Đương nhiên Trì Tiểu Trì sẽ không biết Chủ thần phẫn nộ.
Chỉ một buổi sáng Trì Tiểu Trì đã thu xong ba bài hát.
Đối với cơ sở âm nhạc không thể xoi mói của Trình Nguyên mà nói thì duy nhất có thể lo lắng chính là chất lượng thu âm có hạn, không thể hoàn mỹ thể hiện trình độ của cậu ấy.
Bữa trưa là Trình Tiệm mời khách, Tô Tú Luân cùng vài nhân viên tham dự, toàn bộ quá trình tiếp khách, Trì Tiểu Trì chỉ nhã nhặn cầm đũa dùng bữa.
Cậu kiệm lời lại yên tĩnh, hoàn toàn tương phản với kỹ năng xuất sắc của mình.
Đối với hậu bối này, Tô Tú Luân càng ngày càng thưởng thức, trong bữa tiệc vẫn luôn nói lời săn sóc, còn nhắc nhở cậu vài câu.
Những thứ mà Tô Tú Luân nhắc nhở không liên quan nhiều đến âm nhạc, mà là các loại tin tức liên quan đến nhân mạch giao tiếp, thương mại qua lại.
Tạm biệt Tô Tú Luân, Trình Tiệm đưa Trì Tiểu Trì về nhà, trên đường cùng cậu nói chuyện: “Trước đây chưa từng thấy mày cảm thấy hứng thú với mấy chuyện giao tiếp như thế.”
Trì Tiểu Trì mở ra cửa sổ một chút, tránh né hơi nóng từ máy sưởi trong xe, trên cửa kính có vài giọt sương còn đọng lại: “Anh Tô rất nhiệt tình, em cũng nên học hỏi một ít.”
Trình Tiệm: “Anh ta còn đáp ứng sẽ giúp lục xem camera trong tòa nhà. Theo lý thuyết thì việc này không liên quan đến anh ta.”
Trì Tiểu Trì hỏi: “Trong camera giám sát có tìm thấy anh ấy không?”
Bị đổi đề tài, Trình Tiệm có chút khó chịu: “…Đã tìm, nhưng mà không thấy người mà mày đã nói.”
061 cũng khẳng định: “Tôi cũng đã đi tra xét. Quả thật không có.”
Trì Tiểu Trì cũng không thấy có gì bất ngờ, ngã người dựa ra sau, quả nhiên là nhìn lầm rồi.
Trình Tiệm thấy em trai mặt mày ủ rũ, hiểu được thu âm rất mệt nhọc, mềm lòng không ít, nhưng ngoài miệng vẫn rất cứng rắn, ra lệnh: “Nhắm mắt lại, nghỉ ngơi đi.”
Trì Tiểu Trì ngoan ngoãn nhắm mắt, kéo lấy tấm thảm trải ghế ở chỗ ngồi phía sau, rồi lăn qua lăn lại, quấn lấy cả người như một cuộn sushi.
Trình Tiệm sững sờ trước động tác đáng yêu của em trai, nghĩ tới nghĩ lui lại nhớ đến mấy ngày nay cậu ấy đã trải qua đủ thứ chuyện, Trình Tiệm dường như bừng tỉnh, liền cảm thấy vui mừng.
…Cũng may em trai đúng lúc thanh tỉnh từ trong giấc mộng tình ái kia.
Người như Dương Bạch Hoa nhìn qua thì dịu dàng ấm áp nhưng kỳ thực vô cùng cực đoan ích kỷ, đương nhiên gã không phải không thích Trình Nguyên, nhưng gã yêu nhất lại chỉ có chính bản thân mình.
Dương Bạch Hoa muốn giữ lại Trình Nguyên nhưng lại không hăng hái tham dự vào cuộc sống của Trình Nguyên mà lại dùng ngôn ngữ gây xích mích, kéo Trình Nguyên ra khỏi những mối quan hệ vốn có, làm cho Trình Nguyên chỉ lệ thuộc duy nhất vào chính anh ta.
Dương Bạch Hoa bảo vệ em họ Dương Tiểu Yến không phải là vì tình cảm anh em, mà chỉ vì ‘Cô ta xảy ra chuyện thì không tiện giải thích với gia đình’, đồng thời Dương Tiểu Yến cũng nắm giữ thứ mà anh ta cho là bí mật hổ thẹn.
Còn Trình Tiệm hắn cũng không xứng đáng làm một người anh, rõ ràng trước đây phát hiện nhiều dấu hiệu như vậy nhưng lại không cố gắng tìm em trai tâm sự một chút mà chỉ muốn đem bọn họ tách ra, nhưng tác dụng lại hoàn toàn trái ngược, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ càng dính càng chặt.
