Lâu Ảnh chọn thân phận có nghề nghiệp vô cùng có ích lợi, cho dù Trì Tiểu Trì xem như mỗi ngày đều vào chung lều và xe ngựa với anh đều sẽ bị đám binh lính cho rằng đang cần cù khắc khổ học tập, ngày đêm không nghỉ.
Giờ khắc này hai người lại chui vào trong xe ngựa ăn ô mai.
Dâu tây dùng trị giá hảo cảm của Chử Tử Lăng để đổi lấy trong kho hàng, chỉ cần không mang ra ngoài thì có thể giữ tươi vô thời hạn, trái to lại ngọt, càng không cần nhọc lòng mang đi rửa.
Thân mình hiện tại của Lâu Ảnh là thể hàn, ăn hai quả lấy vị là đủ, đặt dâu tây màu đỏ tươi bày lên bàn, vừa đọc sách vừa thỉnh thoảng lấy một trái đút Trì Tiểu Trì ăn.
Trì Tiểu Trì đang bận rộn chơi trò “Triệu Hóan Ma Thần” đã bỏ dở mấy ngày, không rảnh tay cầm ăn.
Từ ngày ấy đến nay đã tròn bảy ngày.
Sau khi Trì Tiểu Trì tỉnh lại, cũng không nhắc đến chuyện mình sử dụng thẻ thôi miên, giống như hoàn toàn quên mất, khiến Lâu Ảnh có chút nghi ngờ có phải cậu tiện tay dùng luôn thẻ mất trí nhớ cho mình hay không.
Mãi đến khi Lâu Ảnh lơ đãng liếc nhìn màn hình của cậu, phát hiện ID trong “Triệu Hoán Ma Thần” đã được lén lút sửa lại.
Không còn là “Lâu Đài Bóng Ảnh Nhập Trì Đường” mà đã đổi thành Trì Tiểu Trì.
…Nghiêm túc đến mức khiến Lâu Ảnh muốn gõ đầu cậu.
Nhưng rốt cục anh cũng không cam lòng, không thể làm gì khác hơn là nhét mấy trái dâu to vào miệng cậu cho hả giận.
Sau đó không lâu ngoài cửa xe ngựa truyền đến tiếng gõ nhẹ nhàng.
Trì Tiểu Trì thu dâu tây vào kho hàng, đưa tay vén rèm xe.
Chử Tử Lăng cưỡi ngựa, song hành cùng xe ngựa, khom lưng nói: “Công tử, Tướng quân phái người đưa tin về Vọng Thành. Trên quan đạo gặp phải chúng ta, hắn nói Tướng quân có một phong thư, tiện đường đưa cho ngài.”
“Người đưa thư đâu?”
“Không ngừng không nghỉ chạy về Vọng Thành.” Chử Tử Lăng dừng một chút, “Nhìn sắc mặt của người đưa thư, có lẽ là có việc vui.”
Thời Đình Vân vui vẻ tiếp nhận thư, còn rất hoạt bát nháy mắt với hắn: “Cảm tạ.”
Khóe mắt của Chử Tử Lăng thoáng lướt qua, chỉ thấy Công tử sư đang ngồi trong bóng tối, dùng mu bàn tay che lại ánh sáng từ ngoài chiếu vào, có thể nhìn thấy hàng lông mày hơi cau lại của đối phương, bộ dáng có vẻ không cao hứng cho lắm
Trong lòng Chử Tử Lăng không khỏi nhảy lên một cái, thỏa đáng lộ ra vài phần sợ hãi: “Công tử sư, ta lập tức rời đi.”
Được Thời Đình Vân che chở nhiều năm, Chử Tử Lăng chưa bao giờ phải quỳ gối ba canh giờ như vậy.
Ngày hôm đó mưa tí tách cả đêm, da dẻ trên đầu gối hút no nước, bị ngâm đến trắng bệch, đất cát lồi lõm khiến đầu gối của hắn vừa xót vừa đau. Đến bây giờ tổn thương trên đầu gối vẫn chưa khỏi hắn.
Vết thương chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng nhất là hắn chưa bao giờ nhận phải sỉ nhục trắng trợn như vậy.
Tất nhiên Chử Tử Lăng sẽ không chịu bị sỉ nhục một cách vô ích như thế.
Vu Phong Miên cố ý nhằm vào hắn, vậy hắn phải tỏ ra sợ hãi tránh né đối phương, để làm thỏa mãn Vu Phong Miên, khiến người này không tìm được lý do để làm chuyện gì khác người với mình.
Nếu Vu Phong Miên cứng rắn muốn tìm lỗi thì càng tốt.
Chử Tử Lăng ở trong quân không phải người vô danh, dù xuất thân bình dân nhưng cũng chơi thân với không ít tướng sĩ, mà người nọ chỉ mang cái chức suông Công tử sư lên người, nói trắng ra chỉ là tội nhân từng bị lưu đày, không có nửa tấc quân công trên người, vô duyên vô cớ được vinh hoa, thân thể lại yếu ớt, chỉ có thể ngồi trong xe ngựa, trong quân đã có những lời xì xầm bất mãn.
Chỉ cần mình tỏ ra yếu thế nhiều hơn, không cần nói gì nhiều thì tự động sẽ có người thay hắn bất bình.
Những lời bất bình này nếu truyền tới tai công tử, công tử che chở Vu Phong Miên khiến tướng sĩ bên dưới bất mãn, sinh ra khúc mắc, hoặc là dần dần lâu ngày công tử sẽ sinh ra bất mãn với Vu Phong Miên.
Mặc kệ hậu quả thế nào, dù sao cũng vô can đến hắn.
Thứ nhất hắn không nói láo sau lưng, thứ hai không tỏ ra bất mãn, luôn luôn chu đáo, cho dù là ai cũng không moi ra được sai lầm.
Nhưng Vu Phong Miên chỉ đưa tay cản nắng, không để ý đến Chử Tử Lăng, chỉ dựa vào gối mềm đọc sách, tựa như Chử Tử Lăng không đáng để anh liếc mắt nhiều một cái.
Trì Tiểu Trì buông rèm xe xuống.
Sau khi lấy lại tinh thần, tâm tình của Chử Tử Lăng không nhịn được mà trở nên cuồng loạn.
Đây chính là cơ hội của hắn!
Từ Trấn Nam Quan đến Vọng Thành, bọn họ áp tải lương thực và quân nhu, tốc độ hành quân chậm chạp, ít nhất phải hai mươi lăm ngày. Khoái mã khẩn cấp cần ba ngày, dùng phủ Tướng quân nuôi chim bồ câu loại tốt, nhanh thì hai ngày chậm thì hai ngày rưỡi có thể bay đến.
Hiện tại là thời cơ động thủ tốt nhất của hắn!
Chờ đến biên cảnh mà tìm cách hạ độc Thời Kinh Hồng thì hơi khó khăn.
Thời Kinh Hồng chính là mối họa lớn của Nam Cương, không thể không giết, hơn nữa ông ấy phải chết thì Thời Đình Vân mới có cơ hội thượng vị.
Cơ hội của Thời Đình Vân cũng xem như cơ hội của mình.
Nghĩ tới đây, hắn đưa mắt nhìn về bóng lưng thẳng tắp của Thập tam Hoàng tử ở phía trước, người nọ đang cúi đầu, vừa điều khiển ngựa vừa xem binh thư, gió nhẹ phất lên trang bìa quyển sách, chính là quyển sách mà ngày hôm qua Thời Đình Vân đề cử cho hắn khi nói chuyện phiếm.
Chử Tử Lăng không thể không thừa nhận người này giống Vu Phong Miên, là biến số không nằm trong kế hoạch của hắn.
Nhưng hắn vẫn nở nụ cười xán lạn.
Lợi dụng tốt biến số thì chính là quân cờ.
Cho dù có thêm một tên Thập tam Hoàng tử thì có sao?
Một thiếu niên hoàn toàn không có uy tín, lại không có binh quyền, cho dù võ nghệ tuyệt diệu nhưng tỏ ra liều lĩnh thì cũng đồng nghĩa với cái chết.
Dù sao trên chiến trường, cung tên không có mắt, cũng sẽ không nhận thức hắn là hoàng thân quốc thích hay là bình dân bách tính.
Khi Chử Tử Lăng đang suy nghĩ thì màn xe lại bị vén lên.
Phía sau màn xe là khuôn mặt vui mừng của Trì Tiểu Trì: “A Lăng, lấy giấy bút đến.”
Chử Tử Lăng rất thông minh, không dò hỏi là chuyện vui gì ở trước mặt Công tử sư: “Dạ.”
Chắc chẳng có gì ngoài chuyện thắng trận ở biên quan.
Hắn không quan tâm bên phía Nam Cương chết bao nhiêu người, cũng không quan tâm Bắc Phủ Quân có bao nhiêu thương vong, hắn chỉ hy vọng khi kế hoạch của mình đẩy mạnh đến bước mấu chốt thì thế cuộc bên phía Nam Cương đừng quá kém là được.
Hắn lấy giấy bút và bàn nhỏ mang đến, nâng vào trong xe ngựa, lại lấy ống gỗ nhỏ, chờ ở bên ngoài.
Từ trước đến nay Thời Đình Vân hồi âm rất nhanh, chỉ khoảng nửa canh giờ là bên trong đã truyền đến tiếng đặt bút xuống.
Nói đến đây, Trì Tiểu Trì giương mắt, chú ý thấy trên trán của Chử Tử Lăng có một lớp mồ hôi mỏng: “Được rồi, chuyến này ngươi đi cũng mệt mỏi rồi, ngươi lấy con dấu dùng sáp niêm phong kỹ rồi dùng chim bồ câu gửi thư đi.”
Chử Tử Lăng bỗng nhiên vui vẻ trong lòng, tim đập thình thịch.
Thuận lợi như vậy sao?
Hắn vốn định sau khi niêm phong ống gỗ xong, lại đem mực dính độc đóng dấu thêm một lần, dù cho con dấu có chút lem cũng không sao, vì chim bồ câu trên đường nghỉ chân sẽ uống nước hoặc gặp ngày mưa cũng khó tránh khỏi sẽ làm mờ con dấu một chút.
Không ngờ Thời Đình Vân lại giao chuyện niêm phong con dấu cho hắn làm…
Còn chưa chờ hắn nghĩ xong, trong góc xe ngựa đột nhiên vang lên một tiếng lạnh lùng: “Đình Vân.”
Chử Tử Lăng rùng mình.
Vu Phong Miên…
Ai ngờ Vu Phong Miên nói: “Đừng vui ra mặt như vậy, thận trọng một chút mới có thể làm tấm gương cho các tướng sĩ. Ngươi tới giảng giải cho ta nghe chương này trong sách đang nói về điều gì, ngươi có nhận xét thế nào.”
Dứt lời, anh liếc mắt nhìn Chử Tử Lăng một cái:
Còn chưa chịu đi làm việc?
Chử Tử Lăng lĩnh mệnh, cưỡi ngựa rời đi.
Đợi đi một khoảng cách thì hắn mới phát hiện lòng bàn tay của mình đầy mồ hôi khiến ống gỗ cũng bị thấm ướt.
Hắn dùng tay áo lau mấy lần lên mặt ngoài của ống gỗ, lần đầu tiên không thể che giấu sắc mặt vui mừng của mình, nụ cười nơi khóe miệng càng lúc càng lớn.
Mặc dù như vậy nhưng Chử Tử Lăng vẫn vô cùng tỉ mỉ.
Hắn không mở ra ống gỗ để kiểm tra bên trong viết gì.
Hắn nhớ rất rõ ống gỗ gửi thư của phủ Tướng quân được đặc chế, trong nắp có một cơ quan nhỏ, sau khi đậy kín thì cơ quan sẽ tự động bật ra một miếng gỗ nhỏ.
Từ ngoài nhìn vào thì không có đầu mối gì. Nhưng nếu đã bỏ thư vào rồi lấy ra thì trên thư sẽ lưu lại một vết hằn nhỏ, không có cách nào xóa đi.
Thời Kinh Hồng thận trọng, nếu như ông ấy mở ra ống gỗ và phát hiện có vết tích trên thư thì nhất định sẽ nghi ngờ.
Chử Tử Lăng cũng không muốn trường đê ngàn dặm bị bại bởi một tổ kiến nho nhỏ.
Hắn và thân binh chuyên bảo quản con dấu có quen biết, chỉ cần bảo là làm theo lệnh của công tử, tựa như vô số lần trước kia, dễ dàng lấy được con dấu chuyên dụng của Thời Đình Vân.
Chử Tử Lăng không sử dụng sáp nến mà công tử đã sử dụng trước kia, hắn mở ra một hộp nhỏ có hoa văn hình mây, lấy ra một cây sáp hoàn toàn mới.
Đều là sáp đặc chế của phủ Tướng quân, màu sắc hình dáng giống nhau như đúc.
Chử Tử Lăng nhen lửa.
Lửa nhảy vọt mấy lần trong tầm mắt hắn, đầu sáp bắt đầu hòa tan.
Dưới ánh mắt có chút cuồng nhiệt của hắn, một giọt sáp lỏng chứa thuốc độc nhiễu xuống nắp ống gỗ.
Cạch.
Con dấu đỏ tươi hạ xuống ba chữ “Thời Đình Vân” có dính độc, dưới ánh mặt trời trông có vẻ hơi chói mắt.
Con dấu luôn được thực hiện trong tình huống có người bên cạnh, thân binh kia vẫn luôn trông coi, một chút kẽ hở cũng không thể nhìn ra.
Chử Tử Lăng giơ tay, định đưa con dấu trả lại cho thân binh: “Làm phiền rồi.”
Kết quả lúc hai người trao tay, Chử Tử Lăng cúi đầu cất sáp vào, bị chệch tay nên đánh rơi con dấu xuống đất, dính chút đất vàng.
Chử Tử Lăng giật mình, nói xin lỗi: “Xin lỗi, để ta giúp ngươi đi rửa.”
Cách đó không xa chính là một con suối, hắn thản nhiên đem con dấu kia đi rửa sạch thuốc độc còn dính trên đó.
Khóe miệng vẫn mang theo nụ cười như mọi ngày.
Chạng vạng, đội ngũ dừng chân.
Nghe thấy mùi cơm, Chử Tử Lăng đang trốn ở trong lều lặng lẽ viết thư cho viên quan văn người Nam Cương cũng ngẩn ra.
Dường như hắn ngửi được mùi thơm thịt dê.
…Xem ra bên phía Trấn Nam Quan đã thắng lớn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT