Bảy giờ sáng, trong biệt thự riêng của nghị viên Edward.
Là một chính khách từ mới bắt đầu đã kiên quyết phản đối người dị năng, chín giờ sáng nay Edward có một cuộc họp quan trọng phải tham gia, đề tài thảo luận chính là ngày gần đây xảy ra nhiều vấn nạn bạo động của người dị năng.
Người dị năng dẫn đến tất cả chuyện này là một tù nhân dị năng vượt ngục, sinh viên họ Bạch ở quốc gia E.
Hai ngày trước cậu công bố một đoạn video về Cuộc chiến sinh tồn khó bề tưởng tượng nổi.
Video không có bất kỳ vết tích biên tập cắt ghép hay giả tạo, những bức ảnh có độ nét cao chụp những khuôn mặt xấu xí với tên họ của những người đặt cược, che phủ lên những ID ẩn danh, để những người nghĩ rằng họ có thể vô đạo đức thông qua màn hình máy tính không còn nơi nào để lẩn trốn.
Chưa tới mười mấy phút đã có người nhận ra trong những kẻ đánh cược có bạn học, đồng nghiệp của mình, thậm chí có cả những thương nhân có máu mặt và sự nghiệp thành công vang dội.
Rất nhanh, một làn sóng xóa bỏ video ập đến, vô số ID bị xóa ngay tại chỗ, các trang mạng đăng video cũng lần lượt thể hiện 404.
Ngày đó, hết thảy những trang mạng có chút lưu lượng đều xuất hiện đủ loại vấn đề, nhẹ thì đóng băng ngắt quãng, nặng thì trực tiếp tê liệt.
Loại hành vi ác liệt coi thường đến nhân quyền, chà đạp tính mạng con người, để nó lan rộng thì xem như ngồi chờ chết, muốn xóa bài thì dư luận bất bình.
Mà vào thời điểm này thì bên chính phủ cũng không có cách nào chú ý quá nhiều chuyện.
Theo lý thuyết, cường độ phong sát như vậy thì người đăng tin chỉ có thể câm điếc, không thể nào truyền tải thêm tin tức.
Bên chính phủ muốn bịt miệng người ta nhưng họ Bạch lại kháng cự, sử dụng tiếng nói của bên phía chính phủ làm chính phủ nghẹn đến trợn tròn mắt.
—Video kia được dán lên tiêu đề đầu tiên của trang mạng chính phủ, không chỉ làm áp phích bắt mắt mà còn liệt kê danh sách và ảnh chân dung những con bạc thay thế cho danh sách truy nã những người dị năng vượt ngục.
Trước kia, trang mạng chính phủ rất ít người vào xem, một khi tin tức được truyền ra thì trang mạng vốn đặt ở máy chủ không tính là xuất sắc thiếu chút nữa đã bị vô số người xem nườm nượp truy cập dẫn đến vỡ trận.
Bên phía chính phủ trợn tròn cả mắt.
Nếu như ngay cả trang mạng của chính phủ cũng thể hiện lỗi 404 thì thật sự là trò cười cho thiên hạ.
Không chỉ có vậy, tín hiệu tivi cũng bị người ta cưỡng ép giành lấy, đài truyền hình phái nhân viên chuyên nghiệp khẩn cấp sửa gấp, sửa tốt chưa được một phút thì liền bị người ta tiếp tục đoạt quyền.
Mặc kệ chỉnh đến kênh nào cũng sẽ thấy những tấm ảnh bóng loáng của những kẻ từng ác ý chỉ điểm sinh tử của những người dị năng trong video.
Cùng ngày, hết thảy kênh truyền hình đều đóng băng.
Màn hình thể hiện mất tín hiệu với hình ảnh bông tuyết chiếm cứ từng đài truyền hình.
Có kẻ tò mò gọi đêm hôm đó là “Ngày tuyết lở”.
“Tuyết lở” xuất hiện ở từng ngóc ngách, đài phát thành, bảng led quảng cáo của mỗi quốc gia, ngay cả bảng phát tin tức đặt trước cửa ngân hàng cũng không ngoại lệ.
Duy nhất còn chỗ trống để giãy dụa chính là những tờ tạp chí và báo giấy.
Mà không có ai sẽ đi xem những phương tiện truyền thông báo giấy dùng ngòi bút suy yếu làm vũ khí nhằm vào người dị năng.
