Sau khi kết thúc tuyên bố, Trì Tiểu Trì được mời tham gia một bữa tiệc.

Trong bữa tiệc có rất nhiều người có địa vị cao tham dự, ăn uống linh đình, mỗi người đều vì đủ loại nguyên nhân mà lặng lẽ tiếp cận cậu.

Có người hỏi, Bạch tiên sinh sắp tới có tính toán gì, có muốn tiến vào bộ nghiên cứu cấp quốc gia hay không, chuyên nghiên cứu người dị năng?

Trì Tiểu Trì cầm ly rượu, lễ phép nói: “Cảm ơn, quả thật tôi cần một viện nghiên cứu người dị năng cùng với viện nghiên cứu sinh vật cổ, vị trí hẻo lánh một chút là tốt nhất, biển đảo, loại hình núi sâu rừng vắng, có thể tránh bị quấy rối, yên tĩnh nghiên cứu…Đúng rồi, nếu có thể nhìn thấy sao trời thì càng tốt.”

Bạch An Ức vốn có tửu lượng bình thường, chỉ uống một chút rượu đã có dấu hiệu hơi say.

Người chủ trị bữa tiệc điều xe tốt, đưa cậu quay về khách sạn ngủ.

Ngã lên giường êm, Trì Tiểu Trì đạp rơi giầy, cầm lấy di động, hơi nhìn vào màn hình, xác nhận hai người dị năng cuối cùng cũng gửi đến thông báo “Đã an toàn về đến nhà” thì mới tiện tay ném điện thoại xuống thảm trải sàn, kéo chăn, ngã đầu liền ngủ.

Lâu Ảnh nhắc nhở cậu: “Mặc quần áo ngủ không thoải mái. Ngồi dậy cởi ra đi.”

Trì Tiểu Trì ôm chăn ngủ không biết trời chăn mây gió.

Lâu Ảnh than nhỏ một tiếng, hóa thành hình người, đang định nắm lấy cánh tay để lộ bên ngoài chăn của Trì Tiểu Trì, giúp cậu nhét vào chăn thì bỗng dưng một bàn tay khác xuất hiện rồi chặn anh lại.

*Bạch An Ức* nói: “Để tôi.”

Lâu Ảnh: “Để tôi.”

*Bạch An Ức* nói: “Bạch An Ức không quen bị người khác chạm vào.”

Lâu Ảnh cũng không nhường nhịn: “Tiểu Trì cũng không quen.”

Đôi bên bàn bạc, kết quả là *Bạch An Ức* phụ trách đắp chăn, Lâu Ảnh thì phụ trách phân giải sạch sẽ quần áo trên người cậu.

….Trì Tiểu Trì rốt cục có thể thoải mái ngủ bất tỉnh nhân sự.

Ba ngày liều mạng, tính kế, gần một tháng trốn chạy, hòa giải, cuối cùng đạt được kết cục vui sướng, vốn là một chuyện đáng giá vui mừng.

Nhưng *Bạch An Ức* vẫn nhịn không được mà tiếc nuối.

Cậu nói: “Hời cho cái đám thiển cận kỳ thị người dị năng kia.”

Lâu Ảnh ngồi ở đầu giường, cúi đầu nhìn Trì Tiểu Trì: “Chẳng phải chúng ta đã thương lượng rồi sao, công khai sự tồn tại của bào tử phấn là cách tốt nhất hiện tại.”

Nếu che giấu sự tồn tại của bào tử phấn thì Bạch An Ức có thể mượn bào tử phấn để biến thành người dị năng mạnh nhất thế giới.

Nhưng cái giá mà cậu phải trả là sẽ bị truy sát trường kỳ, cùng với thế giới có thể lâm vào tình cảnh náo loạn:

Nếu bào tử phấn tiếp tục phát triển, chậm thì ba năm, lâu thì khoảng năm năm, một khi số người dị năng triệt để chiếm ưu thế, bọn họ đối mặt với sự áp bức và kỳ thị nhiều năm qua thì chỉ cần nghĩ cũng có thể tưởng tượng bọn họ sẽ làm ra chuyện gì để dằn vặt nhân loại bình thường.

Đối với Trì Tiểu Trì thì như vậy cực kỳ phiền phức, so với cách này thì chẳng bằng đường đường chính chính mà bước ra làm ân nhân của toàn nhân loại.

Trì Tiểu Trì và Lâu Ảnh từng trải qua sự kỳ thị này ở thế giới thứ hai của bọn họ.

Giới tính, đất nước, người da màu đều là đối tượng bị kỳ thị.

Nền tảng của sự kỳ thị chính là cảm giác ưu việt và sự thiếu thốn về nhận thức.

Hiện tại Trì Tiểu Trì cắm xuống một cái xẻng khiến những kẻ kỳ thị trở nên buông lỏng.

—-Nếu người kỳ thị màu da biết sớm muộn cũng có một ngày màu da của mình sẽ thay đổi, người kỳ thị đất nước biết được một ngày nào đó nói không chừng anh hoặc cô ta sẽ tới một nơi rất xem thường đất nước của mình, người kỳ thị giới tính biết một ngày nọ mình thức dậy sẽ nằm trong lồng ngực của một người đồng tính nào đó, mặc dù kỳ thị vẫn tồn tại nhưng ít nhất bọn họ sẽ có tâm tư đi tìm hiểu đối tượng mà bọn họ ghê tởm thậm chí không thèm tốn thời gian để ý đến.

Mà hiểu rõ chính là bước đầu tiên để nói chuyện ngang hàng.

“Ngu muội là một cái tội, nhưng tội này không đáng chết.” Lâu Ảnh nhẹ giọng nói, “Mặc dù đã trải qua năm năm nhưng cũng may vẫn có thể cứu vãn.”

*Bạch An Ức* nhìn về phía người trên giường, trầm ngâm cả buổi, đột nhiên đặt câu hỏi: “Cậu ấy tên là Trì Tiểu Trì?”

Lâu Ảnh không hiểu rõ ý của *Bạch An Ức*, nhưng vẫn đáp: “Ừm.”

“Bao nhiêu tuổi rồi?”

“Lúc xảy ra chuyện thì 26 tuổi. Hiện tại khó nói.”

“Học đến cấp ba, khôn khéo, thông minh, giỏi về mưu kế, nhưng chơi game lại rất gà mờ…”

*Bạch An Ức* cắt tỉa hết thảy tin tức liên quan đến Trì Tiểu Trì mấy ngày qua, muốn thử nghiệm nhớ kỹ người này.

Bởi vì cậu có dự cảm, Trì Tiểu Trì đã làm đến tình trạng này thì bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi.

Ngoại trừ Bạch An Ức, đây là lần đầu tiên trong đời cậu muốn thử nghiệm nhớ kỹ một người khác: “…Nghề nghiệp?”

Lâu Ảnh đáp: “Diễn viên.”

“Diễn…”

Đáp án này khiến *Bạch An Ức* vừa cảm thấy bất ngờ lại có loại cảm giác *Thảo nào*. (fynnz.wordpress.com)

Cậu thật sự không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ cảm thấy buồn cười: “Không thể không nói cậu ấy diễn tiểu Bạch chẳng ra sao cả, một chút cũng chẳng giống.”

“Xưa nay cậu ấy diễn không phải là Bạch An Ức.” Lâu Ảnh ngước mắt lên, giọng nói ấm áp nhưng một câu liền nói trúng trọng tâm, “…Là cậu.”

Với tính cách chân chính của Bạch An Ức, cho dù là để cậu ấy ứng phó với việc giết chóc hay là phỏng vấn, truy hỏi, chất vấn thì thật sự quá làm khó cậu ấy.

Ngược lại, những điểm này đều là thế mạnh của *Bạch An Ức*.

Bởi vậy từ lúc bắt đầu, Trì Tiểu Trì đã mô phỏng theo tính cách *Bạch An Ức*, đây cũng là chừa một đường lui cho Bạch An Ức.

Một hòn đảo nhỏ, một nơi rừng sâu hoang vắng, một viện nghiên cứu sinh vật cổ được trang bị đầy đủ, còn có một bầu trời đầy sao.

Đây là nơi thích hợp nhất để chữa lành vết thương lòng.

Trì Tiểu Trì mời Bạch An Ức tiến vào, còn mình thì lại lặng lẽ khép cửa lại.

Chẳng biết từ lúc nào *Bạch An Ức* đã biến mất.

Lâu Ảnh ngồi bên giường của Trì Tiểu Trì, ngồi từ mờ sáng đến tối mịt, mãi đến khi Trì Tiểu Trì ở trong chăn cất lên một tiếng thở dài, lúc này anh mới ẩn hình, một lần nữa hòa vào thân thể của cậu.

Sau khi Trì Tiểu Trì dần tỉnh lại, cậu nhìn chằm chằm trần nhà đen kịt: “…Lâu ca, đi thôi.”

Lâu Ảnh biết cậu có ý định rời đi, tuy nhiên không nghĩ sẽ nhanh như vậy: “Được rồi, vậy chúng ta đi về nghỉ ngơi.”

“Đây chẳng phải là đã nghỉ ngơi rồi sao.” Trì Tiểu Trì bò dậy, “Chúng ta đi thế giới tiếp theo thôi.”

“…Gấp như vậy à?”

Trì Tiểu Trì hỏi ngược lại: “089 còn bao nhiêu lần nhiệm vụ?”

Lâu Ảnh cảm thấy Trì Tiểu Trì gấp gáp như vậy có chút không bình thường: “Có liên quan đến cậu ấy à?”

“Hỏi một chút mà thôi.” Trì Tiểu Trì chú ý ly nước mật ong dùng để giải rượu đặt ở đầu giường, dùng mu bàn tay sờ lên thành ly, nước vẫn còn ấm áp, “…Cho em sao?”

Cho đến nay, tất cả sự ấm áp của Lâu Ảnh đặt trong những việc vụn vặt đều khiến Trì Tiểu Trì không dám thoải mái tiếp nhận.

Sau khi nhận được đáp án khẳng định, Trì Tiểu Trì mới nâng ly, uống từng ngụm một, một cái tay vô thức che chở ly, như sợ có người sẽ cướp mất ly nước của mình, Lâu Ảnh nhìn thấy vừa đau lòng vừa có chút buồn cười: “089…Hôm qua anh có quay về không gian Chủ Thần, nghe nói cậu ấy bị Chủ thần điều đi tăng ca thay hệ thống khác, nhiệm vụ cũng sắp hoàn thành rồi, còn hơn 300 gần 400 số là có thể kết thúc công tác. Còn vấn đề gì không?”

“Còn một điều.” Trì Tiểu Trì uống cạn ly nước mật ong: “Thế giới cuối cùng của chúng ta có dài hay không?”

Lâu Ảnh lắc đầu: “Anh cũng không rõ lắm.”

Anh vẫn hy vọng Trì Tiểu Trì có thể ở lại thế giới này và thế giới cuối cùng dài một chút.

Dựa theo khế ước của anh và Chủ Thần thì sau khi hoàn thành khế ước với Trì Tiểu Trì, anh cần phải dẫn dắt thêm một ký chủ, hoàn thành 10 thế giới nhiệm vụ thì mới có thể trở về thế giới Trì Tiểu Trì sinh sống.

…10 thế giới thật sự là quá dài.

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Lâu Ảnh càng tôn trọng sự lựa chọn của Trì Tiểu Trì.

Nếu cậu ấy muốn nhanh vậy thì phải làm cho nhanh.

Sau khi được Lâu Ảnh đồng ý, Trì Tiểu Trì liền bỏ mặc trị giá hối hận đang điên cuồng tăng nhanh của Tiêu Thanh Quang, để nó kéo đến đỉnh, thành công kết nối với hệ thống, tiếp thu truyền tống.

Khi ý thức dần mơ hồ, cậu nhìn thấy *Bạch An Ức* đứng trước cửa phòng vệ sinh.

Con người từ trước đến nay luôn bày ra bộ dáng lãnh đạm đang khom người xuống, lặng lẽ lạy cậu một cái.

Trì Tiểu Trì còn chưa kịp đáp lại thì ý thức đã chìm vào đại dương sâu thẳm vô biên.

….

Số hiệu ký chủ: 1198

Họ tên ký chủ: Trì Tiểu Trì

Cấp độ thế giới: cấp S

Cấp độ hoàn thành: 100

Đánh giá trạng thái ký chủ: Các chức năng hoạt động tốt và ổn định, có thể truyền tống bất cứ lúc nào.

Tổng trị giá nhiễu loạn đoạt được: 5310 (Thấp hơn trị giá bình quân 6110).



Hội nghị hệ thống Chủ Thần theo thông lệ được tổ chức vào cuối mỗi tháng.

Các chủ thần được truyền tống từ không gian Chủ Thần của từng người, một người trẻ tuổi có lúm đồng tiền nhìn thấy bóng lưng người quen xuất hiện đằng trước, tinh thần vốn uể oải liền trở nên phấn chấn: “Tra công! Tra công—-”

Một người đàn ông có khuôn mặt thanh tú nhưng tái nhợt và chán đời quay đầu lại, không nhịn được mà nói: “Đừng gọi tôi như vậy.”

Chủ Thần trẻ tuổi không để ý đến sự lạnh nhạt của người nọ, tiến tới hỏi thăm: “Nhiệm vụ lần trước thế nào rồi? Có người tiếp nhận không?”

Người đàn ông có đôi môi vì quá mỏng mà trông có vẻ sắc bén, lạnh lùng mím môi một cái: “Nhiệm vụ nào?”

“Là nhiệm vụ không ai muốn ấy.” Chủ Thần trẻ tuổi đi tới trước mặt người nọ, dừng chân, miệng nhỏ liếng thoắng, “Đến giờ tôi vẫn còn nhớ người ủy nhiệm cho nhiệm vụ kia họ Bạch, tuổi không lớn lắm, nhưng độ khó của nhiệm vụ…rất khá nha. Hệ thống báo thù ngại tính tử vong quá cao, sẽ nguy hiểm cho ký chủ và bản thân hệ thống, vì vậy không chịu tiếp nhận. Hệ thống Cuộc Chiến Sinh Tồn vì người làm nhiệm vụ không biết rõ dị năng, nên đành treo ở nơi đó mấy tháng cũng không ai tiếp nhận. Nghe nói bị bên anh tiếp nhận rồi hả?”

Người đàn ông không muốn nói chuyện nhiều: “Ừm.”

“Trâu bò thật. Củ khoai nóng bỏng tay này mà anh cũng dám chạm?” Chủ Thần trẻ tuổi nỗ lực hỏi thăm thêm nhiều chuyện bát quái để làm phong phú sinh hoạt vô vị của mình, “Với lại, nhiệm vụ kia không liên quan nhiều đến phạm vi nghiệp vụ của các anh, tại sao lại muốn ôm đồm nhiệm vụ này thế?”

Người đàn ông khinh thường nhếch môi, thoạt nhìn có một chút kỳ lạ: “Trong hệ thống của chúng tôi có người có năng lực, đã tiếp nhận rồi.”

Chủ Thần trẻ tuổi giật mình: “Thật sự có người dám tiếp à? Trâu bò thật, tình huống thế nào rồi?”

Vừa nhắc đến chuyện này, vẻ mặt của người đàn ông liền trở nên cực kỳ khó diễn tả. Không giống phẫn nộ mà càng không thể nói là vui sướng.

Người đàn ông ngắn gọn nói: “…Đã giải quyết.”

Chủ Thần trẻ tuổi đương nhiên không hài lòng với câu trả lời bình thản như thế: “Giải quyết là có ý gì? Người nọ thật sự thành công thoát khỏi thế giới ý thức kia à?”

“Không chỉ như vậy.” Người đàn ông ngoài cười nhưng trong không cười, “Cậu ta để người của thế giới kia chấp nhận sự tồn tại của người dị năng.”

Chủ Thần trẻ tuổi trợn tròn đôi mắt nai: “…Làm sao có khả năng?”

“Không chỉ như vậy.” Người đàn ông nhếch miệng, càng nói càng phẫn nộ, “Quốc gia không truy nã cậu ta, còn cho cậu ta vinh dự cao nhất, cho nắm quyền một biển đảo để cậu ta chuyên tâm nghiên cứu dị năng và bí mật của sự tiến hóa. Cậu ta có đối tượng tình yêu mới, có cuộc sống mới…” fynnz.wordpress.com

….Đó quả thật là một cuộc sống mới vừa đơn giản nhưng lại rất tốt đẹp.

Trong tiểu thuyết Người Tình của Marquerite Duras từng có nhắc: “Biển rộng là vô hình, không gì sánh được, cực kỳ đơn giản.”

Loại đơn giản này dường như là sự bồi thường cho những tổn thương trong quá khứ của Bạch An Ức.

Nhưng chỉ có Bạch An Ức và *Bạch An Ức* hiểu rõ phần bồi thường này là ai đã giúp bọn họ giành lấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play