Nếu không phải trải qua vụ việc sống nhờ khiến Dương Bạch Hoa và Trình Nguyên xảy ra mâu thuẫn thì Trình Tiệm rất khó tưởng tượng sự tình sẽ phát triển như thế nào.
Dọc theo đường đi, Trình Tiệm suy nghĩ rất nhiều.
Cuộn sushi đang nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng không hề cảm thấy buồn ngủ.
Ánh nắng giữa trưa rất gắt, nhắm mắt lại chỉ thấy một mảnh đỏ tươi, đó là mạch máu dưới mí mắt bị ánh sáng xuyên thấu mà vào.
Nhưng chỉ trong chốc lát, màu đỏ phiền lòng kia dần dần rút đi.
Trì Tiểu Trì dường như có cảm giác: “…Thầy Lục.”
“Nghỉ ngơi như vậy mới dễ chịu một chút.” Bên tai là giọng nói thì thầm của 061: “Tạm thời đừng nghĩ đến những chuyện khác.”
Trì Tiểu Trì nói: “Tôi đang chuyên tâm tắm nắng mà.”
061: “…Nhưng cậu đang cau mày.”
Trì Tiểu Trì nhắm mắt lại, giống như đang giả thần giả quỷ, bình chân như vại mà nói: “Tôi đang chậm rãi cảm thụ quá trình phơi khô.”
061: “….Khụ khụ.”
Trì Tiểu Trì: “Muốn cười thì cứ cười đi, không cần kìm nén.”
061 bật cười một chút, giọng cười dễ nghe khiến Trì Tiểu Trì khẽ giương lên khóe môi.
Sau khi về nhà, Trì Tiểu Trì theo thường lệ chơi đàn hai tiếng, sau đó xuống lầu làm bắp rang, chuẩn bị cho buổi tối xem phim.
Nhưng so với sinh hoạt ung dung thoải mái của Trì Tiểu Trì thì có vài người sống không được tốt lắm.
Dương Tiểu Yến cúi đầu, từ cửa hông Đông Nam ít người qua lại nhất mà tiến vào căn tin.
Cô ta gọi một phần mì vằn thắn, chọn một góc yên tĩnh mà ngồi xuống, còn chưa ăn được vài đũa thì đã nghe tiếng xì xào nghị luận ở bốn phương tám hương đang không ngừng vang lên.
“…Cô ta kìa, chính là cô ta đó.”
“Không nhìn thấy rõ mặt á.”
“Muốn nhìn mặt thì lên Weibo có đó. Mặc dù cô ta xóa album rồi nhưng mà vẫn có người nhanh hơn một bước, đã lưu ảnh về.”
“…Đúng là cô ta rồi, năm tớ đi thi triết học còn thi chung phòng với cô ta nữa mà.”
“Fan của Đường Hoan đúng là một đám điên cuồng, bọn họ đến trường của chúng ta rồi đăng bài đăng hình, mà đứa nào đứa nấy đều rất biết mắng người nha, tao nói vài lời hay cho trường mà liền bị tụi nó nhắn tin chửi thúi cả đầu.”
“Thì có thể trách ai đây, đúng là một bãi cứt chuột…”
Dương Tiểu Yến chỉ ăn vài đũa liền nuốt không trôi, đang muốn đứng dậy rời đi liền nhìn thấy một nữ sinh cùng ký túc xá với cô ta đang tiến vào căn tin, vừa vặn đụng phải cô ta, bốn mắt nhìn nhau.
Nữ sinh kia đi tới: “Dương Tiểu Yến, giáo viên phụ đạo tìm cậu, bảo cậu đến văn phòng một chuyến đó.”
Dương Tiểu Yến cảm thấy hai chân mềm nhũn, theo bản năng mà nhanh chân bỏ chạy.
Nữ sinh thét lên từ phía sau cô ta: “Cậu đi đâu vậy?…Ấy da! Tớ truyền lời rồi đó nha!”
Dương Tiểu Yến không dám nghe, trực tiếp chạy ra khỏi căn tin.
Không dám quay về ký túc xá, lại không dám đi văn phòng giáo viên phụ đạo, sống mười chín năm, đây là lần đầu tiên Dương Tiểu Yến cảm thấy khủng hoảng từ tận đáy lòng. Dày vò tuyệt vọng, hối hận, bao nhiêu cảm xúc nặng nề ép cho cô ta không thở nổi.
Rốt cục, Dương Tiểu yến ngồi xổm xuống trước kho thiết bị ở sân thể dục, vừa khóc vừa bấm điện thoại gọi ba mẹ: “Ba ơi, ba ơi, ba mau lên đây…Con gặp chuyện rồi, con xin ba mau lên đây—–“
Tối hôm đó, Trì Tiểu Trì chỉ ăn lưng lửng no, chừa bụng ăn bắp rang.
Trì Tiểu Trì thảnh thơi như vậy khiến 061 có chút dở khóc dở cười: “Không bận tâm đến chuyện kia sao? Thật sự không có vấn đề gì chứ?”
Trì Tiểu Trì hỏi ngược lại: “Sẽ có vấn đề gì sao?”
Lúc xế chiều, thanh trị giá hối hận màu xanh tăng vọt 10 điểm, ngay sau đó Dương Bạch Hoa gọi cho Trì Tiểu Trì mấy cú điện thoại nhưng đều bị Trì Tiểu Trì làm lơ.
Lúc đó Trì Tiểu Trì liền suy nghĩ, Dương Bạch Hoa là người trọng thể diện như vậy, buổi sáng vừa bị cậu móc mẽ một trận, lại hòa hoãn một trận, không có lý do gì lại cấp tốc thay đổi triệt để đến thế, khẳng định đã xảy ra chuyện gì đó.
Quả nhiên, Dương Bạch Hoa nhắn một tin nhắn giải thích nghi hoặc của Trì Tiểu Trì: “Ba mẹ của tôi đã biết chuyện của chúng ta.”
Trì Tiểu Trì nói với 061: “Há, tôi biết ngay mà.”
Cậu lập tức hữu hảo hồi âm Dương Bạch Hoa: “Chúc mừng anh công khai thành công.”
Một lúc lâu sau Dương Bạch Hoa vẫn không trả lời, Trì Tiểu Trì thậm chí có thể tưởng tượng ra vẻ mặt như ngáp phải ruồi của anh ta.
Một dòng tin nhắn ngắn ngủi tiếp theo của anh ta được gửi đến sau mấy phút: “Bọn họ rất tức giận.”
Trì Tiểu Trì: “Ồ.”
Dương Bạch Hoa tức giận: “Ban đầu là cậu bẻ cong tôi.”
Trì Tiểu Trì gửi cho Dương Bạch Hoa một bảng báo cáo của hiệp hội tâm lý Hoa Kỳ về luận chứng nỗ lực thay đổi xu hướng tình dục là không thể được, cũng thảo luận một cách đầy lý lẽ: “Tôi có thể bẻ cong anh nhưng tôi không thể bẻ anh thẳng trở lại nha.”
Dương Bạch Hoa trầm mặc một hồi lâu, lúc này hẳn là đã bị khiếp sợ.
Ngược lại với thái độ đùa giỡn Dương Bạch Hoa đến mức tràn đầy phấn khởi của Trì Tiểu Trì, thì 061 lại ôm thái độ không quá lạc quan đối với chuyện này.
Từ ký ức nguyên bản của Trình Nguyên có thể thấy được hai vợ chồng nhà họ Dương, đặc biệt là bà Dương cũng không phải đèn đã cạn dầu.
Đối với sự bất an của 061, Trì Tiểu Trì tỏ vẻ đã hiểu: “Tôi biết. Dù sao có thể nghĩ ra cách khiến con trai làm đỉ đực miễn phí mấy năm để cả nhà được nhập cư thì cũng xác thực là nhân tài.”
061 nói: “Nhưng cậu vừa mới tiến vào giai đoạn phát triển sự nghiệp.”
Trì Tiểu Trì sờ sờ cằm, lầm bầm lầu bầu: “Ừm. Đối với Trình Nguyên xác thực mà nói thì hơi phiền phức.”
061 tiếp tục phân tích: “Tình hình thay đổi thì tâm thái của bọn họ cũng sẽ thay đổi. Khi Trình Nguyên chán nản, là nhà họ Trình phải cầu xin nhà họ Dương, nhà họ Dương cũng dự định từ giữa kiếm chác, hai nhà xem như đạt thành lợi ích nhất trí. Nhưng bây giờ nhà họ Dương ở thế yếu, bọn họ vì Dương Tiểu Yến, nói không chừng sẽ nắm lấy chuyện tình cảm của Trình Nguyên và Dương Bạch Hoa để uy hiếp cậu.”
“Uy hiếp?”
061 nói: “Cậu đang trong giai đoạn thăng tiến sự nghiệp, còn phải cân nhắc hình tượng công chúng. Bọn họ đã ở thế cùi không sợ lở, ai biết sẽ làm ra chuyện gì.”
Thế giới này cũng không khác gì mấy so với thế giới của Trì Tiểu Trì, trên mạng cũng tuyên dương cờ bảy sắc cầu vồng, nhưng trong thực tế việc chấp nhận đồng tính luyến ái cũng không hề cao, minh tinh dám công khai thừa nhận xu hướng giới tính của mình thì cũng chẳng ít người phải chịu cảnh vùi dập khổ sở.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Trì Tiểu Trì nói một câu có ý tứ rất sâu xa: “Ai đi chân trần, ai mang giày, còn chưa biết đâu!”
Nói xong, cậu gọi di động cho Trình Tiệm, đem sự tình từ đầu đến cuối nói một chút.
Nghe đến việc này Trình Tiệm cũng không hề bất ngờ, nhưng vẫn thầm mắng trong lòng vài câu mịa nó: “Anh biết rồi. Anh sẽ giúp mày…”
“Anh, chuyện này không nhỏ, em không muốn giấu anh.” Trì Tiểu Trì lại nói: “Nhưng mà…lần này em muốn tự mình xử lý.”
Trình Tiệm có chút sững sờ, anh ừ à ừ mà đáp lại vài câu, sau khi cúp máy, còn ngây người mà nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ một hồi lâu.
….Tiểu Nguyên nhà anh vậy mà đã trưởng thành nhanh như vậy rồi.
Thật sự rất nhanh, giống như chỉ là chuyện trong một đêm.
Thấy Trì Tiểu Trì cúp máy, 061 rất tò mò: “Nếu dự định tự mình xử lý thì tại sao còn cố ý gọi điện cho Trình Tiệm?”
“Rất nhiều người đều cảm thấy người thân là có thể thông cảm thấu hiểu cho nhau, vì vậy đối với bạn học, bạn bè, đồng nghiệp hoặc ông chủ thì đều có người truyền thụ các loại bí quyết để tăng cường hiệu quả giao lưu, nhưng có rất ít người giảng dạy phải làm thế nào để ở chung với người thân. Trên thực tế, trong quá trình sống chung với người thân, việc giao lưu rất quan trọng.” Trì Tiểu Trì nói, “Đem mọi việc nói ra, chỉ là bước thứ nhất.”
Điều này khiến 061 có chút mơ hồ, nhưng khi tỉnh táo thì lại cảm thấy có điểm gì đó kỳ lạ.
Lời này của Trì Tiểu Trì không phải nói cho anh ấy nghe, mà càng giống như đang cố ý giảng giải cho người nào đó nghe thì đúng hơn.
Nhưng Trì Tiểu Trì không tiếp tục nói ra cảm nghĩ của mình, 061 cũng không truy hỏi.
Cứ như vậy, một người một hệ thống chờ đến khi đêm khuya thanh tịnh, kéo rèm tắt đèn, ôm bỏng ngô xem phim ma.
Từ lần trước cùng nhau xem phim ma, 061 đã tích lũy kinh nghiệm, chỉ cần ma vừa nhào ra thì liền tự giác chủ động điều chỉnh âm lượng thấp xuống.
Sau khi điều chỉnh hai lần, Trì Tiểu Trì nói: “Cậu làm gì vậy, xem thường tôi có phải hay không?”
061: “Chẳng phải cậu sợ à…”
Trì Tiểu Trì nói: “Muốn chỉnh thì cứ tắt tiếng luôn cho rồi. Cứ ẩn cứ hiện như vậy không phải càng khiếp người hơn sao.”
061 đem âm thanh điều chỉnh lại bình thường.
Lúc này, con ma nữ ở dưới gầm xe đột nhiên xông ra, bắt lấy chân nhân vật chính.
Trì Tiểu Trì gào to, gào còn thảm hơn cả nhân vật chính.
Cậu đau lòng nói: “Thầy Lục, tôi không ngờ thầy là loại thầy giáo như vậy. Sư đức của thầy đâu?”
061 thật ra cũng không ngờ hai màn hù người lại cách gần nhau như vậy, nhưng anh cũng đã quen chơi trò nhập vai với Trì Tiểu Trì, đáp lời: “Thầy từng dẫn dắt rất nhiều học trò, chưa từng có người nào nói thầy không có sư đức cả.”
Trì Tiểu Trì nói: “Thầy không có sư đức.”
061 điểu chỉnh âm lượng lớn hơn.
Trì Tiểu Trì lập tức nói: “Thầy ơi, em sai rồi, thầy cho em cơ hội làm người một lần nữa đi.”
061 câu được câu không mà tấu hài với Trì Tiểu Trì hơn một tiếng đồng hồ, phim kinh dị hạ màn kết thúc trong tiếng cười cười nói nói của hai người.
Rửa mặt xong, nằm lên giường, Trì Tiểu Trì xem một chút trị giá hối hận của Dương Bạch Hoa, phát hiện đã áp sát chỉ số 80.
Đối với kết quả này, Trì Tiểu Trì không hề bất ngờ.
Đối với việc thúc đẩy tâm tình tiêu cực mà nói thì hận hiển nhiên càng hữu hiệu hơn so với yêu.
Dường như cậu nghĩ tới điều gì đó, liền hỏi 061: “Trước đây chưa từng có ai chơi giống như tôi à?”
061 nói: “Theo tôi được biết thì không có.”
Trì Tiểu Trì hiếu kỳ: “Tại sao?”
061 nói: “Sợ tình huống vượt quá khống chế, sợ phiền phức, sợ phá hủy thiết lập tính cách, sợ trị giá hối hận không phải tính như thế, uổng phí thời gian, dã tràng xe cát.”
Trì Tiểu Trì lại nói: “Chính là điều này. Cậu không cảm thấy sai sai sao?”
“…Thái độ như vậy cũng là bình thường mà.”
“Tôi chưa nói đến thái độ, mà tôi đang nói đến số lượng.” Trì Tiểu Trì gối tay ra sau đầu, “Con người có đủ loại sắc thái, kích động, bình tĩnh, bất chấp hậu quả, lo trước lo sau, yêu thích mạo hiểm, an phận thủ thường, tàn nhẫn, ôn hòa, quyết đoán, do dự…Nhưng tôi cảm thấy những người này lại có tính cách lo trước lo sau y hệt nhau, cứ như đúc ra từ một khuôn?”
Lời này của Trì Tiểu Trì khiến 061 đột nhiên cảm thấy ớn lạnh.
Suy đoán này hoàn toàn không cần nghiền ngẫm, bởi vì 061 phát hiện, cho dù là hệ thống khác thì những ký chủ mà họ đã dẫn dắt đều có tính cách cực kỳ tương tự.
…Đều là mềm yếu, không có chủ kiến, nhút nhát, cơ bản sẽ không phải là người dám cãi lại bất kỳ quy định nào.
Mà 061 rất nhanh tìm được giải thích hợp lý.
061 nói: “Nhưng hệ thống lại chọn cậu. Như vậy phải tính thế nào?”
Trì Tiểu Trì cũng không có cách nào trả lời vấn đề này: “Ừm…”
Vừa đúng lúc này, di động của Trình Nguyên vang lên, là một số điện thoại xa lạ.
Trì Tiểu Trì tiện tay bắt máy: “Alô, ai vậy ạ?”
Đầu dây bên kia là giọng một người đàn ông trung niên với khẩu âm dày đặc: “Cậu là Trình Nguyên? Tôi là ba của Dương Bạch Hoa.”
Trì Tiểu Trì rất muốn nghịch một chút, trùng hợp vậy, tôi cũng thế nè.
Thế nhưng thái độ của cậu rất khiêm nhượng, dịu dàng nhẹ nhàng, hoàn toàn là bộ dáng con nhà ngoan hiền: “Dạ, con chào bác trai.”
Căn cứ tiếng ồn từ đầu dây bên kia có thể đoán ra đối phương mở loa ngoài, hiện tại không phải chỉ một người nghe cậu nói chuyện.
Ông Dương nói: “Ngày mai cậu rảnh không? Bác gái muốn tìm cậu nói chuyện.”
Trì Tiểu Trì lướt qua ký ức của Trình Nguyên, ông Dương thì nhu nhược, ngoại trừ ra ngoài làm việc thì ông ta không hề tham dự bất cứ chuyện gì trong nhà, trong khi đó bà Dương lại là người nóng tính hung dữ.
Hiển nhiên người sau càng khó chơi hơn người trước.
Trì Tiểu Trì không gây khó dễ cho ông Dương mà chỉ nói: “Được ạ, địa điểm để con quyết định. Lần trước bác trai và bác gái đến thành phố chơi nhưng con không thể tiếp đãi hai bác, bữa cơm ngày mai để con mời. Cụ thể giờ giấc và địa điểm thế nào thì con sẽ liên hệ với Dương Bạch Hoa.”
“Gọi cho ba mẹ của cậu đến luôn đi.”
“Ba mẹ của con rất bận, để xem sao đã, con cũng không xác định bọn họ có thể tới hay không.”
Chiêu thức đổi khách thành chủ một cách thành thạo đã vượt khỏi năng lực ứng phó của ông Dương, ông ấp úng cả buổi mới nghẹn ra được hai tiếng cám ơn rồi vội vàng cúp máy.
061 hỏi: “Cậu phải đi sao? Một mình?”
Trì Tiểu Trì nói: “Chẳng phải còn có cậu ư?”
061 nói: “Đến lúc đó nháo nhào lên…”
Trì Tiểu Trì tính trước kỹ càng: “Nháo không nổi đâu.”
Mãi đến tận khi chính thức gặp mặt ngày hôm sau thì 061 mới hiểu được cái gọi là ‘Nháo không nổi’ của Trì Tiểu Trì có hai hàm nghĩa.
Một trong số đó là cậu đặt địa điểm tại một nhà hàng xoay nổi danh ngắm cảnh từ trên cao, đó là nơi bán một miếng thịt bò bít tết với giá 800 tệ, cảnh vật xung quanh cực kỳ lịch sự. Mọi người gọi món ăn hay nói chuyện đều nhỏ nhẹ. Một khi cao giọng thì lập tức sẽ có bảo vệ đứng ra nhắc nhở.
Thứ hai, bà Dương hổ báo nhưng Trì Tiểu Trì càng cáo chồn hơn.
Khí chất cao quý của Trì Tiểu Từ là được mài dũa từ trong giới thời trang, nên mọi người thường hay quên mất cậu ấy từ bé sinh sống trong một khu chung cư với hỗn tạp loại người, vì một củ tỏi có thể chống eo mắng chửi từ sáng đến tối.
Cùng ngày, Trì Tiểu Trì cũng chưng diện cho bản thân, không quá tỉ mỉ nhưng ít nhất khí chất rất thích hợp với nhà hàng này.
Cậu đến rất sớm, đã gọi sẵn tất cả món ăn.
Cậu gọi đều là ẩm thực Trung Hoa, cậu cũng không cần thiết phải gây khó dễ bà Dương trên phương diện này.
Khi bà Dương và Dương Bạch Hoa cùng nhau xuất hiện trước cửa nhà hàng thì Trì Tiểu Trì liền cười khanh khách mà tiến lên đón tiếp.
Mới vừa đối mặt với Trình Nguyên, bà Dương căn bản không thể liên tưởng đến ‘một thằng nhóc không biết xấu hổ cám dỗ con trai mình’.
Khác với hình tượng lẳng lơ ăn chơi trong tưởng tượng của bà, Trình Nguyên không hề nhuộm tóc, mái tóc đen nhánh, trên cổ tay cũng không mang mấy cái vòng linh tinh, chỉ đeo một chiếc đồng hồ không biết giá cả thế nào nhưng trông rất giản dị, da dẻ trắng như tuyết, ngũ quan xinh xắn, không biết có phải dựa vào ăn mặc hay không mà trên người cậu ta tự toát lên khí chất cao quý nhàn nhã, miệng nở nụ cười, cũng rất khó sờ thấu suy nghĩ trong lòng của cậu ta.
Dương Bạch Hoa ngẩn người.
Anh ta chưa từng nhìn thấy Trình Nguyên ăn mặc nghiêm chỉnh.
Lúc trước Dương Bạch Hoa từng hỏi qua Trình Nguyên, chẳng phải trong nhà rất có tiền hay sao mà chỉ toàn mặc áo sơ mi trắng và quần bò.
Trình Nguyên đắc ý nói, em mặc áo sơ mi trắng và quần bò cũng đẹp mà.
Dương Bạch Hoa hỏi như thế nhưng trong lòng kỳ thực hiểu rõ.
Trình Nguyên là vì không muốn gây áp lực cho anh ta mà thôi.
Cũng giống như hiện tại, Trình Nguyên mặc âu phục, quần áo chỉnh tề liền tạo cảm giác ngột ngạt cho Dương Bạch Hoa, làm cho anh ta chỉ cảm thấy mình đang lùn hơn cậu một cái đầu.
Anh ta lúng túng kêu một tiếng: “Tiểu Trình.”
Bà Dương vẫn đang đánh giá khung cảnh lịch sự tao nhã của nhà hàng, đang lúc chột dạ thì nghe thấy hai chữ ‘Tiểu Trình’, lúc này mới nhìn người thanh niên đang mỉm cười lễ phép trước mặt.
Thấy Trì Tiểu Trì chỉ đến đây một mình, sắc mặt của bà Dương liền trở nên khó coi.
Có thể nói sắc mặt lúc này của bà ta khác hoàn toàn với sắc mặt vui vẻ khi tiếp thu đề nghị của nhà họ Trình năm đó, đồng ý để Dương Bạch Hoa và Trình Nguyên kết hôn.
Trì Tiểu Trì sẽ không bận tâm điều này.
Thân là diễn viên trong giới showbiz với cả ngàn cả vạn anti-fan, nếu cậu luôn để ý ánh mắt của người khác thì e là đã sớm bị trầm cảm.
Cậu dẫn hai mẹ con Dương Bạch Hoa tiến vào một gian riêng tư.
Gian phòng này được ngăn cách với bên ngoài bằng một rèm trúc, thích hợp để nói chuyện nhưng không thích hợp cho cãi nhau.
Bà Dương hiển nhiên cũng ý thức được nơi này không phải sân nhà của mình, nhất thời bị nghẹn đắng, vừa ngồi xuống đã truy hỏi: “Ba mẹ của cậu đâu? Chẳng phải đã bảo là hẹn ra gặp mặt nói chuyện sao?”
Trì Tiểu Trì nói: “Bác gái, hôm qua con đã nói với bác trai là ‘để xem sao đã’. Ba mẹ của con rất bận, thật sự không thể sắp xếp thời gian đến đây. Huống hồ con nghĩ rằng tụi con là người trưởng thành, cũng không phải học sinh cấp hai, không cần thiết tìm ba mẹ để giải quyết.”
Lời này khiến sắc mặt của Dương Bạch Hoa hết xanh lại trắng, mở miệng nói tránh đi: “Trình Nguyên, nơi này mắc lắm.”
“Cũng không phải tốn tiền của anh. Là tôi bỏ tiền ra, đương nhiên tôi phải dẫn bác gái đến chỗ tốt nhất rồi.” Trì Tiểu Trì mỉm cười với bà Dương, “Bác gái, con có gọi vài món, bác ăn thử. Nếu như cảm thấy không hợp miệng thì có thể gọi thêm món khác.”
Bà Dương kéo ra bản mặt châu chấu, không nhúc nhích.
Trì Tiểu Trì ngầm hiểu.
Thái độ của bà ta đối với mình như vậy đại khái là nghe được phiên bản miêu tả từ miệng của Dương Tiểu Yến hoặc là Dương Bạch Hoa, biết mình không dự định hỗ trợ trong chuyện của Dương Tiểu Yến.
Cho nên ở trong mắt bà, Trình Nguyên mất đi giá trị lợi dụng, chỉ là một thằng nhóc lêu lỏng phóng đãng lừa gạt bẻ cong con trai bà mà thôi.
Nhà bọn họ không tìm được cách nào để giúp Dương Tiểu Yến giải quyết chuyện này, mà bà Dương thì lại cho rằng con trai của mình bị Trình Nguyên làm hư, đối với một người như vậy mà bắt bà phải ăn nói khép nép thì bà căn bản làm không được.
Cho nên bà sẽ sử dụng sách lược gì thì Trì Tiểu Trì cũng đã biết trước.
Món ăn mang lên, bà ta không ăn, nhưng Trì Tiểu Trì thản nhiên ăn, trong lòng có lửa đốt cũng không phải là cậu.
Còn chưa gắp được mấy đũa thì bà Dương đã ngồi không yên: “Cậu bao nhiêu tuổi?”
“Sắp 23.”
Bà Dương cười lạnh: “Tuổi còn nhỏ không làm chuyện đàng hoàng mà đi làm mấy chuyện xấu hổ chết người như vậy, hủy cả đời.”
Trì tiểu Trì tỏ vẻ hiếu kỳ: “Tại sao lại hủy cả đời?”
Bà Dương nói: “Mấy chuyện nam nam này mà không thấy thẹn sao? Nếu trên thế giới này hết thảy đàn ông đều làm ra loại chuyện không bình thường như vậy thì con người trên thế giới này chắc tuyệt chủng hết rồi.”
Lời này nói không hề êm tai, nhưng Trì Tiểu Trì vẫn bình tĩnh hòa nhã.
Trên thế giới này ai cũng có quyền lợi chán ghét thứ gì đó, huống hồ với tuổi tác của bà Dương thì giá trị quan đã cứng rắn đến mức không thể phá vỡ, Trì Tiểu Trì cũng không có ý định biện bạch với bà Dương trên vấn đề này.
Hơn nữa Trì Tiểu Trì tin tưởng, đây không phải ý đồ chân chính tới đây của bà ta.
Quả nhiên câu nói tiếp theo của bà Dương là: “Cậu phải hỗ trợ chuyện của Tiểu Yến.”
Trì Tiểu Trì thầm nói trong lòng, tới rồi.
…Đây là cái hố cuối cùng của Trình Nguyên.
Trình Nguyên và Dương Bạch Hoa từng yêu nhau, đây là chuyện ván đã đóng thuyền, người nhà họ Dương không thể tiếp thu chuyện này, bởi vậy nếu để cho người nhà họ Dương nắm chặt nhược điểm này thì đối với Trình Nguyên mà nói sẽ là một phiền phức vĩnh viễn.
Qua được cái hố này mới xem như cậu ấy chân chính công đức viên mãn.
Trì Tiểu Trì nuốt thức ăn, ánh mắt lại nhìn Dương Bạch Hoa: “ ‘Phải’ là có ý gì?”
Bà Dương: “Tôi nghe Bạch Hoa nói cậu là người của nhà họ Trình. Cậu và Bạch Hoa từng sống cùng nhau, nếu như làm lớn chuyện này thì chẳng có gì vẻ vang đối với nhà họ Trình các cậu cả.”
Trì Tiểu Trì nghiêng đầu, tựa như đang nghi hoặc: “Làm lớn? Ai muốn làm lớn chuyện?”
Bà Dương trấn tĩnh nói: “Làm lớn chuyện hay không thì hết thảy phải coi cậu thế nào.”
Từ chỗ Dương Tiểu Yến biết được con trai mình bị giày xéo thành đồng tính, sau khi bà Dương tức giận một trận thì cũng tìm được diệu kế có thể giải vây cho Dương Tiểu Yến.
Trong mắt bà Dương, người có tiền đều rất sĩ diện, mặt mũi chính là mạng, sĩ diện lớn như núi, yêu đương đồng tính luyến ái là sẽ bị hàng xóm thân thích phỉ nhổ cả đời.
Bởi vậy bà ta nhất định phải nắm chặt cho bằng được.
Mấy thằng nhóc lứa tuổi này như Trình Nguyên thì bà nhìn thấy nhiều lắm rồi, nhìn qua thì đều tỏ vẻ đỉnh thiên lập địa, nhưng đứa nào đứa này đều là một đám vô dụng chưa từng trải qua sự đời, hù dọa một chút là có thể tè ra quần.
Thấy Trì Tiểu Trì không tiếp lời, chỉ cúi đầu trầm tư, bà ta thừa thắng xông lên nói: “Cậu là ca sĩ, nhà cậu lại kinh doanh, nếu thanh danh bị hỏng rồi…”
Trì Tiểu Trì đặt đũa xuống, lẳng lặng mà nhìn thẳng bà Dương: “Thanh danh của tôi hỏng thì tôi có thể ra nước ngoài học, thanh danh của nhà tôi hỏng thì vẫn có thể kinh doanh ở nước ngoài, thanh danh của tôi hỏng thì đối với thân thích của tôi mà nói, chúng tôi trời Nam đất Bắc, cũng không qua lại quá nhiều.”
Nói tới đây, khóe môi của cậu nhếch một cái: “Nhưng nếu thanh danh của mấy người hỏng thì có thể đi đâu đây?”
Da đầu của Dương Bạch Hoa tê rần, không thể tưởng tượng được mà nhìn về phía Trì Tiểu Trì.
Trì Tiểu Trì mỉm cười đáng yêu, dựa vào sau ghế một chút: “Chuyện này cũng không phải một mình tôi làm, quân công có một nửa của tôi cũng có một nửa của anh. Cùng lắm thì thanh danh của mọi người đều hỏng, rất công bằng.”
Bà Dương không ngờ Trì Tiểu Trì cư nhiên không chỉ đón đòn phủ đầu của bà mà còn uy hiếp ngược lại mình, gân xanh đều xông ra ngoài.
Dương Bạch Hoa tái mặt: “Trình Nguyên, mẹ của tôi nôn nóng, tuổi tác lại lớn, cậu đừng uy hiếp bà.”
“Tôi cũng nôn nóng mà.” Trì Tiểu Trì nhún vai, “Bất quá cho dù nôn nóng thì cũng phải giấu kỹ đuôi của mình trước khi ra ngoài. Tôi thấy bác gái để bụng thanh danh như vậy, đương nhiên phải giúp bác cân nhắc. Ngộ nhỡ ‘thanh danh tốt’ của anh truyền ra ngoài, không biết có còn con gái nhà nào chịu nguyện ý nối dõi tông đường cho anh không nữa?” fynnz.wordpress.com
Bà Dương thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Đồ sida chết bầm!” Bốn chữ này coi như đã văn minh lắm rồi, nội dung sau đó là Trì Tiểu Trì từ chối miêu tả.
Nói chung, thập toàn đại bổ, phong phú đầy chất dinh dưỡng.
Nhưng bà vừa mắng qua vài câu liền phát hiện bốn phía lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người đều chấn động ngạc nhiên mà nhìn về phía bà khiến bà cảm thấy mặt đỏ rần, vốn có thể phát huy mười phần công lực nhưng phải mạnh mẽ nuốt trở lại, có thể tưởng tượng được nội thương nặng đến thế nào.
Trì Tiểu Trì bất động như núi: “Bác gái, bác cũng không thể nói Dương Bạch Hoa như vậy.”
Cậu đem một cánh tay đặt lên bàn ăn rồi nói: “Với lại, Dương Bạch Hoa, vừa rồi anh nói tôi ‘uy hiếp’. Anh nghĩ sai rồi. Mới vừa rồi không tính là uy hiếp, hiện tại mới coi như là uy hiếp.”
Trì Tiểu Trì nhìn chằm chằm vào bà Dương, cười híp mắt nói: “Tôi biết địa chỉ thôn nhà các người. Năm ngoài lúc đi mua thực phẩm dinh dưỡng cho bà, là tôi tự tay đi gửi.”
“Nếu bà dám làm lớn chuyện thì tôi liền công khai việc rối loạn cường dương của Dương Bạch Hoa, rải truyền đơn, phát cờ, thậm chí khắc một tấm bia đặt ngay trước cửa thôn của mấy người cũng được. Chúng ta cứ từ từ mà chơi, không vội đâu.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT