Trì Tiểu Trì khổ sở nói: “Sư phụ nói hắn thích tôi. Không ngờ là hắn chỉ thích thịt của tôi mà thôi.”

061: “…”

Anh sâu sắc cảm giác dù có trăm miệng cũng không thể bào chữa, vì vậy lựa chọn ngậm miệng.

Dù sao một ngày làm sư phụ, cả đời làm cha. Cha muốn nhi tử đi vào hầu hạ, Trì Tiểu Trì cũng chỉ có thể bưng đĩa đi vào.

Con mèo nhỏ trên giường thu lại móng vuốt, nghiêng đầu nhìn cậu, đôi mắt có màu sắc cực giống bảo châu thấm ướt thanh thủy.

…Màu đồng tử là màu xám xanh lười biếng mà ấm áp.

Khi Trì Tiểu Trì hơi sửng sốt thì mèo trắng lại khom lưng, chậm rãi xoay người, ngồi xổm dậy, khẽ ngửa đầu nhìn cậu.

So với Ông Chủ Mỏ Than đen thui thì vị sư phụ này của cậu có màu sắc hoàn toàn tương phản, ngay cả một chút lông xám xen lẫn cũng không có, ngoại trừ móng vuốt hoa mai màu đen thì toàn thân đều trắng tinh khiết không hề bị tạp màu.

Chỉ có đôi mắt kia là giống hệt, ngay cả sự ấm áp dịu dàng trong đó cũng giống y như đúc.

Nếu không phải vẫn còn có lý trí thì e rằng Trì Tiểu Trì đã cho rằng là Ông Chủ không nỡ xa mình nên đi theo từ thế giới trước đến đây.

Trì Tiểu Trì vứt bỏ suy nghĩ vô vị sang một bên, ôm mèo đặt lên đầu gối, trước tiên bế nó tắm rửa sạch sẽ, lấy khăn mềm lau sạch thân thể, dùng thuật thanh khiết giúp bộ lông của nó trở nên ấm áp bông mềm, đút nó uống sữa dê nóng hổi, lại dùng lược sừng tê giác nhẹ nhàng chải bộ lông dài cho nó.

Mèo nhỏ rất nghe lời, không hề làm khó, khi tắm cũng không cào người, chỉ ôn thuần giẫm lên nước chơi đùa, vô cùng đoan trang, khi chải lông cũng không quên tự mình tỉ mỉ chỉnh lý bộ ria mép, là một con mèo ngoan có tính tự lập rất cao.

Trì Tiểu Trì vừa hiếu thuận sư phụ, chải lông cho sư phụ, vừa thầm nói với 061 ở trong lòng: “Thầy Lục, đây là linh thú à? Đụng phải một con chó to một chút thì làm món bánh điểm tâm cũng không đủ nữa là.”

061 nói: “…Hắn biết kiếm pháp.”

Trì Tiểu Trì bừng tỉnh: “Ừ ha, cũng đúng.”

Qua trong chốc lát, Trì Tiểu Trì ước chừng độ dài của nó, ưu sầu nói: “Thầy Lục, sư phụ chỉ có bé xíu thế này, tôi sợ ngày nào đó tôi đi tiểu đêm bất cẩn giẫm một phát chắc chết nó quá.”

061: “Sẽ không đâu, cứ yên tâm.”

Trì Tiểu Trì: “Đây coi như là thí sư sao?”

061: “… Không tính.”

Trì Tiểu Trì liền an tĩnh một phút chốc.

Có lẽ là hai phút.

“Thầy Lục.” Trì Tiểu Trì tiếp tục vô cùng lo lắng, “Sư phụ quá nhỏ đi, khi chưa tu luyện ra hình người thì sống sót bằng cách nào? Đi ra ngoài tình cờ gặp mấy con linh thú to một chút e là sợ đến rụng trọc lông.”

Không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa, sư phụ há mồm gặm một nhát lên đùi của Trì Tiểu Trì, xem như nhắc nhở.

Điều này lại càng làm vững chắc nỗi lo của Trì Tiểu Trì: “Thầy Lục, anh xem kìa, nó cắn người cũng không đau chút nào luôn.”

061: “…”

061 đã rất hối hận rồi.

Anh chỉ cân nhắc đến việc ôm mèo thoải mái, tính uy hiếp không mạnh, thuận tiện để thân cận, cũng cùng họ mèo với báo đen ở thế giới trước, tính tình gần gũi, vừa vặn có thể ám chỉ Trì Tiểu Trì nghĩ đến Ông Chủ Mỏ Than.

