061 cảm thấy suy đoán của mình có chút hoang đường.
Anh tạm thời đè nén nghi hoặc xuống, ngồi bên cạnh giường, cùng 023 kiểm tra vết thương cho 089.
Dùng dữ liệu mới để bù đắp vết thương, mà căn cứ ghi chép dữ liệu thì đối phương là người thuận tay phải, xem xu thế vết thương là ra tay từ trên xuống, có thể phán đoán người tập kích 089 có chiều cao không xê xích quá nhiều, chỉ hơi cao hơn một chút mà thôi.
061 tiến hành đối chiếu với dữ liệu trong ấn tượng của mình.
Quý Tác Sơn đúng là thuận tay phải, nhưng từ sau khi chuyển hóa thành Alpha thì chiều cao đã đến hơn một mét chín, còn Triển Nhạn Triều lại có chiều cao xấp xỉ 089, nhưng mà cậu ấy tấn công thường sẽ dùng tay trái…
Nghĩ đến đây, 061 bất đắc dĩ lắc đầu.
…Quả thật là suy nghĩ quá nhiều rồi.
023 thay 089 lau vết thương, sau đó liền đến nhà bếp nấu cơm.
Theo lý thuyết hệ thống không cần ăn uống, nhưng bọn họ đều là con người, dù sao cũng có một ít thói quen khó thay đổi, khi bị thương vẫn luôn muốn ăn ngon một chút, dường như thức ăn nóng hổi chảy vào trong bụng thì vết thương mới có thể nhanh hồi phục hơn.
Trù nghệ của 023 không tệ, chỉ là bình thường mê chơi game, lười nhúc nhích, nhưng khi đeo tạp dề nấu ăn thì lại rất nề nếp, vô cùng nghiêm túc.
Cậu tập trung thái rau, 089 ở phía sau nhìn nút thắt tạp dề của 023, còn 061 thì quay đầu nhìn về phía đầu giường của 089.
Nơi đó có đặt hai dây đỏ kết nút bình an, một cái đã thắt xong, cái còn lại đang thắt dang dở.
Chú ý thấy 061 đang nhìn cái gì, 089 liền cầm sợi dây kết nút bình an đã hoàn thành: “Gần đây vận may của tôi quá xấu, đang lo lắng tính làm bùa hộ mệnh, 23 còn chê tôi mê tín dị đoan, vận xui liền ập xuống đầy đầu. Ấy da, đây là 23 mới làm xong, như thế nào, cũng đẹp chứ hả?”
061 cười: “Ừm.”
089 đặt bùa bình an vào trong ngực 061: “Tặng cậu đấy.”
061 nỗ lực từ chối: “Đây là cậu ấy thắt cho cậu, chính là tâm ý của 23…”
089 có thương tích trên người, anh không nỡ từ chối quá tàn nhẫn, nhưng 089 đặc biệt kiên quyết.
089 đem bùa bình an đặt vào túi của 061, rồi vỗ nhẹ hai cái: “Giữ cẩn thận. Đây là nỗi khổ tâm của người làm cha đấy.”
061 đành nhận lấy, cũng dự định tải xuống tài liệu dạy thắt dây, lần sau làm một cái mới cho 089.
089 dựa vào gối mềm sau lưng: “Nhiệm vụ xảy ra vấn đề gì à?”
061: “Hả?”
089 cong lên một chân, nhướng mày nhìn 061: “Lần này cậu không vội đi là có chuyện tính tìm tôi đúng không?”
061 bèn kể lại chuyện mà mình gặp phải ở thế giới này.
Vì bị hệ thống bảo mật giới hạn nên anh không thể kể ra bí mật thân phận của mình, đành đơn giản thuật lại những gì mình gặp phải, cường điệu nhắc tới đối tượng công lược có trang bị hệ thống, có thể anh sẽ gặp chút phiền phức.
Ban đầu 089 nghe kể rất hờ hững, nhưng dần dần 089 hiểu rõ mọi chuyện, khuôn mặt vốn có chút ngả ngớn cũng dần dần chìm xuống.
Sau khi kể xong, 061 bình thản đưa ra tổng kết: “Chính là như vậy.”
089: “Đã hiểu.”
061: “Nhưng mà bây giờ thân thể của cậu không tốt, chuyện của tôi sợ sẽ quấy rầy cậu nghỉ ngơi.”
089: “Ừm, ba ba không thể làm gì khác hơn là dùng tinh thần chúc cậu thuận lợi.”
Trong phòng bếp, 023 nghe hết những gì họ nói, nhưng nghe tới nghe lui thì bọn họ cũng chỉ thảo luận chuyện công việc nên cũng không để trong lòng.
061 quả thật có việc tìm 089 nhưng thân thể của 089 hiện tại sợ không thể làm được gì.
Cũng được, chính anh tự ra tay.
Như vậy cũng sẽ không liên lụy người khác.
023 sắp nấu xong thức ăn, nâng bát đũa đi ra, lúc này 061 lại đứng dậy chuẩn bị rời đi.
023 kinh ngạc: “Không ăn một miếng à? Tôi có nấu cho cả anh nữa đó.”
061 nói: “Không được. Tôi đi quá lâu sợ cậu ấy có chuyện tìm mình.”
“Cậu ấy” chỉ chính là ai thì ba người ở đây đều hiểu rõ.
023: “…Anh đến còn chưa tới một tiếng nữa mà?”
061 cũng hơi kinh ngạc, xác nhận thời gian một chút: “Mới một tiếng à?”
023: “…”
Sau khi xác nhận thời gian, anh vẫn nói lời xin lỗi: “Tôi vẫn nên quay về thôi, có chút không yên lòng.”
023 lườm một cái: “Đi đi đi, anh mau đi đi, cưới vợ xong là quên mất…”
Chữ “mẹ” chưa kịp ra khỏi miệng thì mặt của 023 đã chuyển đen.
Khi 089 cười to một cách càn rỡ, 023 liền cầm đũa chỉ từ xa xa: “Anh dừng ngay cho tôi, dám cười thêm một tiếng nữa thì tôi lấy đũa đâm chết anh đó.”
089 lập tức bụm miệng lại: “Cười cái gì đâu, có gì buồn cười mà cười chứ, anh có cười đâu.”
023 tức giận gom lại bát đũa, quay người quay về nhà bếp.
Nhìn bóng lưng của 023, 089 vô cùng vui vẻ, nhỏ giọng nói với 061: “Thật hiểu chuyện. Đã lâu tôi chưa được ăn một bữa thật ngon với riêng cậu ấy.”
061 tất nhiêu hiểu ý, cười nói: “Cậu mau khỏe lại, không cần lo lắng cho việc của tôi, tôi có thể tự giải quyết. Khi sự việc giải quyết ổn thỏa thì tôi sẽ quay lại báo bình an.”
089 nghiêng đầu, lời nói mang theo ý tứ sâu xa: “Tại sao có việc gì cậu đều luôn đến tìm tôi vậy?”
061 suy nghĩ một chút, phát hiện trong giây lát cũng nghĩ không ra đáp án.
089 là hệ thống nổi bật nhất, cũng không theo lẽ thường nhất trong tất cả những hệ thống mà anh quen biết.
Nhưng anh lại có một loại nhận thức rất kỳ lạ, 089 là người mà anh có thể hoàn toàn yên tâm tin cậy.
061 đưa ra đáp án: “Là trực giác.”
089 tỏ ra hài lòng, phất tay, kéo chăn lên ngực một chút: “Được rồi, cậu quay về đi.”
Cửa đóng lại.
089 ngồi lâu như vậy, thân thể cảm thấy hơi mệt, liền kéo chăn nằm xuống.
Ngón tay của 089 mơn trớn nốt ruồi ngay đuôi mắt, đôi mắt khẽ khép hờ, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Không biết là 089 đang nói chuyện với ai, trong giọng nói còn mang theo tiếng cười: “…Vậy thì tôi cũng sẽ không để cho cậu thất vọng.”
…
Sắp nửa đêm, Tô Vân đến bẩm báo Xích Vân Tử là nhị sư huynh đã tỉnh lại.
Xích Vân Tử ném cuốn sách sang một bên, không nói nửa lời, phất tay áo đi đến từ đường, cũng nói Tô Vân không cần đi theo.
Tô Vân chưa từng thấy sư phụ nổi cơn thịnh nộ như vậy, vốn không dám đuổi theo, vừa nghe Xích Vân Tử dặn dò như thế thì quả thật như nhặt được cứu rỗi, vội vàng xưng dạ.
Khi Xích Vân Tử đi tới từ đường thì Yến Kim Hoa đang quỳ gối nơi đó, mặt mũi sưng vù, môi còn tụ máu, Xích Vân Tử nhìn thấy mà nổi giận đùng đùng, tiến lên đạp một cước: “Nghịch đồ!”
Yến Kim Hoa thầm mắng “cmn” một trăm lần trong lòng, lổm cổm bò dậy, vẫn nói ra lời cung kính: “Sư phụ.”
Hắn cúi đầu, cũng không nhúc nhích, bộ dạng mặc người trừng phạt, ngược lại khiến Xích Vân Tử bớt giận một chút: “Ngươi thật to gan! Từ khi nào phái Tĩnh Hư chúng ta lại sinh ra thứ bất tuân sư môn, cố tình gây ác làm bậy như vậy? Ngươi nói xem, ta thật muốn nghe thử ngươi biện bạch thế nào.”
Yến Kim Hoa muốn quỳ thẳng nhưng thương tích đầy người làm cho hắn muốn thẳng eo cũng đau đến nhe răng, trong giọng nói thậm chí mang theo vài tiếng nức nở: “Sư phụ…đệ tử không có gì để biện bạch, mặc cho sư phụ xử trí thế nào cũng được.”
… Hả?
Xích Vân Tử hơi ổn định tinh thần: “Kể lại ngọn nguồn mọi việc.”
Yến Kim Hoa nghiêng mặt đi.
Tướng mạo của hắn vốn phóng khoáng, nhìn qua cũng không có tâm cơ sâu nặng, còn tạo cho người ta một loại ảo giác trẻ con ngây ngô: “Đệ tử không có lời nào để nói.”
Xích Vân Tử chậm rãi đi đến vị trí phía trên, chậm rãi ngồi xuống: “Ngươi không chịu nói chẳng lẽ là muốn ta phải đặt câu hỏi? Nói!”
Yến Kim Hoa hít sâu một hơi, dường như lấy hết dũng khí nhưng hắn chưa nói ra chữ nào mà đầu tiên là để hai giọt nước mắt rơi xuống.
Tình thế thật sự nguy cấp, hắn đi một chiêu mơ hồ, hiện tại nếu hạ cờ sai thì chính là thất bại cả ván cờ.
Hắn thừa dịp lúc nãy hôn mê mà sắp xếp lại kịch bản.
Hiện tại dục vọng cầu sinh khiến cho kỹ năng diễn xuất của hắn cũng tăng cao.
Nhìn thấy đồ nhi rơi lệ, Xích Vân Tử kinh ngạc: “Ngươi…”
Yến Kim Hoa nhịn xuống cơn đau trên người, dập đầu ba cái: “Sư phụ, đều là lỗi của đệ tử, đệ tử không nên dẫn Đoạn Thư Tuyệt về núi!!”
Xích Vân Tử nhẹ nhàng “Hả?” một tiếng nhưng cũng không nói tiếp, chỉ chờ Yến Kim Hoa tiếp lời.
Yến Kim Hoa nói: “Trước đây đệ tử để Đoạn Thư Tuyệt ở tạm Ngư Quang Đàm, khi thu dọn đồ đạc của hắn thì phát hiện có một số vật tà ác, không giống đồ vật chính đạo, là da rắn, vảy rắn, phía trên còn có ác khí bám vào. Vật chứng đều còn, đệ tử có thể trình cho sư phụ xem. Sư phụ có nhớ trên cổ của Đoạn Thư Tuyệt thường đeo một sợi dây chuyền nanh rắn hay không?”
Xích Vân Tử vẫn không nói lời nào.
Yến Kim Hoa nói không sai, nhưng đó cũng không phải chứng cứ.
Yến Kim Hoa cũng không đọc được tâm tư của ông, không biết lời giải thích của mình có thể khiến Xích Vân Tử sinh ra nghi ngờ hay không, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục kiên trì nói: “Đệ tử cảm thấy không bình thường, liền cầm mấy thứ này đi dò hỏi Đoàn sư đệ, hắn liền thề thốt phủ nhận, bảo rằng không phải là đồ của hắn, mà đệ tử quan sát thần sắc của hắn…cảm thấy có chút khác thường, liền một đường đến núi Hồi Thủ muốn nói bóng gió với Tiểu sư thúc, hỏi một chút về tình trạng gần đây của Đoàn sư đệ, vì vậy đưa ra cái cớ muốn luận bàn với Văn sư thúc, mượn cơ hội đẩy Đoàn sư đệ lánh mặt một chút, định luận bàn xong rồi hỏi một câu. Đệ tử nào biết khi trao đổi chưởng lực với Văn sư thúc, trong tay áo không biết tại sao lại có độc khí đánh úp về phía Văn sư thúc…Đệ tử căn bản không thể tự biện bạch, liền khiến Văn sư thúc nổi giận…”
Nghe đến chỗ này, Xích Vân Tử rốt cục đặt câu hỏi: “Ý của ngươi là Đoạn Thư Tuyệt ám hại ngươi?”
Yến Kim Hoa không ngừng kêu oan: “Đệ tử bản lĩnh thấp kém, chưa từng nghĩ đến chuyện thắng bại, sư phụ cũng biết chuyện này, đệ tử cho dù có gan to bằng trời cũng không dám ra tay ám hại Tiểu sư thúc? Lẽ nào chỉ vì muốn thắng một lần luận bàn không quá quan trọng mà làm ra chuyện vô đạo đức như vậy hay sao?”
Xích Vân Tử không nói gì.
Tạm thời không đề cập đến nội dung phía trước, lời này của Yến Kim Hoa quả thật có lý.
Yến Kim Hoa không ngừng cố gắng, giả vờ vô cùng lo lắng và ngại ngùng: “Không biết có phải nghi ngờ lung tung hay không mà ngay cả chuyện Thạch Trung Kiếm cũng khiến đệ tử hoài nghi…Trong lòng đệ tử nghi ngờ chính mình có phải bị người ta lợi dụng….Có phải hắn đã sớm biết Tổ tiên là Giao nhân cho nên mới muốn tiếp cận với đệ tử để tham dự Kiếm hội Tĩnh Hư hay không…”
Nói đến đây, mặt của hắn đỏ lên, giương tay cho mình một cái tát: “Đệ tử thật xấu hổ, không nên suy đoán người khác như vậy, là đệ tử không tốt.”
Xích Vân Tử nói: “Ngươi đây là muốn vu cáo Đoạn Thư Tuyệt lén lút có mưu đồ cùng với người ngoài?”
Yến Kim Hoa cẩn thận nói: “Đệ tử không dám suy đoán thêm, cũng không có chứng cứ.”
Xích Vân Tử nói: “Ngươi có dám cùng với hắn song phương đối chất hay không?”
Yến Kim Hoa không sợ không tránh, nói chắc như đinh đóng cột: “Hai phe đối chất là điều mà đệ tử muốn. Nhưng đệ tử muốn đối chất thì Văn sư thúc có chịu tránh mặt hay không?”
Xích Vân Tử: “Vì sao?”
…Đây chẳng phải là phí lời hay sao?
Yến Kim Hoa hiện tại nhìn thấy Văn Ngọc Kinh thì bắp chân sẽ bị chuột rút, đương nhiên không muốn chính diện đối mặt với Văn Ngọc Kinh để tránh bị sơ sẩy, lời giải thích lộ ra sơ hở.
Hắn liền thuận miệng nói: “Đệ tử…cho rằng Văn sư thúc và Đoạn Thư Tuyệt có quan hệ thân mật, khó tránh khỏi thiên vị.”
Trước kia hắn dẫn dắt nhiều như vậy nhưng Xích Vân Tử vẫn bình tĩnh, nhưng nhắc đến Văn sư thúc liền kích động như thế?
Dù sao Yến Kim Hoa cũng từ hiện đại đến, từng đọc rất nhiều câu chuyện về các sư phụ xinh đẹp và đồ đệ lãng tử, cũng không cảm thấy sư đồ luyến ái có gì quan trọng.
“Quan hệ thân mật”, loại từ ngữ này trong hệ thống tư duy của Xích Vân Tử dùng để hình dung sư đồ là chuyện vô cùng không thích hợp.
Việc này liên quan đến danh dự của Văn Ngọc Kinh, Xích Vân Tử không dám thất lễ, cũng không dám gọi song phương đối chất.
Ngộ nhỡ chuyện này là thật, Yến Kim Hoa lại nói toạc ra trước mặt đại chúng thì danh dự cả đời của Văn Ngọc Kinh sẽ bị hủy hoại trong một ngày rồi!
Xích Vân Tử đè xuống nỗi sợ hãi trong lòng, tận lực bình thản nói: “Ngươi quay về Ngư Quang Đàm trước đi, dưỡng thương một chút. Việc này chớ truyền ra ngoài.”
Yến Kim Hoa cúi đầu che đậy hành vi ăn vạ của mình, mồ hôi lạnh trên trán rơi xuống hơn phân nửa, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
Cái gọi là “gieo trồng hạt giống nghi ngờ” được viết trong sách quả thật không lừa gạt mình.
Nhưng rất nhanh hắn liền cười không được nữa.
Xích Vân Tử xoay người, lạnh lùng nói: “Đợi sau khi vết thương lành lặn, đến từ đường lĩnh năm mươi côn.”
Yến Kim Hoa vội la lên: “Đệ tử oan uổng!”
Trong lòng Xích Vân Tử đều là chuyện liên quan đến danh dự của tiểu sư đệ, làm sao cho phép Yến Kim Hoa biện bạch: “Tiểu sư thúc của ngươi đem người từ núi Hồi Thủ đến đây, nếu không trừng phạt ngươi thì chẳng phải người khác sẽ chê trách hắn? Huống hồ, nếu ngươi nói không sai thì tội dẫn sói vào nhà bị đánh năm mươi côn là trách nhiệm mà ngươi nên gánh!”
Yến Kim Hoa: “…”
Hắn uất ức dập đầu, cắn răng nhận trách phạt, khập khiễng đi ra từ đường.
Hệ thống của hắn hỏi: “Ký chủ, đã chụp ảnh vết thương, khi nào thì muốn gửi cho Chủ thần?”
“Nếu như gửi đi, xác nhận không có sai sót thì hệ thống kia sẽ lập tức bị bắt giữ?”
“Đúng vậy, ký chủ.”
Yến Kim Hoa thu hồi lại bộ dáng khúm núm vừa rồi, cắn răng nghiến lợi nói: “Giữ lại, chờ đến thời điểm thích hợp thì ta sẽ dùng.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT