Trì Tiểu Trì đứng dậy mở cửa sổ ra.

Gió nóng cùng với mùi dầu mỡ nhàn nhạt tràn vào, cũng mang theo một chút mát mẻ khiến lòng người khoan khoái.

Hai tay của Trì Tiểu Trì chống trên bệ cửa sổ, hít sâu hai cái, khi cúi đầu thì khóe mắt lại lướt qua ngón tay đang vịn trên bệ cửa sổ.

…Mười ngón tay đều đang run rẩy.

Trì Tiểu Trì hơi kinh ngạc.

Qua nhiều năm như vậy nhưng cậu vẫn sinh ra sự sợ hãi và phẫn nộ phát ra từ tận xương tủy đối với Chu Thủ Thành.

—Khi đối mặt với Chu Thủ Thành, thậm chí chỉ là đơn giản tán gẫu trò chuyện cũng không có cách nào nhịn được.

Cũng may thuận theo ngón tay, cậu rất nhanh nhìn thấy Lâu Ảnh đang ngồi ở trên bệ cửa sổ lầu một.

Là Lâu Ảnh còn sống sót.

Không phải Lâu Ảnh không biết gì về những chuyện sắp xảy ra, mà là Lâu Ảnh của chỉ riêng một mình cậu.

Anh dựng thẳng ngón trỏ tay trái, khẽ đụng khóe môi, ra hiệu cho cậu đừng phát ra tiếng động, đồng thời ném lên một thứ gì đó tròn tròn.

Trì Tiểu Trì cúi người xuống bắt lấy, xoay tay lại để nhìn thì mới biết là một trái cam tươi vỏ mỏng.

Lâu Ảnh chỉ chỉ vào chóp mũi của mình rồi lại đưa tay chỉ về dạ dày.

…Ngửi cho dạ dày thoải mái một chút.

Lâu Ảnh đã sớm quan sát được tình huống khác thường của thân thể Trì Tiểu Trì, cho nên mới phối hợp gửi tin nhắn với cậu, nói chuyện cho cậu phân tán lực chú ý để cậu không quá khó chịu.

Hương cam lan ra từ giữa ngón tay khiến trong lòng Trì Tiểu Trì cũng thả lỏng.

Cậu nghiêng đầu, phát hiện Chu Thủ Thành không nhìn về phía bên này, liền thổi một nụ hôn gió đầy quyến rũ cho Lâu Ảnh.

Lâu Ảnh giả vờ bắt lấy, đem nụ hôn không khí đặt vào lòng bàn tay, sau đó mỉm cười nhìn Trì Tiểu Trì trên lầu, đưa ngón tay đặt nhẹ hai lần lên trán như chuồn chuồn lướt nước.

Sau khi Trì Tiểu Trì quay lại từ cửa sổ, trong tay cầm một quả cam ngồi xuống bàn, Chu Thủ Thành nhìn cậu, còn tưởng mình hoa mắt.

Dưới ánh đèn vàng nhưng vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt hơi ửng đỏ của Trì Tiểu Trì.

Lại qua năm phút đồng hồ, cha mẹ Trì Tiểu Trì rốt cục cũng nấu xong cơm tối.

Bốn món mặn một món canh, tương đương với tiêu chuẩn đãi khách.

Trì Tiểu Trì đã sớm biết mục đích của bữa cơm này, bởi vậy quyết định chủ ý, chỉ tập trung ăn là được.

Nhưng mới vừa ăn cơm liền xuất hiện một khúc nhạc dạo ngắn ngủi không vui.

Bà Trì chú ý túi quần căng phồng của Trì Tiểu Trì, không thèm nói gì mà chỉ rút nó ra, đoạt lấy điện thoại trong tay: “…Mày lấy tiền đâu ra để mua điện thoại hả?”

Trì Tiểu Trì nói: “Lâu ca đưa cho con.”

Bà Trì nở nụ cười xem thường: “Chứ không phải nó ăn cắp của nhà ai à?”

Lâu Ảnh nghe vậy, trong lòng đột nhiên căng thẳng.

Anh không để ý những lời đồn đãi này, nhưng anh rất lo lắng Trì Tiểu Trì sẽ cãi nhau với cha mẹ, tổn thương chính mình.

Anh đã đọc qua đoạn này trong cốt truyện thế giới.

Trước đây Trì Tiểu Trì vì Lâu Ảnh mà ném đũa với cha mẹ, kết quả là “Mày ngon lắm”. “Ba mẹ là vì tốt cho mày, sao mày không biết tốt xấu”, “Khôn nhà dại chợ, ba mẹ phí công nuôi nấng mày nên người.”

Nếu tâm tính của bọn họ không tốt thì Trì Tiểu Trì có thể bị đánh.

Lâu Ảnh đang lo lắng thì Trì Tiểu Trì ngẩng đầu lên, cười nói: “Vậy con đi trả điện thoại lại cho Lâu ca, vừa vặn con cũng không muốn hàng đã xài rồi. Lúc đó mẹ mua cái mới cho con nha.”

Bà Trì: “…”

Không dưng có được điện thoại, bà Trì cũng chỉ định ra vẻ, ai ngờ Trì Tiểu Trì liền xuống ngựa, cũng làm cho bà mất hết mặt mũi.

Một cái nắm đấm vào không khí, lời nói cay nghiệt không chỗ để xả ra, bà không thể làm gì khác hơn là đặt điện thoại lên bàn ăn cho hả giận, sau đó nhanh chóng thay đổi đề tài, bắt đầu dạy dỗ Trì Tiểu Trì: “Đã nói với mày bao nhiêu lần, đừng lân la với cái thằng Lâu Ảnh kia. Gần đèn thì sáng gần mực thì đen, lòng người cách một cái bụng, mày có biết nó là hạng người gì không?”

Trì Tiểu Trì thuận tay lấy di động nhét trở lại túi, hỏi: “Không biết, mẹ tưởng con là máy x-quang à?”

Bà Trì: “…”

Phát hiện Trì Tiểu Trì cười hì hì, bộ dáng nhanh nhẹn mau mồm rất khó chơi, bà Trì vô cùng nhức đầu, nhìn về phía Chu Thủ Thành tìm kiếm trợ giúp: “Thầy có nghe nói không? Hôm qua thằng nhỏ nhà họ Lâu ở trước mặt cả đám người mà quay cho chị Sở không thấy Nam Bắc, còn đánh con cả của chị ấy, chậc chậc, bình thường điềm đạm nhã nhặn mà không ngờ lại nhanh nhẹn như thế.”

Chu Thủ Thành cười: “Chuyện này cũng liên quan đến danh dự của bọn trẻ. Trộm cắp chính là trộm cắp, không trộm cắp chính là không trộm cắp, nếu nhấn đầu bắt bọn trẻ thừa nhận chuyện mà nó chưa làm thì cũng rất oan ức.”

“Thì có ai nói gì đâu.” Bà Trì xoay chuyển ý tứ cực nhanh, “Nhưng mà cũng phải nói, mọi người đều là hàng xóm với nhau, ngẩng đầu không gặp cúi đầu cũng gặp, ngay cả chút mặt mũi cũng không cho, đứa nhỏ này đúng là không hiểu chuyện, không biết cách làm người.”

Đây chỉ là bầu không khí nói chuyện phiếm lúc dùng bữa, rất nhanh liền chuyển đề tài.

Ăn đến phân nửa, ông Trì gác đũa xuống, ánh mắt nóng bỏng mà nhìn thầy Chu: “Thầy Chu, thật ngại quá, đồ ăn quá khó coi, không biết anh ăn có được không?”

Chu Thủ Thành cười nói: “Khách sáo quá. Tay nghề của chị nhà rất khá.”

Vừa nghe Chu Thủ Thành chủ động kéo gần quan hệ, ông Trì liền biết chuyện này có cửa rồi, lập tức bày ra khuôn mặt thân thiết tươi cười: “Thầy Chu, hôm nay nhà chúng tôi mời thầy đến dùng bữa là có yêu cầu quá đáng…Con trai sắp thi vào cấp 3, thành tích của nó trong lớp chỉ xem như đủ điểm đậu, không trên không dưới, nó thì không biết sầu nhưng tôi và mẹ của nó lại sầu muốn chết rồi. Nhà chúng tôi chỉ có một mình nó để trông cậy, nếu sau này không có tiền đồ thì hy vọng cuối cùng của tôi và mẹ nó cả đời này cũng xem như mất sạch…”

Trì Tiểu Trì húp một muỗng canh cà chua trứng gà, dùng muôi che đi nụ cười nơi khóe miệng.

Trì Tiểu Trì quá quen với tác phong của hai vợ chồng, làm việc cực kỳ sắc bén.

Mời người ăn một bữa cơm, nói về chuyện tình cảm quê nhà, lại bán thảm một chút, thật ra cũng chỉ vì muốn lấy đó để đổi lấy lớp học thêm miễn phí mà thôi.

Chu Thủ Thành ban đầu đã đoán được năm sáu phần dụng ý khi cha mẹ Trì Tiểu Trì mời ông dùng bữa.

Nhưng bây giờ Chu Thủ Thành thật sự có chút khó xử.

Cách thời gian nghỉ hè chỉ còn hai ngày, không ít phụ huynh nhờ Chu Thủ Thành dạy thêm cho con của họ, ông vẫn chưa đồng ý, đang chấm điểm so sánh từng học sinh, cuối cùng sẽ chỉ âm thầm dạy một người.

Đây là thói quen nhiều năm không đổi của ông.

Đáng tiếc chất lượng học sinh lần này không tốt, bởi vậy Chu Thủ Thành vốn định đem Trì Tiểu Trì bỏ vào túi.

Nhưng trải qua quan sát ngày hôm nay, Trì Tiểu Trì không giống như một đứa trẻ, không tính là con mồi đáng giá ra tay.

Chu Thủ Thành chậm chạp không tiếp lời, chuyện này có chút ngoài dự đoán của Trì Tiểu Trì.

Trong ký ức của cậu, lúc đó cha cậu vừa mới ám chỉ chưa đến hai câu thì Chu Thủ Thành đã đồng ý, ngày hôm sau đã bắt đầu dạy thêm.

…Xảy ra chuyện gì?

Trì Tiểu Trì cắn đũa, nhanh chóng vận chuyển tư duy.

Đối với lý giải và quan sát của cậu về Chu Thủ Thành, nếu lần này cậu không phải kẻ bị hại thì nhất định sẽ đến phiên người khác.

Tâm tư quay ngược trở lại, cậu ném đũa, lạnh mặt nói: “Ba, đừng nói nữa. Thầy Chu đâu dễ gì đến đây, để người ta yên lành ăn một bữa cơm có được không?”

Ông Trì đang không hiểu tại sao Chu Thủ Thành vẫn chưa tiếp lời, lại luyến tiếc không muốn trả tiền, đang định tiếp tục kiên trì thuyết phục, đột nhiên bị Trì Tiểu Trì cắt ngang, lập tức trở nên tức giận, liếc cậu một cái: “Nơi này có chỗ cho mày nói chuyện à?”

“Thầy Chu có học sinh để dạy rồi, cần gì phải nhận con chứ.” Trì Tiểu Trì nói, “Với lại Lâu ca dạy thêm cho con rất tốt, con không đi học thêm chỗ khác đâu.”

Chu Thủ Thành ngồi bên cạnh, thưởng thức vẻ mặt của Trì Tiểu Trì.

Trì Tiểu Trì tức giận, cuối cùng cũng xem như khôi phục một chút tính trẻ con khiến ông động lòng.

Ông Trì dùng tiền mời khách cầu người, Trì Tiểu Trì lại phá ngay tại trận, đương nhiên ông Trì vô cùng tức giận: “Câm miệng. Mày xem Lâu ca của mày là cái thứ tốt lành gì hả?”

Trì Tiểu Trì trực tiếp vỗ bàn đứng dậy, nhắm thẳng vào mũi của Chu Thủ Thành, quang minh chánh đại mà mắng: “Vậy ông ta là cái thứ tốt lành gì chứ?”

Một cái bạt tai đột nhiên hạ xuống.

Bàn tay của ông Trì có vết chai, quen làm việc tay chân, giáng xuống một bạt tai khiến Trì Tiểu Trì cảm thấy đầu váng mắt hoa.

Trì Tiểu Trì tức giận đến run rẩy, nước mắt sắp rơi xuống, cất bước muốn đi nhưng lại bị bà Trì lôi trở lại: “Mày muốn đi đâu?! Vừa giận lên là chạy ra ngoài, ai cho mày cái tật xấu này? Mẹ cho mày biết, hôm nay nếu mày ra khỏi cái nhà này thì cả đời đừng quay trở lại!!”

Trì Tiểu Trì cắn môi ngồi tại chỗ, vẫn không dừng lại tiếng nghẹn ngào oan ức.

Chu Thủ Thành đau lòng, kéo Trì Tiểu Trì qua, nhìn khuôn mặt hơi sưng của cậu: “Anh chị à, chúng ta có chuyện thì cứ nói, đừng đánh con trẻ.”

Ông Trì vẫn chưa hết giận: “Thầy Chu đừng xen vào. Nó không biết nói tiếng người, tôi làm cha phải cẩn thận dạy dỗ nó nên nói năng thế nào.”

Trì Tiểu Trì nhấc mặt lên, liếc mắt nhìn Chu Thủ Thành.

Cái nhìn này mang theo một chút sợ sệt, một chút áy náy còn có một chút cầu viện, mang theo ngân ngấn nước mắt khiến Chu Thủ Thành liền nhẹ dạ, vô cùng yêu thích, bận rộn che chở Trì Tiểu Trì: “Được rồi được rồi, tôi đồng ý dạy thêm cho em ấy.”

Ông Trì kéo Trì Tiểu Trì một cái: “Có nghe thấy không? Người ta rộng lượng không chấp con nít ranh như mày! Còn không mau xin lỗi thầy Chu!”

Trì Tiểu Trì xin lỗi với thái độ miễn cưỡng, khiến ông Trì tức giận đá ghế của cậu: “Ra cửa sổ mà đứng! Không được ăn nữa!”

Trì Tiểu Trì đứng bên cửa sổ, lén lút lột quả cam Lâu Ảnh cho mình, bỏ một múi vào trong miệng.

Vị cam chua ngọt kích thích chỗ bị thương trên mặt, có chút đau.

Làm cha mẹ tức giận, bị đánh một trận, chỉ đơn giản như vậy.

Hóa ra ở thế giới nào cũng giống nhau.

Trì Tiểu Trì nuốt cam xuống, thản nhiên dùng đầu lưỡi liếm phần khoang miệng vì bị tát mà hơi phá rách, không để mắt đến cha mẹ phía sau đang nịnh hót thầy Chu, cúi người nằm nhoài bên cạnh cửa sổ, hà hơi thổi nhẹ một cái lên mặt kính.

Bởi vì chênh lệch nhiệt độ nên mặt kính nhanh chóng hiện lên lớp sương mù.

Trì Tiểu Trì vẽ một khuôn mặt cười trên mặt kính, nghiêng đầu, đối diện với khuôn mặt kia, cậu cũng lộ ra một nụ cười.

Lúc này Lâu Ảnh đứng ở bên ngoài nhà của cậu, đứng ở nơi mà ánh đèn không chiếu tới.

Anh nhẹ nhàng vẽ lại một lần nữa khuôn mặt cười mà Trì Tiểu Trì lưu lại trên kính đang dần dần biến mất.

Trì Tiểu Trì nhìn thấy, bỗng trở nên phấn chấn, đỡ lấy mặt kính, chủ động đứng thẳng, nhón chân lên, dùng thân thể chặn lại bóng của Lâu Ảnh bên ngoài, vừa định nói gì đó với anh thì phía sau lại vang lên tiếng tức giận của bà Trì: “Quay lại đây, ngồi xuống.”

Trì Tiểu Trì quay về bàn một cách không tình nguyện, bưng lên bát cơm đã nguội lạnh, vừa định động đũa thì bị bà Trì gõ một cái lên bát: “Còn không cảm ơn thầy Chu? Nếu không phải thầy Chu nể tình thì ngày mai cho mày nhịn đói luôn.”

Trì Tiểu Trì nói như vẹt: “Cảm ơn thầy Chu.”

Một chút phong ba nho nhỏ trôi qua, khóe mắt của Trì Tiểu Trì vẫn thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Một cái bóng đen kịt vẫn hiện trên kính, không nhúc nhích tựa như một vật tĩnh bất động.

Mà rất nhanh, một cái tay lặng lẽ dò ra, ở ngay góc cửa sổ vẽ một khuôn mặt cười nho nhỏ.

Con cáo già Chu Thủ Thành vẫn ở trên bàn, bởi vậy Trì Tiểu Trì không dám quá mức trắng trợn.

Cậu chỉ dám vùi đầu vào bát cơm, trong lúc đó lén lút lộ ra một nụ cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play