấy nước canh bẩn trong túi rác uốn lượn chảy vào khe cửa của ông, cậu mới nhấc cái túi rác kia lên, tùy tiện sửa lại một chút rồi chậm rãi đi xuống lầu.
Đêm hôm đó Chu Thủ Thành lại nằm mơ thấy một cơn ác mộng tương tự.
Vai chính vẫn là Trì Tiểu Trì, còn Chu Thủ Thành thì toàn thân vẫn vô lực, tựa như bệnh nhân bị tiêm vào thuốc gây tê.
Ông đang ở trong một nơi tựa như phòng giải phẫu, bốn phía chỉ có màu trắng và xanh âm u. Ông nằm trên bàn mổ còn Trì Tiểu Trì đang đi lại xung quanh căn phòng để chuẩn bị dụng cụ.
Trì Tiểu Trì ung dung đeo găng tay cao su vào, âm thanh đó chẳng khác nào đang lôi kéo thần kinh của Chu Thủ Thành.
Sau đó cậu lấy ra một ống tiêm, nhẹ nhàng đẩy chuôi ống tiêm một chút thì có vài tia nước mang theo mùi thuốc bắn lên mặt Chu Thủ Thành.
Chu Thủ Thành bị mùi thuốc hòa lẫn với mùi cồn khiến tâm trạng run rẩy.
Ông run giọng dò hỏi: “Trì Tiểu Trì, em muốn làm gì?…Đây là cái gì?”
Trì Tiểu Trì cúi đầu, ánh sáng trên kim tiêm chiếu rọi lên mắt của cậu đặc biệt sáng ngời: “Thầy hỏi cái này à? Cái này gọi là thuốc ức chế testosterone, rất thích hợp điều trị căn bệnh của thầy.”
Chu Thủ Thành tái mặt: “Thầy không có bệnh…em thả thầy ra!!”
Cảnh vật xung quanh thay đổi làm cho ông cho rằng đây là giấc mộng, nhưng trong nhận thức của Chu Thủ Thành thì giấc mộng không chân thực như vậy, ánh sáng lạnh của đèn giải phẫu khiến người ta tê cả da đầu, cũng không nồng nặc mùi thuốc như thế này.
“Tiêm vào chỗ nào đây.” Trì Tiểu Trì không để ý đến sự chống cự vô lực của Chu Thủ Thành, cậu vẫn còn đang trầm ngâm.
Ngón tay của cậu chậm rãi mơn trớn da đầu của Chu Thủ Thành, tùy tiện chọn một chỗ tiêm vào.
Cho dù Chu Thủ Thành không hiểu về y khoa nhưng cũng biết trên thế giới này rất hiếm khi tiêm vào từ huyệt thái dương.
Cảm giác da dẻ bị mũi kim đâm thủng khiến Chu Thủ Thành ngây người vài giây sau đó mới ngẩng đầu lên, tựa như một con tôm bị lửa thiêu, co cuộn thân thể nhưng không có cách nào trốn khỏi giường giải phẫu.
Trì Tiểu Trì cầm lấy ống tiêm thứ hai, đem mũi kim sáng bóng tiêm vào da đầu của ông.
Không tìm tĩnh mạch, không trải qua tiêu độc, mồ hôi từ trên tóc của Chu Thủ Thành chảy ròng ròng, chảy vào lỗ thủng nhỏ bị kim tiêm chọc vào gây nên cơn đau nhói.
So với cơn đau chui vào trong xương như lúc trước, loại đau này tinh tế hơn, hành hạ Chu Thủ Thành chỉ còn sức than nhẹ “a a”, dưới cằm tê dại, nước dãi thuận khóe miệng trào ra.
Sau khi tiêm xong, Chu Thủ Thành nghi ngờ não của mình đã tràn ngập nước thuốc, thủng trăm ngàn lỗ, không biết lúc nào sẽ chảy nước ra ngoài, hoặc là sưng phù rồi vỡ toang.
“Loại thuốc này không thể tiêm một lần là có tác dụng ngay, chỉ có thể hạ thấp hàm lượng hoóc-môn trong cơ thể của thầy.” Trì Tiểu Trì thân cận nhẹ giọng nói bên tai Chu Thủ Thành, “Phải mất 15 năm mới hoàn toàn triệt tiêu chất thải màu vàng của thầy. Hiện tại em tiêm vào cho thầy là chỉ một phần, sau này chỉ cần bệnh của thầy không ổn thì cách một thời gian em sẽ đến tiêm cho thầy.”
Chu Thủ Thành bị mùi hôi chua của nước canh thiêu vô cùng buồn nôn khiến ông sặc mũi ngồi dậy, lúc này cũng đã là trưa ngày hôm sau.
Ông lung lay đứng dậy, đi đến phòng khách.
Nước trên đất đã khô, kết thành vết bẩn màu vàng đậm, Chu Thủ Thành nắm lấy tóc, như con thú bị nhốt trong phòng nhỏ, đi tới đi lui, đôi mắt đỏ ngầu.
Tóc của ông như có một ổ rận, vô cùng ngứa ngáy, giống như lỗ kim kia còn ẩn núp trong tóc, nhưng cho dù ông xem gương bao nhiêu lần vẫn chỉ thấy một nùi tóc đen.
Không đúng, lỗ kim nhất định còn…
Nếu không tóc của ông không thể ngứa như thế…
Chu Thủ Thành thở hổn hển, dùng tông đơ điên cuồng cắt tóc của mình, dù cho cạo tổn thương da đầu, chảy máu, nhưng ông cũng quyết tâm cắn răng cạo cho đến khi trọc lóc.
Ông cầm lấy gương, nhắm ngay đầu mình.
Trên đầu hoàn toàn sạch sẽ, một vết châm cũng không có.
Khúc mắc được giải tỏa, dạ dày lại bắt đầu rối loạn.
Chu Thủ Thành gần như là nhào đến phòng vệ sinh công cộng, liên tục nôn mửa vào bồn cầu.
Lúc này ông gây ra động tĩnh không nhỏ, một cậu bé bảy tám tuổi tò mò thò đầu vào phòng vệ sinh, bịt mũi bi bô gọi: “Thầy Chu?”
Trong tai của Chu Thủ Thành nháy mắt vang lên tiếng của Trì Tiểu Trì: “Chỉ cần bệnh của thầy không ổn thì cách một thời gian em sẽ đến tiêm cho thầy.”
Ngay sau đó là tiếng vang khi da đầu bị ống tiêm đâm thủng, âm thanh gần trong gang tấc.
Cổ họng của Chu Thủ Thành co quắp dữ dội, bị vị chua làm cay rát cổ họng, ông bùng nổ gào thét: “Đừng tới đây! Em đừng tới đây!”
Đứa bé bị Chu Thủ Thành làm sợ mất hồn, vội vàng bỏ chạy.
Tiếng la hét buồn bực của Chu Thủ Thành cũng truyền xuống dưới khu chung cư.
Lâu Ảnh đang kiểm tra lốp xe đạp, nghe tiếng liền ngẩng đầu một lúc, sau đó cúi đầu, giả vờ không nghe thấy.
Trì Tiểu Trì càng không ngẩng đầu, đứng bên cạnh chơi điện thoại.
Lâu Ảnh hỏi cậu: “Tối qua ngủ có ngon không?”
Trì Tiểu Trì đặt điện thoại xuống: “Vâng.”
Lâu Ảnh rất yêu thích Trì Tiểu Trì của hai ngày nay.
Mặc kệ cậu đang bận làm gì, chỉ cần anh tiếp lời thì cậu đều sẽ thả xuống đồ vật trong tay, chăm chú nhìn về phía anh.
“Đã hứa sẽ bồi thường cho em một kỳ nghỉ hè.” Lâu Ảnh nhảy lên xe đạp, “Hiện tại chúng ta có bảy ngày. Muốn đi nơi nào?”
Thời gian này có vô số nơi mà bọn họ có thể đi, tiệm game, quán chè, cửa hàng thương mại, nhà sách, sân bóng rổ, nếu như muốn thì còn có thể đến thị trấn bên cạnh để xem phim.
Trì Tiểu Trì nhảy lên yên sau xe đạp, kéo vạt áo của anh, nghiêm túc nói: “Đi đến nơi có tương lai của Lâu ca.”
Lâu Ảnh cúi đầu, không nhịn được mà cười, “Rất xa đấy.”
“Càng xa càng tốt.”
“Vậy bây giờ đi đâu cũng phải nghe theo anh.” Lâu Ảnh khều tiếng chuông xe đạp, vang lên âm thanh leng keng dễ nghe, “Chúng ta xuất phát thôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT