Sau khi người thanh niên có bím tóc bẩn nổ súng lần đầu tiên, trơ mắt nhìn cảnh tượng đẫm máu khi nửa cái đầu của Diệp Hoan bỗng dưng vỡ nát, còn có phần não trắng toát thuận theo gáy chảy xuống, đầu óc của Bạch An Ức lập tức trống rỗng.

Dùng thể lực đáng thương của cậu cùng với dị năng cản trở thì muốn tháo chạy là chuyện không thể, Bạch An Ức liền nghiêng người lăn xuống xe, chân đạp lên khung xe tải việt dã mà nhoài người ra, tay nắm chặt tay vịn, vẫn cứ để cho mình như con thạch sùng mà treo ở gầm xe.

Vừa nãy người thanh niên có bím tóc bẩn đập nát ngón tay, máu tươi không chỉ nhiễu xuống một giọt, những giọt máu đạn bắn lọt thùng xăng chiếc xe này, dầu mỡ đang tí tách chảy xuống.

Dầu mỡ càng ngày càng lan ra, thấm vào quần áo, dần dần kéo dài tới não của Bạch An Ức.

Cậu bị mồ hôi thấm ướt mái tóc đen, thấm vào quần áo dính dầu rồi nhiễu từng giọt xuống đất.

Dù sao cậu cũng là thể chất quen ngồi lâu trong phòng thí nghiệm, ý chí cầu sinh khiến cho thể lực của cậu trong nháy mắt bộc phát, nhưng theo thời gian trôi qua thì sức lực cũng dần dần trôi đi.

Đã có một nhóm người chạy đi, dần dần chỉ còn lại một người đang lần lượt cướp đoạt cái gì đó trên xe.

Bạch An Ức cắn rắng chống đỡ, thắt lưng dần dần đau nhức.

Thể lực của cậu không cho phép cậu phân thần để ý tình hình bên ngoài, đành phải nhắm mắt chịu đựng, bắt đầu đếm giây.

300 giây, cậu nghe thấy tiếng bước chân áp sát nơi chiếc xe mình đang ẩn nấp, cảm nhận được có người lên xe, mơ hồ nghe thấy tiếng kéo dây điện cùng với dòng điện chạy qua thân thể vang lên tiếng xèo xèo cùng với tiếng mắng chửi tức giận vì đau đớn, tiếp theo là tiếng nhảy xuống xe của người nọ.

Cánh tay dần mất sức, phổi bên trong cũng vì thiếu dưỡng khí thời gian dài mà trở nên đau đớn, nhưng Bạch An Ức không dám nhúc nhích chút nào, chỉ nín hơi, nhắm mắt đếm giây.

Sau khi đếm đủ 300 giây, Bạch An Ức mở mắt ra, cẩn thận từng li từng tí mà nhìn ra ngoài.

Cậu thật sợ mình vừa nghiêng đầu thì ngay lập tức sẽ đối mặt với một đôi mắt lẳng lặng dòm ngó từ bên ngoài.

May mà tình huống cậu sợ nhất đã không xảy ra.

…Bên ngoài không có tiếng chân di động.

Cánh đồng hoang bên ngoài không thấy bóng người, chỉ còn dư lại tiếng cỏ lay động cọ vào bánh xe.

Cậu thoát lực, trực tiếp ngã xuống bãi xăng trên đất, nhịn xuống mùi hăng của dầu máy, gấp gáp hít lấy hít để không khí vào phổi.

Đợi phổi hơi dễ chịu một chút thì cậu mới xoay người lại, dùng cả tay lẫn chân bò ra ngoài.

Cát đất khô ráo bị hút vào trong phổi, như có hạt bụi cồm cộm trong cuống họng, ho vài tiếng, có vài hạt cát trộn lẫn trong nước bọt văng ra ngoài.

Bạch An Ức khó khăn lau khóe miệng, đầu gối cọ lên lớp cát thô cứng trên đất, vừa định bò dậy thì liền nghe phía sau truyền đến một tiếng cười lạnh thâm trầm.

“…Cuối cùng cũng xem như chờ được mày đi ra.”

Huyết áp của Bạch An Ức đột nhiên tăng cao, cơn đau đầu lập tức bộc phát, huyệt thái dương giật giật đau đớn.

Cậu nhịn xuống cơn đau, chỉ thấy một người đàn ông xa lạ bắt chéo chân ngồi trên toa xe của mình, hai chân lơ lửng, khóe miệng có một chút vết đen bỏng còn mới tinh.

“…Cũng đỡ cho tao phải đi vào bắt mày.”

—Khi Bạch An Ức nhắm mắt đếm giây thì đã có một người ngồi chồm hổm lẳng lặng nhìn cậu rất lâu.

Người đàn ông kia cười nhạo: “Tao còn tưởng là mày có thể kiên trì mười phút đấy.”

Bạch An Ức vừa nãy đã tiêu hao hết toàn bộ sức lực, hiện tại hai tay chống trên đất cũng kiềm chế không được mà run rẩy.

Người đàn ông nhẹ nhàng khéo léo nhảy xuống từ toa xe, đi về phía Bạch An Ức, đầu ngón tay bắt đầu lóe lên tia lửa điện màu trắng.

Bóng tối của cái chết đang dần dần bao phủ lên Bạch An Ức, ngay cả sức lực để lui về sau cũng không còn, chỉ có thể quay mắt nhìn về phía người nọ, khàn giọng nói: “Chúng ta không cần thiết phải nghe theo lời bọn họ, tự giết lẫn nhau…”

“Đối với mày thì không cần thiết nhưng đối với tao thì cần.” Người đàn ông đi từng bước một tới, “Mày thật xui xẻo. Nếu tao có thể trực tiếp ăn nguồn điện thì tao không cần điện sinh học trên người mày.”

Người này chỉ có thể thao túng điện sinh học, lại có thể hấp thu điện sinh học trên cơ thể sinh vật khác rồi khuếch đại gấp ngàn lần để bản thân sử dụng.

Bạch An Ức nhớ lại tiếng lôi kéo mới nãy mình nghe thấy.

Người này kéo dây điện, hóa ra là vì…

Bạch An Ức cật lực muốn giành lấy một chút hy vọng sống sót: “Điện sinh học có thể không ngừng tái sinh. Anh giữ tôi lại, tôi có thể làm trạm phát điện cho anh…”

“Ồ? Nghe lời như thế sao?” Người đàn ông nở nụ cười, “Đáng tiếc, nếu tao có thể hút điện sinh học trên người sống thì tại sao tao không tự sử dụng của chính mình?”

Trong đầu của Bạch An Ức ong lên một tiếng, trước mắt dần dần bịt kín một màn sương đen.

Lẽ nào cậu thật sự phải chết….

Bạch An Ức như con đà điểu quay đầu sang chỗ khác, không dám đối mặt với cái chết của chính mình.

Nhưng ở nơi cậu không nhìn thấy, một cái bóng từ trong lớp xăng trên mặt đất lặng lẽ chui ra, tốc độ nhanh như chóp, lặng lẽ thả người nhảy lên sau lưng người đàn ông kia, nhanh nhẹn dùng hai chân quấn lấy cổ của đối phương, vặn mạnh.

Chỉ nghe một tiếng răng rắc vang lên, người đàn ông kia chưa kịp phản ứng liền ngã xuống đất, bỏ mạng.

Người đến sử dụng động tác gọn gàng nhanh chóng, đạp cái xác của người đàn ông kia lăn xuống gầm xe.

Bạch An Ức chờ một lúc cũng không thấy động tĩnh gì, chỉ nghe có tiếng bước chân xa lạ chậm rãi đi đến trước mặt cậu, cũng không làm gì tổn thương cậu, lúc này cậu mới dám ngẩng đầu nhìn.

Cậu vốn muốn nhìn xem người đàn ông sử dụng điện sinh học kia sẽ đi nơi nào, nhưng cảnh tượng đập vào mắt làm cho cậu ngoác mồm líu lưỡi.

…Một người thanh niên có tướng mạo giống hệt cậu, trên người còn mặc áo blouse trắng, quỳ một gối trước mặt cậu, một tay đút túi, đang mỉm cười nhìn cậu.

Người kia thấy cậu ngẩn người quá lâu, khóe miệng nhịn không được mà càng kéo cao nụ cười: “Chào cậu. Tôi đã đuổi tên kia đi rồi, cậu không cần sợ.”

Giọng nói của người này rất ôn hòa, có vẻ là một người hiền lành.

Bạch An Ức run rẩy nói: “Cậu là…”

Người nọ dùng ngón tay trỏ giúp cậu cọ xuống hạt cát dính trên mũi: “Tôi là Bạch An Ức.”

Người nọ dường như sợ Bạch An Ức không hiểu, liền bổ sung: “…Tôi chính là cậu.”

Thấy Bạch An Ức ngớ người, “Bạch An Ức” tốt tính mà giải thích: “Tiểu Bạch tử, cậu còn nhớ khi cậu bốn tuổi, bị đám người *Tiểu Bá Vương* của cô nhi viện đẩy xuống cầu thang không?”

Bạch An Ức mơ hồ nhớ lại.

Cậu lớn lên ở cô nhi viện. Bởi vì bản tính rất lặng lẽ, không thích chơi cùng người khác, luôn thích cầm một quyển sách địa chất để nghiên cứu nên cậu thường bị một cậu nhóc tám tuổi có biệt danh *Tiểu Bá Vương* trong cô nhi viện kéo bè kết phái bắt nạt.

Sinh nhật năm bốn tuổi, “Tiểu Bá Vương” để đàn em của mình đến cướp bánh của cậu.

Bánh ngọt là giáo viên mà cậu yêu thích đặc biệt mua tặng cậu, làm thành hình dáng một quả địa cầu nho nhỏ, cậu rất yêu thích nó, bởi vậy cho dù thế nào cũng không muốn nhường.

Trong lúc tranh đoạt, cậu té xuống cầu thang, còn bị *Tiểu Bá Vương* biết tin đến uy hiếp, không cho cậu mách chuyện té xuống lầu nói cho thầy cô biết.

Cậu bị té dẫn đến chấn động não, xương tay phải bị nứt, phải nằm trên giường mơ màng rất lâu.

Chờ đến khi cậu có thể khỏe lại thì không còn thấy tung tích của *Tiểu Ba Vương* trong cô nhi viện nữa.

Sau đó Bạch An Ức nghe cô kể lại, Tiểu Bá Vương nửa đêm đi tiểu đêm, trượt chân té xuống cùng cầu thang, thương tích còn nghiêm trọng hơn cả cậu, hai chân đều bị té gãy.

Trở lại hiện thực, nhìn thấy người giống hệt mình, tựa như nhìn vào gương, Bạch An Ức toát ra một suy đoán có chút đáng sợ: “Cậu…”

“Bạch An Ức” gật đầu cổ vũ, tựa như thầy giáo đáp lại câu trả lời chính xác của học trò đối với vấn đề mà mình đặt ra: “Đúng thế. Ngày đó chính là sinh nhật của tôi. Từ ngày đó trở đi, tôi thức tỉnh trong thân thể của cậu.”

“Bạch An Ức” nói: “Tôi là một nhân cách khác của cậu.”

Bạch An Ức lắc đầu: “Không thể. Tôi…chưa từng biết cậu…”

Hai nhân cách đáng lý không thể biết sự tồn tại của đối phương mới đúng.

“Bạch An Ức” dịu dàng mà mò tay ra sau gáy của cậu, đôi mắt sau gọng kính vàng mang theo nụ cười cổ vũ: “Cậu không biết tôi nhưng tôi biết cậu, biết tất cả mọi chuyện của cậu, từng đọc hết tất cả sách và luận văn của cậu. Tôi giúp cậu dọn dẹp nhà, cũng giúp cậu đặt thức ăn bên ngoài, giúp cậu viết cả báo cáo đề tài.”

Bạch An Ức còn nhớ chuyện viết báo cáo.

Đoạn thời gian đó cậu đi theo giáo viên của mình xuống hố, vừa lúc gặp phải học kỳ cuối, có mười bảy mười tám bài luận văn phải nộp, không thể làm gì khác hơn là sau khi về trường thì điên cuồng viết  báo cáo, suốt ngày hoa mắt váng đầu.

Chờ thành tích phát xuống thì cậu mới phát hiện môn tự nhiên của mình đạt điểm A, là điểm cao nhất trong tất cả chương trình học.

Vì thế cậu lại cảm thấy mơ hồ, quên mất chính mình có viết bản báo cáo này hay chưa.

Thấy cậu có ấn tượng, “Bạch An Ức” tao nhã gật đầu: “Không phải giáo viên quên thu bài, mà là tôi viết.”

Đương nhiên “Bạch An Ức” cũng không nói là ai từng vài lần cứng rắn từ chối cùng họ Tiêu kia làm chuyện đó, lại là ai khi bị tóm vào cơ quan giám sát, gặp phải tra tấn bằng điện đã chiếm cứ thân thể của cậu, thay cậu nhận lấy nỗi đau khi bị chấp hành hình phạt, thậm chí có một lần còn nắm lấy tóc của “Người quản lý”, suýt nữa đập chết người nọ ngay tại chỗ.

Thấy người này không xấu, lại rất dịu dàng, đối với mình rất thân cận, Bạch An Ức cũng không còn sợ hãi nữa, sờ sờ lồng ngực của mình, hỏi: “Cậu, cậu đi ra bằng cách nào?”

“Bạch An Ức” quay đầu liếc mắt nhìn vũng dầu chảy lan ra đất.

Lớp dầu phản xạ ra hình ảnh áng mây trên bầu trời.

“E rằng khi ông trời phân phối dị năng cũng xem chúng ta là hai người khác nhau.” *Bạch An Ức* nói, “Tôi cũng có dị năng. Cậu có thể xem đó là dị năng Phân Thân.”

“…Chỉ cần cậu soi gương bằng một thứ có thể phạn xạ tia sáng, có hình chiếu, thì tôi sẽ đi ra từ bên trong…” Giọng nói của *Bạch An Ức* rất ấm áp, “…Cùng với cậu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play