Gió sông thổi vào mặt, lá vàng rơi vào lòng sông, thượng du hạ du, cảm giác tràn ngập sắc thu.

Nghiêm Nguyên Chiêu tìm thấy Trì Tiểu Trì đang ở bên cạnh sông Thương.

Trì Tiểu Trì ngồi ở nơi không có nắng, một chân thả xuống chỗ trũng, dùng đá vụn ném xuống sông.

Đá vụn nhảy vài bước trên mặt nước rồi mới nhẹ nhàng biến mất trong lòng sông.

Nghiêm Nguyên Chiêu ngồi xuống bên cạnh Trì Tiểu Trì, lấy ra một miếng kẹo đậu phộng nhỏ từ trong lồng ngực, bóc ra giấy gói bên ngoài, không nói một lời nào mà đút vào miệng y.

Đậu phộng và đường mạch nha vừa ngọt vừa thơm tan ra trong miệng khiến cậu nở chút nụ cười: “Tạ ơn Lục Hoàng tử ban thưởng.”

“Tạ ơn cái đầu ngươi.” Nghiêm Nguyên Chiêu thả giấy gói kẹo vào mặt sông, “Bên phía Nam Cương cũng là lần đầu tiên chủ động đầu hàng, vì ngưng chiến mà Nam Cương Vương còn dự định đưa công chúa gả vào trong triều, mang danh là hữu hảo, nói trắng ra là hòa thân.”

Lời nói của Nghiêm Nguyên Chiêu lúc này khó nén được sự sảng khoái trong đó.

“Gả cho ai?”

“Không biết. Nhưng với độ tuổi của Hoàng tử thì cũng chỉ có vài người. Nghe nói ý của Nam Cương Vương là nhắm vào Thập tam đệ.”

Nghiêm Nguyên Chiêu cố ý quan sát sắc mặt của Thời Đình Vân, cười nhẹ nhàng nói: “Tuổi tác của Thập tam đệ là thích hợp nhất, lúc này lại lập đại công, nên được ban thưởng. Huống hồ bên cạnh hắn chỉ có cung nữ mà phụ Hoàng ban thưởng, công chúa Nam Cương bởi vì huyết thống của mình nên e rằng không làm được chính thê nhưng làm tiểu thiếp cũng dư xài. Nam Cương Vương cũng thông minh, một là lấy lòng, hai là lôi kéo, mới bày tỏ muốn chọn Nguyên Hành làm con rể.”

Hắn nheo mắt nhìn phản ứng của Thời Đình Vân, thở dài: “—Đáng thương vị công chúa kia phải thành thân với cái bình hồ lô kín mít.”

Trì Tiểu Trì chỉ cười không nói.

Nghiêm Nguyên Chiêu bị mất mặt, nhưng lại muốn nói chuyện đùa với Thời Đình Vân, hắn nhìn xung quanh một chút, ngược lại là bị hắn tìm được một thứ thú vị: “…Đó là cái gì?”

Trì Tiểu Trì giương mắt nhìn một chút.

Ở một hộ dân phụ cận, bên bờ sông thả bảy tám con ngỗng mập mạp trắng muốt cùng nhau bơi lội.

Trì Tiểu Trì cúi đầu: “Đừng nhìn, đó là ngỗng ca.”

Nghiêm Nguyên Chiêu: “…Hả? Là ý gì?”

Trì Tiểu Trì nói: “So với chúng nó thì huynh chỉ là đệ đệ mà thôi.”

Nghiêm Nguyên Chiêu bị một câu của cậu kéo lên hào hứng: “Chẳng phải là ngỗng do người dân nuôi sao? Ta đi bắt hai con, ban đêm cho ngươi nhắm rượu.”

Trì Tiểu Trì ngẩng đầu nhìn Nghiêm Nguyên Chiêu một chút: “Vì tốt cho huynh, khuyên huynh đừng đi.”

Nghiêm Nguyên Chiêu đã thay bộ y phục màu tím lộng lẫy hay mặc, nghe vậy, hắn tiêu sái phất lên vạt áo, vỗ lên túi tiền mà mình mang theo: “Ngươi lo lắng Lục gia đi ăn chùa à?”

Trì Tiểu Trì nói: “Không phải. Huynh vẫn nên nghỉ ngơi đi. Theo ta thấy, lực chiến đấu của huynh vẫn chưa bằng một nửa con ngỗng nữa kìa.”

Nghiêm Nguyên Chiêu “Xí” một tiếng, hiển nhiên là không phục, nhảy người lên, liền đi về phía bầy ngỗng ở cách đó không xa.

Trì Tiểu Trì đưa mắt nhìn Nghiêm Nguyên Chiêu đi tìm chết, nhẹ nhàng cười một tiếng, lại dùng một cục đá ném vào nước.

Cậu nói với Thời Đình Vân trong cơ thể: “Tôi dự định rời đi.”

Nói thật, cũng bởi vì hẹn ước mơ hồ trước kia cùng Lâu Ảnh nên cậu cũng không muốn quay về quá sớm.

Nhưng vấn đề là mấy ngày nay trị giá hối hận của Chử Tử Lăng hoàn toàn ở trạng thái phung trào, chỉ mất tập trung một chút là tiếp cận trị số tối đa, vì đổi thẻ mà mỗi ngày Trì Tiểu Trì ngay cả ngủ cũng không ngon, trong đầu toàn là suy nghĩ nên đổi thẻ gì, chất lượng sinh hoạt và chức năng gan đều suy giảm rõ rệt.

“Tôi tổn thương tinh thần một chút cũng không sao, dù sao cũng là kiếm tiền. Còn cậu thì không cần vì hắn phạm phải sai lầm mà trừng phạt mình.” Trì Tiểu Trì nói tán gẫu với y, “Một con gà lớn thành người, có thể oán cậu hay sao?”

Thời Đình Vân cười.

Chẳng qua Trì Tiểu Trì nghe không được tiếng cười này.

Trì Tiểu Trì tiếp tục nói chuyện phiếm với đối tượng không thể trả lời kia: “Đúng rồi, ban đầu ở phủ Tướng quân, khi tôi còn chưa nhận được cốt truyện thế giới, tỷ thí với Chử Tử Lăng một lần, khi đó vì sao cậu không có sát ý với hắn?”

Thời Đình Vân nói: ‘…” Bởi vì các ngươi có thể không hoàn thành nhiêm vụ, nếu như đột nhiên ra tay giết hắn vậy nhiệm vụ sẽ thất bại. Khi đó ta cho rằng nên phối hợp với các ngươi, cho nên…

Nói đến chỗ này, y cảm thấy thật có lỗi.

Trì Tiểu Trì lúc ấy tỷ thí với Chử Tử Lăng là vì muốn mượn tâm tình của mình thăm dò “đối tượng nhiệm vụ” có phải là Chử Tử Lăng hay không.

Nhưng vì mình quá độ kiềm nén nên ngược lại suýt nữa đã lừa gạt Trì Tiểu Trì.

Thời Đình Vân muốn nói một câu xin lỗi với Trì Tiểu Trì, cũng như giải thích rõ ngọn nguồn, nhưng Trì Tiểu Trì lại giống như biết tiếng lòng của y, tùy ý nói: “Tôi không muốn biết đáp án. Vấn đề này là tôi đưa ra cho cậu, đạt được đáp án thế nào cũng đều dựa vào chính cậu.”

Thời Đình Vân: “…” Hả?

Trì Tiểu Trì: “Khi hắn còn ở đây, cậu luôn cưỡng ép mình phải kiềm chế. Khi hắn không còn ở đây thì cậu sẽ đối đãi với mình thế nào?”

Thời Đình Vân lặng im.

Chẳng biết tại sao y đột nhiên nghĩ đến chuyện Nghiêm Nguyên Chiêu mới nhắc đến.

…Nguyên Hành sắp thành thân ư.

Có lẽ người kia không chịu được bị bỏ sang một bên, khi Thời Đình Vân vừa nghĩ đến người kia thì một bóng người lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh y.

Nghiêm Nguyên Hành đã ở đằng sau nhìn Thời Đình Vân một hồi lâu.

Hắn có loại xúc động không hiểu rõ, muốn đi lên nắm lấy tay y, đem bàn tay dính bẩn của y lau sạch sẽ.

Nhưng Nghiêm Nguyên Hành vẫn là Nghiêm Nguyên Hành nghiêm cẩn, cuối cùng vẫn quy củ ngồi xuống.

Hắn hỏi: “Ngươi vừa đang nói chuyện với ai?”

Chỉ cần trong nháy mắt, Trì Tiểu Trì liền thuần thục đổi lại biểu cảm và giọng điệu của Thời Đình Vân, đưa tay chỉ, lái sang chuyện khác: “Ngươi nhìn Nguyên Chiêu kìa.”

Nghiêm Nguyên Hành nhìn thoáng qua, mới nhận ra Nghiêm Nguyên Chiêu bị một đám ngỗng tung cánh bao vây, tiếng kêu liên hồi vang lên.

Nghiêm Nguyên Hành có chút giật mình: “Lục Hoàng huynh…”

Trì Tiểu Trì cười: “Đừng qua đó. Hắn đang bắt ngỗng.”

Nghiêm Nguyên Hành: “…Ừm.”

Hai người sóng vai nhìn xem cảnh tượng Chó nhảy đấu với Ngỗng bay, hai người trầm mặc.

Trì Tiểu Trì liếc nhìn hắn, cười nói: “Nguyên Hành, chúc mừng sắp thành thân.”

Nghiêm Nguyên Hành kinh ngạc: “Cái gì?”

Trì Tiểu Trì nói: “Công chúa Nam Cương ấy.”

Lúc đầu Nghiêm Nguyên Hành muốn tìm Thời Đình Vân tán gẫu nên không muốn tốn thời gian lên người xa lạ nào đó, hắn hơi cau mày: “…Công chúa Nam Cương nào?”

Trì Tiểu Trì nói: “Nam Cương Vương muốn hòa thân, muốn gả Công chúa Nam Cương cho ngươi làm trắc phi, ngươi không biết sao?”

Nghiêm Nguyên Hành hoàn toàn biến sắc: “…Ngươi nói cái gì?”

Dưới ánh mắt chấn động ngạc nhiên của Nghiêm Nguyên Hành, Trì Tiểu Trì lạnh nhạt nói: “Ngươi đã hai mươi tuổi. Nạp trắc phi chẳng phải là chuyện quá bình thường sao?”

Thấy đối phương bình tĩnh như vậy, Nghiêm Nguyên Hành cũng chỉ đành cố gắng bình tĩnh: “Ngươi còn lớn hơn ta một chút. Vì sao ngươi…”

Trì Tiểu Trì mò lấy một cục đá dẹt, ném nghiêng lên mặt sông, tạo ra một chuỗi bong bóng nước: “Ta với ngươi khác nhau.”

Nghiêm Nguyên Hành dừng lại, nghĩ tới những gì Thời Đình Vân từng tâm sự với hắn, nghẹn lời.

Hắn quay đầu đi, thần sắc hơi ảm đạm.

Thấy bầu không khí giằng co, Trì Tiểu Trì thử điều hòa: “Không biết tướng mạo Công chúa Nam Cương kia thế nào.”

Nghiêm Nguyên Hành nghiêm mặt: “…Không biết.”

Trì Tiểu Trì đơn giản chuyển sang chuyện công: “Sau thỏa thuận ngừng chiến, Kỳ huyện gần sông Thương đưa đến mấy trăm vò rượu ủ lâu năm, phụ thân nói tối nay để tướng sĩ chủ doanh say sưa một trận.”

Nghiêm Nguyên Hành: “Ừm.”

Thời Đình Vân cười: “Dù sao ngươi cũng không uống, cùng ngươi nói cũng chỉ để sướng mồm mà thôi.”

Nghiêm Nguyên Hành: “…Ừm.”

Trì Tiểu Trì không ngại Nghiêm Nguyên Hành chỉ trả lời từng chữ một, từ nhỏ tâm tư của Nghiêm Nguyên Hành đã nặng, sở dĩ trầm mặc thì chỉ có hai lý do, một là đang suy nghĩ tâm sự, hai là muốn lắng nghe.

Trì Tiểu Trì đang muốn nói tiếp thì Nghiêm Nguyên Hành cướp lời trước.

“Ta sẽ không thành thân với nàng.” Nghiêm Nguyên Hành cúi đầu nói, “Ta không muốn thành thân với người mà ta không quen biết.”

“Vậy là xong rồi.” Trì Tiểu Trì cười, “Rất nhiều nữ nhi ở những gia tộc tại Vọng Thành đều nuôi dưỡng trong phòng. Những tiểu thư chúng ta nhìn quen mắt, yêu thơ thích đánh cầu, có ai mà không hướng về phía Nguyên Chiêu?”

Cậu nhìn về phía Nghiêm Nguyên Chiêu đang đại chiến với đàn ngỗng ở cách đó không xa, cười hì hì: “…Nếu ta là nữ tử thì cũng yêu thích Nguyên Chiêu. Nhiều khuê nữ không yêu thích hắn, cảm thấy hắn tùy tiện lỗ mãng, nhưng nếu chơi chung một thời gian thì sẽ biết tính cách Nguyên Chiêu thú vị, biết tiến thối, địa vị vững chắc, trong lòng chỉ cầu một người, có thể xem là đối tượng thích hợp để thành thân.”

Nghiêm Nguyên Hành cúi đầu, chỉ “Ừ” một câu, có vẻ qua loa, cũng không có hứng thú.

Trì Tiểu Trì như nhớ tới điều gì đó, hứng thú dạt dào mà “Hả?” một tiếng, tiếp tục nói: “Nguyên Hành, ngươi nói là Khâu Dĩnh con của Khâu tướng? Từ nhỏ các ngươi đã thấy mặt, tuy rằng nàng ta học bên phía nữ đệ tử, nhưng cũng xem như có tình nghĩa đồng môn với chúng ta, địa vị, tuổi tác đều tương đương…Chắc chắn chính là nàng ta.”

Nghiêm Nguyên Hành ở bên cạnh đã sớm có suy đoán này, mà bị Trì Tiểu Trì nói toạc, lại dùng giọng điệu nói đùa như vậy quả thật khiến hắn khó chịu như bị lửa thiêu đốt.

Giọng nói của hắn trầm xuống: “Từ trước đến nay ta không biết Tố Thường lại thương hương tiếc ngọc như vậy, thuộc như lòng bàn tay đối với nữ quyến Vọng Thành.”

Trì Tiểu Trì: “Đây chẳng phải là vì ngươi sao?”

Nghiêm Nguyên Hành như giận hờn: “Công chúa Nam Cương hay là nữ nhi của Khâu tướng, ta đều không cần.”

Trì Tiểu Trì: “Vậy ngươi muốn cái gì?”

Nghiêm Nguyên Hành: “Ta…”

Hắn ngừng lại.

Nghiêm Nguyên Hành rốt cục muốn cái gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play