Nhưng nghìn tính vạn tính, anh lại cố tình lọt mất bộ não lưu chuyển trăm ngàn lần của Trì Tiểu Trì.

Sớm biết như vậy chính mình nên biến thành một con bạch hổ, mỗi ngày đến bên hồ nước bắt cá.

…Thật sự rất giận.

Trong khi đó Trì Tiểu Trì ôm mèo, suy nghĩ, như vậy thật tốt.

Khi sư phụ của Văn Ngọc Kinh vân du tứ hải gặp được Văn Ngọc Kinh, đem hắn mang về núi, để cho hắn có một nơi có thể thoải mái chạy nhảy, còn mình thì không có cách nào thay Ông Chủ làm ra quyết định.

Không biết hiện tại Ông Chú có còn ở cùng Đinh Thu Vân hay là đã rời khỏi đội ngũ, có báo cái của riêng mình rồi?

Cậu nghĩ đến dáng vẻ tao nhã vô song của Văn Ngọc Kinh, thừa dịp mèo nhỏ bị chải lông híp mắt hưởng thụ, cậu liền đại nghịch bất đạo mà khẽ nắm lỗ tai nhỏ của con mèo trắng, nói với 061: “Không biết Ông Chủ mà biến thành người thì có bộ dáng gì nhỉ.”

061 nghe giọng điệu của cậu, trái tim liền mềm nhũn, vừa định lên tiếng thì liền nghe Trì Tiểu Trì lẩm bẩm nói: “Chắc là một đại hán lông mọc đầy ngực quá.”

061: “…”

Trì Tiểu Trì: “Ối, thầy Lục, tại sao thầy không nói chuyện?”

061 hít sâu.

Nhân sinh là một vở kịch, bởi vì hữu duyên mới gặp gỡ.

Cuộc sống khiến ta sinh giận, ta không nên giận, giận rồi đổ bệnh không người đến thay.

Con mèo trắng trong lòng Trì Tiểu Trì điểu chỉnh tốt tâm tình, lỗ tai run lên, thừa dịp cậu lấy tay ra, nó dùng chân trước nhẹ nhàng ôm lấy ngón tay trỏ của cậu, đem đầu đè vào lòng bàn tay của cậu rồi dịu dàng cọ cọ.

Đó là động tác bày tỏ tín nhiệm mười phần, khi Ông Chủ còn nhỏ vẫn luôn làm như vậy.

Trì Tiểu Trì hơi kinh ngạc, cúi đầu nhìn nó, nhưng nó có vẻ rất buồn ngủ, đem đầu chuyển xuống eo Trì Tiểu Trì, móng chân nho nhỏ bò lên xuống một lúc, cuối cùng chọn cắm trại nơi ngực của Trì Tiểu Trì, dường như tìm kiếm một ổ ngủ khiến nó an tâm, ngồi xổm xuống rồi nằm úp sấp, bày ra bộ dáng dự định bình yên đi ngủ.

Bị động tác vừa rồi làm cho giật điện đến mềm lòng, Trì Tiểu Trì không nói gì nữa.

Cậu nằm xuống trên giường, ngón tay khẽ vỗ về đỉnh đầu mềm mại của mèo con.

Mèo con rất nhanh chìm vào giấc ngủ, dán vào vị trí ngực trái của cậu.

Xem ra tối nay cậu không rời đi được rồi.

Cũng may cái giường này rất rộng rãi cũng tương đối mềm mại. Trì Tiểu Trì nằm xuống một chút mà xương cốt cũng trở nên mềm theo.

Cậu thở dài nói: “Cái giường này thật thoải mái.”

061 suy nghĩ, đặc biệt chuẩn bị cho em, thoải mái là tốt rồi.

Trì Tiểu Trì hạ thấp con ngươi, nhìn về phía con mèo nhỏ trên lồng ngực mình.

Cậu hỏi 061: “Cùng tôi ngủ nó sẽ mơ thấy ăn toàn bộ tiệc cá hay gì?”

061 khẽ cười.

Anh nghĩ, tôi chỉ tranh thủ nỗ lực mơ thấy em mà thôi.

Một người một mèo, mỗi người mỗi ý, ngủ say.

Chẳng qua tối nay có người chưa hề chợp mắt.

Sau khi Yến Kim Hoa trở về hồ nước, càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng bức bối, một ngụm máu chặn trong lòng ngực, nuốt không trôi, nôn không được.

Hắn cẩn thận hồi tưởng tất cả những gì xảy ra ngày hôm nay, nỗ lực tìm ra nhân tố thao túng, nhưng ngoại trừ trong rừng tháp, Đoạn Thư Tuyệt tự mình phá quan thì lại không có bất cứ điểm nào dị thường, hoàn toàn không có kẽ hở.

Hắn cơ hồ là thuận lý thành chương mà ném đi cơ duyện vốn nên thuộc về mình.

Điều này còn khiến hắn tức giận hơn so với bị người trực tiếp cướp mất.

Nếu như nói bị cướp mất thì hắn còn có thể mượn cớ, thí dụ như đối phương là người tâm cơ, thắng mà không vẻ vang gì.

Nhưng sự tình lại tiến triển theo đúng nội dung ban đầu của nguyên tác, hết thảy nỗ lực trước kia của Yến Kim Hoa đều trở thành một trò cười, thật giống như một con châu chấu đá xe, cho dù có nhảy nhót lung tung thế nào thì rốt cục vẫn bị một cước giẫm chết.

Đối với Yến Kim Hoa mà nói thì cảm giác này còn buồn nôn hơn cả nuốt phải ruồi.

Đoạn Thư Tuyệt vẫn là cái tên đầu gỗ kia, từ qua ải, đoạt kiếm đến bái sư đều dựa vào tình tiết nguyên văn mà phát triển, không có thiết lập hơn người, biến số duy nhất chính là người được gọi là Văn Ngọc Kinh, không chỉ có lấy đi bảo châu của hắn mà còn bắt luôn con cá hắn nuôi mười năm trời.

Nhưng khi đó Văn Ngọc Kinh cố tình chiếm tiên cơ, đưa ra yêu cầu muốn nhận Đoạn Thư Tuyệt làm đồ đệ, chặn cho hắn có miệng khó trả lời.

Chẳng lẽ muốn mình ở thời khắc lúng túng kia mở miệng xin trả lại bảo châu?

Nếu hắn rút ra Kiếm Trung Thạch thì còn có chút tư cách cò kè mặc cả với Văn Ngọc Kinh, kết quả là hiện tại gà bay trứng vỡ, trong mắt của mọi người hắn trở thành một tên nhãi ranh tôm tép khi không nhảy ra lượm trân châu, cho dù hắn nói bảo châu là của mình thì có ai chịu tin tưởng đây?

Hệ thống không để ý đến Yến Kim Hoa đang nghiến răng nghiến lợi, nó hỏi: “Ký chủ, bước kế tiếp dự định sắp xếp thế nào?”

Nó không quan tâm ký chủ sử dụng thủ đoạn thế nào để tăng giá trị tiến độ, chỉ quan tâm cuối cùng có thể lấy được bao nhiêu tiến độ mà thôi.

Yến Kim Hoa nghe vậy, chỉ có thể cố nén đau lòng, kiểm kê lần tổn thất này.

Trải qua chuyện Kiếm Trung Thạch, thứ tượng trưng cho đại khí vận là Kiếm Trung Thạch đã bị tước đoạt, tiến độ ban đầu bị giảm xuống bảy tám phần, hơn nữa mất đi bảo châu, lại không còn Đoạn Thư Tuyệt, Yến Kim Hoa càng kiểm kê càng cảm thấy chính mình như bị dao cứa vào thịt, đau đến run rẩy.

Hắn nói như đinh chém sắt: “Phải lấy lại bảo châu.”

Hệ thống hỏi: “Bằng cách nào?”

Hệ thống cũng không có cách nào cung cấp tỉ mỉ dữ liệu xác thực của Văn Ngọc Kinh, đoán không ra tính tình của người nọ, đương nhiên cũng không có chỗ xuống tay.

Yến Kim Hoa nói: “Chẳng phải Đoạn Thư Tuyệt ở bên cạnh hắn sao? Đoạn Thư Tuyệt có ân với ta, cậu ấy sẽ không thể không giúp đỡ ta.”

Hệ thống suy nghĩ, cảm thấy có lý, tiếp tục hỏi: “Sau đó thì sao?”

Yến Kim Hoa cắn răng: “Đọc sách!”

Yến Kim Hoa tổng kết đơn giản nguyên nhân thất bại lần này, cuối cùng cho ra kết luận là vì mình thiếu kiến thức mà bị thiệt thòi.

Mười năm qua Yến Kim Hoa trải qua quá thuận buồm xuôi gió, đã sớm trù tính kịch bản nghịch tập để rút kiếm, cho nên căn bản không để tâm đến tiến triển của nội dung nguyên tác.

Bởi vì chờ hắn rút kiếm thành công thì nguyên tác cũng phải đứng sang một bên, không cần phải tỉ mỉ đọc nữa.

Không ngờ thiên ý trêu ngươi, hơn nữa đối phương có hào quang nhân vật chính, kịch bản của hắn toàn bộ hết hiệu lực, hắn ngoại trừ tỉ mỉ nghiền ngẫm đọc quyển Giao Nhân Tiên Quân kia thì cũng không nghĩ ra cơ hội nào tốt hơn để trở mình.

Hắn thắp đèn khổ đọc cả đêm, ôn lại hết thảy những chi tiết trước kia mà hắn xem thường, còn đặc biệt ghi chú vào sổ.

Ngày hôm sau hắn liền đến ngọn núi của Văn Ngọc Kinh để tìm Đoạn Thư Tuyệt, ai ngờ đi một vòng lớn khắp ngọn núi, từ hừng đông đến trời tối cũng không tìm được cửa vào, ngược lại còn bị muỗi đốt sưng cả đầu.

Yến Kim Hoa không thể làm gì khác hơn là đi tìm Xích Vân Tử bày tỏ nỗi khổ, nói là Đoạn Thư Tuyệt có vài thứ để quên ở hồ nước, hắn muốn gửi cho Đoạn Thư Tuyệt. Từ sau khi quen biết, hai người tình nghĩa sâu đậm, bây giờ đột nhiên biệt ly, trong lòng quả thật rất tưởng niệm, không biết Đoạn Thư Tuyệt sống có tốt không, hy vọng sư phụ tác thành để hắn đến thăm Đoạn Thư Tuyệt một chút, vân vân.

Yến Kim Hoa bày tỏ xong xuôi, tràn đầy hy vọng nhìn chằm chằm Xích Vân Tử.

Ai ngờ Xích Vân Tử nói: “Tiểu sư thúc của ngươi thích tự chiếm một ngọn núi, thanh nhàn tự tại, ghét nhất bị người khác quấy rối. Ta nào biết hắn chọn nơi nào để tu luyện. Ngươi cứ an tâm quay lại tu luyện là được rồi. Với lại tính cách của Lục sư đệ ôn hòa, Đoạn Thư Tuyệt sẽ không bị oan ức, đừng nói như thể hắn sẽ bị ức hiếp như thế.”

Yến Kim Hoa gặp phải trắc trở còn bị Xích Vân Tử khiển trách một trận, bảo hắn phải an phận thủ thường, hảo hảo tu luyện, đừng lãng phí tài hoa của mình, khiến Yến Kim Hoa giận đến đau gan, ra khỏi cửa còn lầm bầm mắng một đường.

Nếu không phải chuyện đoạt kiếm xảy ra bất ngờ ngoài ý muốn thì lão già này hiện tại dám nói chuyện với hắn như thế à?

Không có cách nào, hắn đành phải quay trở lại hồ nước tiếp tục nghiềm ngẫm đọc Giao Nhân Tiên Quân, chẳng qua trong lòng vô cùng thấp thỏm, khi đọc đến tình tiết mà mình chán ghét thì lại nhịn không được mà mắng người.

Rốt cục chịu đựng qua giai đoạn đoạt bảo đối với hắn mà nói thì vừa thối vừa dài, hắn bỗng cảm thấy phấn chấn, lật thêm vài tờ, ký ức mơ hồ cuối cùng cũng xem như khôi phục một chút.

….Là Thời Vũ Sơn!

Đúng rồi, còn có cơ hội này!

Trong nguyên tác, khi Đoạn Thư Tuyệt bái Xích Vân Tử làm sư phụ, chuyên tâm tu đạo, tiêu hóa kiếm quyết tổ tiên lưu lại, khoảng chừng ba tháng sau Thời Vũ Sơn có yêu vật làm loạn, Xích Vân Tử cũng không để ý, ban đầu phái đại đệ tử của mình dẫn theo ba tên đệ tử nội môn bao gồm Yến Kim Hoa trong đó cùng với ba mươi tu sĩ đi kiểm tra.

Nhưng mà hơn ba mươi người này liền biến mất ở Thời Vũ Sơn.

Xích Vân Tử liền phái tam sư đệ của mình mang theo một trăm tu sĩ đi điều tra tình huống cũng như tiếp ứng mọi người, đồng dạng là một đi không quay về.

Cuối cùng Đoạn Thư Tuyệt chủ động xin đi giết giặc.

Mà ở nơi đó Đoạn Thư Tuyệt cũng gặp phải Hắc Giao Yêu Quân tương lai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play