Bọn họ nhìn thấy chính là bên phía chính phủ muốn cực lực che giấu sự thật, mà dân chúng chưa bao giờ sợ dùng ác ý và trí tưởng tượng để suy đoán sự thật chôn giấu dưới lớp bùn hôi thối kia.
Kết hợp nội dung video, những chuyện liên quan đến Bạch An Ức được lưu truyền càng lúc càng mơ hồ.
Lời giải thích được lưu truyền rộng rãi nhất chính là Bạch An Ức kỳ thật mới chính là người mang nhiều dị năng.
Về phần anh họ “Trì Giang Vũ” của cậu ấy chỉ là bia đỡ đạn để Bạch An Ức giả heo ăn hổ.
Lời đồn đãi được lan truyền hàng trăm lần, càng truyền càng giống sự thật.
Cho dù bên phía chính phủ tàn nhẫn chà đạp nhân quyền của những người dị năng, nhưng vẫn xuất hiện “chủng loại mới” là người mang nhiều dị năng, đối với những người dị năng không cam lòng với cuộc sống thì đây là sự kích thích rất lớn cũng trở thành một loại cổ động vô hình.
Trong ngoài nước, người dị năng dấy lên làn sóng du lịch, trưa ngày hôm qua, tại thành phố Edward cư trú mới vừa xảy ra một trận xung đột đẫm máu.
Điều này mới tạo thành rắc rối cho Edward.
Đêm qua Edward gần như làm việc suốt cả đêm, chuẩn bị sẵn sàng, dự định dùng hành vi quá khích của người dị năng làm tiền lệ, khẳng định việc quản lý ở nước E tồn tại những điểm không thỏa đáng, đồng thời muốn đăng lên dự luật quản lý người dị năng càng nghiêm ngặt hơn lên nhật báo.
Ông trét kem đánh răng lên bàn chải, nhét vào trong miệng.
Không biết có phải vì ông thức đêm hay không mà hai mắt cay xè, mở cũng không ra.
Edward mở ngăn kéo từ bồn rửa mặt để lấy thuốc nhỏ mắt, sau khi nhỏ xong thì nhắm mắt đánh răng.
Tình nhân của ông là một cô gái tóc vàng bị ông làm thức giấc, đi đến phòng vệ sinh, ôm lấy ông từ sau lưng, vuốt ve an ủi.
Cô hỏi: “Tối qua ngủ lúc nào?”
Edward đáp: “Khoảng ba giờ, em yêu à.”
Cô gái mang theo theo sự kinh ngạc: “Cuộc họp hôm nay có vẻ rất quan trọng với anh.”
“Đương nhiên rồi.”
Edward nhắm mắt, vành da mắt hiện lên mạch máu tựa như mạng nhện.
Đó là mạch máu khi có ánh nắng chiếu vào, khiến ông nhớ lại một cảnh kinh hoàng trong ký ức.
Năm năm trước, Bailey rời khỏi hội nghị dự luật quản lý người dị năng, trước cửa quốc hội, ông ấy móc mắt để kháng nghị người dị năng không nhận được đãi ngộ công bằng.
Nếu như Bailey không dùng phương pháp đẫm máu như thế để lên tiếng thay cho “nhân quyền” của người dị năng, dẫn đến bộ luật liên quan đến người dị năng quá mức rộng rãi, những quốc gia khác học theo răm rắp, thì Edward tin tưởng xã hội hiện tại sẽ không hỗn loạn như thế.
Nhân quyền đối với con người mà nói.
Người dị năng đối với xã hội loài người mà nói, bất kể là tiến hóa hay là biến dị, trước sau đều có chứa tính uy hiếp, cần phải dùng cơ chế bạo lực để quản lý.
Đeo vòng cổ cho thú hoang, nhốt vào lồng, đối với Edward mà nói thì đây mới thật sự là nhân quyền.
Hiện tại có sự tình ở quốc gia E đổ thêm dầu vào lửa, kế hoạch năm đó chưa hoàn thành của ông cuối cùng cũng xem như có thể tiếp tục.
Tivi trong phòng khách hiển nhiên đang phát sóng tin tức liên quan đến Bạch An Ức.
Trong màn hình là ảnh phóng to khuôn mặt của cậu, là bức ảnh cậu chụp nộp hồ sơ nhập học, chụp không xấu, nhưng đáng tiếc cậu không cười, đường nét khuôn mặt thoạt nhìn như một thiếu niên lạnh lùng.
Bức ảnh chính diện có độ phân giải cao này được dùng làm tiêu đề ở nhiều quốc gia khác nhau trong hai ngày liên tiếp nhưng không ai trên thế giới biết cậu đang ở đâu.
Người đẹp tóc vàng dựa vào cửa phòng vệ sinh, đốt một điếu thuốc: “Trên thế giới có thể xuất hiện người có nhiều dị năng đầu tiên…Nếu như anh có được dị năng thì anh muốn cái gì?”
Edward không hề do dự: “Muốn nhìn thấu mỗi người, nhìn thấu dị năng của bọn họ, để bọn họ không thể che giấu thân phận của mình.”
“Thật đáng ghét.” Cô gái ngậm thuốc lá, một lần nữa đánh giá Bạch An Ức trong tivi, “Cậu ta có vẻ rất trẻ.”
“Tuổi trẻ nên mới nóng đầu như vậy.”
Edward mở mắt ra, sau khi rửa sạch miệng, lại bắt đầu rửa mặt, vặn vòi hoa sen để nước chảy rào rào.
“Nghe nói cơ quan kia đã bị phong tỏa, tất cả người dị năng công tác ở đó bị đem đi tiến hành điều tra, nước E cũng chính thức cắt đứt quan hệ với bọn họ, nói đó là hành vi tư nhân. Anh tin không?”
“Chuyện này không liên quan gì đến anh.” Edward lạnh lùng nói, “Chỉ cần người dị năng đeo vòng cổ, tuân thủ quy định thì ai có cơ hội làm chuyện quá đáng với bọn họ? Khiến xã hội rung chuyển là hành vi phạm pháp vô trách nhiệm nhất…”
Dứt lời, ông ngẩng đầu lên, nhìn vào gương, muốn xem râu trên cằm có cần phải cạo sạch hay không.
Người trong gương vốn có đôi mắt màu xanh biếc lại biến thành một đôi mắt một xám một vàng, vô cùng kỳ dị.
Edward ngây ngẩn cả người.
Ông giơ tay đụng vào đôi mắt, ánh mắt vô cùng mẫn cảm, chịu không nổi mà chảy nước mắt khiến hai mí mắt của ông cảm giác đau đớn.
Edward đứng ngây người trong chốc lát, cấp tóc xoa nắn đôi mắt, nhãn cầu bị hành động đột ngột của ông xoa đến vang lên tiếng kẽo kẹt.
Đến khi mở mắt ra, trước mắt chỉ thấy lóm đóm ánh sao.
Chẳng qua việc nhận biết màu sắc đối với Edward không tính là quá khó.
Đôi mắt của ông ở trong gương quả thật biến thành một xám một vàng.
Có bệnh tật nào có thể trong một đêm thay đổi màu sắc đồng tử của người ta hay không?
…Theo lý giải của ông thì hiện tại chỉ có một loại “bệnh”.
Ông nhìn xung quanh, khác với trước đây một chút.
Ông nhìn vào chính mình trong gương, trên gáy có khắc một chữ mơ hồ.
Trước mắt Edward hơi mờ ảo, ông giơ tay xoa xoa, da dẻ vẫn mịn màng, cũng không có gì dị dạng.
Nhưng khi thị lực từ từ khôi phục, ông nhìn thấy rõ dấu ấn khắc trên gáy của mình.
“Inhuman”
…Không phải nhân loại.
Edward được toại nguyện, đạt được năng lực phân biệt người dị năng và nhân loại bình thường, cũng tìm được một từ để hình dung cực kỳ thỏa đáng, nằm ngay chính giữa ở bên gáy của mình.
Cô gái tóc vàng đi tới nhà bếp được thiết kế mở, vốn định ăn một bát yến mạch thì liền nghe thấy trong phòng vệ sinh truyền đến tiếng vang ào ào kỳ lạ.
Cô kinh ngạc, bèn quay trở lại phòng vệ sinh.
Cảnh tượng đập vào mắt làm cô kinh hãi đến biến sắc.
Lọ chai đặt trên bồn rửa mặt đều bị đánh rơi xuống đất, bao gồm cả lọ nước hoa mà cô mới mua, còn Edward đang kéo ngăn tủ nhỏ trong phòng vệ sinh, lấy ra thuốc ức chế huyết thanh loại A, dùng một lượng lớn thuốc nhét vào miệng, răng rắc nhai cắn đến trào cả bọt mép.
Cô gái vội vàng đoạt lấy lọ thuốc: “…Anh điên rồi hả? Thuốc này đều là thuốc cũ, có lẽ đã quá hạn sử dụng…Trời ơi!”
….Cô nhìn thấy đôi mắt của Edward.
Miệng của cô khép mở: “Anh…”
Edward chật vật chạy ra ngoài, lại trượt té lộn mèo ở phòng khách khiến đôi môi bị bầm dập.
Tuy chật vật nhưng Edward vẫn trốn ra khỏi nhà.
Trì Tiểu Trì ngồi trên nóc nhà Edward, hai chân khoát lên lan can, nhìn ông ta ngã trên sân cỏ nhà mình, nắm lấy cỏ mà gào khóc thất thanh, lớn tiếng nguyền rủa. Cậu thu hồi bào tử phấn còn lại vào lòng bàn tay.
Hai ngày nay cậu không ngủ, bắt được hai trăm viên bào tử phấn trong không khí.
Trì Tiểu Trì không có phòng thí nghiệm, nhưng bản thân Lâu Ảnh lại là một phòng thí nghiệm di động hoàn mỹ.
Trải qua phân tích, bản chất bào tử phấn là một loại sinh vật nhỏ rất kỳ dị, có hoạt tính và trí tuệ, hút lấy huyết thanh loại A của cơ thể người để sống, sau khi tiến vào thân thể, nó sẽ kích thích nhân loại tiết ra một lượng lớn huyết thanh loại A, xem như đây là thức ăn.
Mà huyết thanh loại A chính là yếu tố tất yếu để thân thể tiến hóa.
Một viên bào tử phấn bị hút vào trong cơ thể đã đủ dẫn đến tiến hóa, số lượng càng nhiều thì việc kích thích huyết thanh loại A cũng càng tăng cao.
Chẳng qua vẫn chưa biết rõ phương thức sinh sôi của chúng nó như thế nào.
Bản năng xu lợi tránh hại của chúng nó cực mạnh, là sinh vật sẽ tự mình bơi lội trong cơ thể con người, hơn nữa còn sử dụng huyết thanh loại A mà chúng nó hấp thu được để tiến hóa, lẩn tránh nguy hiểm, cho dù có rút máu xét nghiệm cũng không kiểm tra được gì.
Hơn nữa loại sinh vật này còn có đặc tính vô cùng kỳ lạ.
Nếu như người bị nó ký sinh tử vong hoặc chết trong tay những sinh vật khác, loại sinh vật này liền lập tức thoát khỏi thân thể người chết, chuyển sang cơ thể của mục tiêu trước mắt.
Thế nhưng, nếu người bị nó ký sinh bị người dị năng giết chết, bào tử phấn sẽ lập tức kết thúc quan hệ cộng sinh, cũng định hướng chuyển sang thân thể người dị năng đã giết chết ký chủ.
….Đây chính là bí mật của cái gọi là “Giết người dị năng sẽ tiến hóa”.
Trì Tiểu Trì nhớ đến khoang thuốc con nhộng trong cơ quan, hệ thống của những khoang thuốc này được kết nối cùng nhau.
Nó rất nhỏ, một khi ký chủ tử vong, bào tử phấn có thể chui ra từ khe hở khoang thuyền con nhộng, dọc theo không khí mỏng manh trong dây cáp điện, lan truyền đền cơ thể người dị năng đã giết chết ký chủ của nó.
Nhưng Trì Tiểu Trì cũng không biết được loại sinh vật này ra đời bằng cách nào.
Vào giữa kỷ Jura, các loài động vật có vú đã trải qua sự tiến hóa bùng nổ. Sự tiến hóa nhảy vọt bất thường này vẫn là một bí ẩn lớn chưa tìm được lời giải đáp trong thế giới khảo cổ học.
Biết đâu bọn họ sẽ chứng kiến được sự ra đời của một kỷ Jura mới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT