Yến Kim Hoa ôm lấy ngoại y mỏng manh của Đoạn Thư Tuyệt, ngồi run lẩy bẩy trong bụi cỏ và gió lạnh.
Hắn và hệ thống keo kiệt của mình cò kè mặc cả hồi lâu cũng không thể xin chi viện miễn phí của hệ thống, hắn lại cố ý giấu diếm Đoạn Thư Tuyệt cách phá trận, định tách ra một hồi rồi lét lút lật sách xem có cơ hội mèo mù vớ phải cá rán hay không.
Ai ngờ đánh bậy đánh bạ mà lại lật trúng.
Hắn không dám sơ suất, lao nhanh vào trong tòa tháp, cuối cùng cũng xem như tìm được hai tòa tháp một cao một thấp, hai tấm bia hoàn toàn đối lập.
Nhìn thấy trên mặt bia đã có máu người, Yến Kim Hoa nhất thời lòng nóng như lửa đốt.
Đoạn Thư Tuyệt đã tới đây?!
Hắn đã đọc sách, biết rõ chỉ cần Đoạn Thư Tuyệt tô bia xong thì sẽ được truyền tống đến bên cạnh Kiếm Trung Thạch.
Mà vết máu trên bia vẫn còn ấm áp, nói không chừng vẫn còn kịp!
Yến Kim Hoa cắt ngón tay của mình để lấy máu, trong lúc luống cuống tay chân nên cắt không chính xác, cắt một nhát sâu tới tận xương.
Tay đứt ruột xót, Yến Kim Hoa đau đến tái mặt nhưng hắn không dám lãng phí thời gian.
Trong sách từng viết, khi Kiếm Trung Thạch bị rút ra, bảy trận dao động, sơn núi khép lại, bây giờ còn chưa có dị động, như vậy chứng minh hắn còn cơ hội!
Nhanh, phải nhanh!
Ôm chặt một chút hy vọng, Yến Kim Hoa vừa hít một hơi lạnh vừa tô qua loa lên mặt bia, trong lòng sóng to gió lớn, vô cùng hối hận.
Họ Đoàn quả nhiên là số mệnh vai chính! Cơ duyên như vậy mà cũng dễ dàng nhặt được!
Bỗng nhiên trong đầu của hắn lướt qua một ít hoài nghi.
Đoạn Thư Tuyệt thật sự lợi hại như vậy sao? Có thể lập tức chú ý đến quy cách khác lạ của Phật tháp, sau đó nghĩ đến việc tô bia?
Tuy rằng trên bia có trận pháp truyền tống nhưng khí tức cực yếu, không tỉ mỉ xem xét thì rất khó có thể phát hiện.
Quan trọng nhất là nếu như Đoạn Thư Tuyệt phát hiện manh mối thì tại sao lại không gọi mình tới xem?
Đây rốt cục là Thiên Vận của vai chính hay là…
Đang miên man suy nghĩ thì Yến Kim Hoa được truyền tống vào trận thứ bảy.
Ngay khi sau lưng vang lên tiếng bước chân, Trì Tiểu Trì hỏi 061: “Hắn đến?”
061 nhịn cười: “Đến rồi.”
Trì Tiểu Trì không do dự nữa, dùng bàn tay dính máu nắm chắc chuôi kiếm gần trong gang tấc.
—–Nhìn thấy thanh kiếm này không?
—–Thấy rõ chưa?
—–Ừ, hiện tại nó thuộc về ta.
Yến Kim Hoa trơ mắt nhìn Đoạn Thư Tuyệt nắm lấy kiếm, trong khoảnh khắc hắn trừng mắt đến mức muốn nứt ra, trong lòng càng nổi lên sát ý, nhưng căn bản không thể tới gần, hắn bị sóng khí đẩy ra xa mấy chục trượng.
Thạch đá vỡ tan, kiếm khí bắn tung tóe, như Giao Long ngâm, như Giao Nhân khóc.
Ngôn ngữ Giao Nhân đến từ ngàn năm trước trực tiếp truyền vào trong đầu Trì Tiểu Trì, cùng lúc đó kiếm ý ngàn năm lưu truyền tràn vào, hoàn toàn tẩy sạch kinh tủy, đổi mới hoàn toàn.
Trì Tiểu Trì hay nói chính xác là Đoạn Thư Tuyệt có thể hoàn toàn nghe hiểu những âm thanh truyền vào trong não.
Đó là đạo lữ Giao nhân của Sư tổ, nhẹ giọng đọc lại kiếm quyết mà năm đó hắn và Tĩnh Hư sư tổ cùng nhau tạo nên.
….Đối với Đoạn Thư Tuyệt mà nói, món quà này còn quý giá hơn cả kiếm ý ngàn năm.
Khi Yến Kim Hoa bị văng ra ngoài, lòng tràn đầy lời thô tục ác độc.
—-Kiếm của hắn! Vận mệnh vốn nên thuộc về hắn!!
Hắn nhào lộn trên đất, toàn thân đau đớn, trong lòng cháy khét, trong đầu ầm vang, phẫn nộ đan xen, trực tiếp hộc ra một ngụm máu.
Nên làm gì đây? Còn có cách nào khác hay không?
Hắn nuôi họ Đoàn uổng công bao lâu nay lại rơi xuống kết cục như vậy, đưa cho họ Đoàn linh tuyền, linh quả, bí tịch, còn dẫn họ Đoàn tham gia kiếm hội, liên lụy bản thân mất bảo châu, hiện tại còn đem kiếm chắp tay dâng cho người?!
Thiên đạo thật bất công!
….Kỳ thực hắn còn tính sót một điểm.
Trì Tiểu Trì lấy 10 điểm trị giá hối hận từ trên người hắn để đổi lấy một tấm thẻ trung cấp tên là “Thời khắc cao quang”.
Tên gọi: Thời Khắc Cao Quang (trung cấp)
Thời gian kéo dài: 3 phút.
Số lượng: 1
Phẩm chất: Tốt.
Loại hình: Vật phẩm sử dụng một lần.
Điểm hoán đổi: 10 điểm trị giá hối hận.
Giới thiệu: Gạo thơm được hấp chín, phía trên rưới mỡ bò, hầm xúc xích trong canh gà, ngâm tỏi giã trong nước lẩu, nước kho thịt chan đậu hủ cắt sợi, mỹ vị thế này đúng là vô hạn cao quang.
Cho nên công dụng của thẻ cũng như vầng sáng mỹ nhan, mà bàn luận về hiệu quả thì còn mạnh mẽ và trừu tượng hơn cả vầng sáng mỹ nhan.
Nếu bàn sâu một chút thì đại khái là một loại catwalk có phối nhạc nền, khí thế áp chế toàn trường.
Nhưng khi đọc văn án của tấm thẻ, Trì Tiểu Trì hơi thất thần trong nháy mắt, nhớ lại 009 từng phụ trách viết văn án, cùng với Quý Tác Sơn đột nhiên có thể kết nối liên lạc thông qua vũ trụ.
Cũng may Trì Tiểu Trì trước nay luôn am hiểu điều chỉnh tâm tình của mình.
Nổ tung bốn phía, Kiếm Trung Thạch lan tỏa hơi thở hừng hực đốt cháy.
Chuôi chiếm được đúc từ loại ngọc cổ xưa, vỏ kiếm làm từ đá Tử Vân thiên nhiên, nhưng mà hình thái lại có sự khác biệt, không giống với thanh kiếm màu xanh lục lấp lánh ánh nước trong ấn tượng của Đoạn Thư Tuyệt và Yến Kim Hoa.
Kiếm Trung Thạch trong tay Trì Tiểu Trì chỉ có vỏ kiếm, chuôi kiếm, mà không có lưỡi kiếm.
Nhưng nếu rút kiếm ra thì có thể mơ hồ nhìn thấy sóng nước trong suốt di chuyển trên chuôi kiếm, ngưng tụ thành hình dáng nhuyễn kiếm vô hình, thân kiếm có thể hóa dài hóa ngắn, dài nhất khoảng chừng nửa trượng, ngắn nhất có thể ba tấc, tùy cơ ứng biến vô hạn, tùy tâm mà biến hóa.
…Kiếm Trung Thạch chỉ có Giao Nhân nắm giữ mới thật sự là Kiếm Trung Thạch.
Kiếm Trung Thạch được rút ra, toàn bộ núi non chấn động.
Bảy đại trận vốn là ảo trận, sau khi Kiếm Trung Thạch bị rút ra, trận pháp tạm thời mất đi hiệu lực, không gian trùng điệp phá vỡ và dung hợp lại thành một ngọn núi.
Một thiếu niên ôm kiếm, chậm rãi đi xuống chân núi, bên cạnh là Yến Kim Hoa mặt mày xám xịt.
Yến Kim Hoa hoàn toàn thất bại.
Hắn cực lực muốn che giấu sự tồn tại của mình, thậm chí muốn ngất đi cho rồi, nhưng nghĩ đến có thể bị Đoạn Thư Tuyệt mang xuống núi thì cảnh tượng kia tất nhiên càng khó coi hơn, chỉ có thể kiên trì đi theo Đoạn Thư Tuyệt xuống núi.
Da mặt của hắn nóng rát, cúi thấp đầu, hy vọng người khác không chú ý tới mình.
Quả thật ban đầu không có ai chú ý đến hắn.
Từ trước đến nay Trì Tiểu Trì luôn tuân theo quy tắc trừng trị kẻ cặn bã, dựa theo nguyên tắc mà sử dụng tấm thẻ vừa mới hoán đổi ban nãy.
Nhưng dùng thẻ cũng phải nói nguyên tắc cơ bản.
Ở đây đều là người tu tiên kiến thức rộng rãi, nếu cậu và con khổng tước xòe đuôi xoay tròn này nhảy xuống núi, đèn pha dồn dập chiếu tới, đương nhiên là nổi danh, chẳng qua có chút mất mặt.
Bởi vậy cậu ôm Kiếm Trung Thạch, hơi cúi đầu, như Đoạn Thư Tuyệt thường làm, lẳng lặng mà đi ra, vén y phục quỳ xuống trước mặt Xích Vân Tử, giọng nói trong sáng: “Đệ tử thẹn với thiên ân, Kiếm Trung Thạch đã được rút ra, thỉnh Xích Vân Quân xem xét.”
Từ khi cậu xuất hiện trong tầm mắt mọi người, toàn trường đều vắng lặng, mãi đến khi cậu mở miệng thì mọi người mới hoàn hồn, sôi nổi nghị luận.
Biết được Kiếm Trung Thạch bị rút ra, Xích Vân Tử trước hết là chấn động ngạc nhiên, bây giờ nhìn thấy thái độ ôn hòa của Trì Tiểu Trì thì liền cảm thấy bình tĩnh.
Trang phụ đệ tử phái Tĩnh Hư, trong lòng liền sinh ra vài phần ưa thích và đắc ý.
…Kẻ rút kiếm là người của phái Tĩnh Hư, cũng không xem là tiện nghi cho người khác.
Xích Vân Tử ôn hòa dò hỏi: “Ngươi là người phương nào?”
“Tại hạ là Đoạn Thư tuyệt.” Trì Tiểu Trì nói rõ ràng, cũng chuyển hướng Yến Kim Hoa, nói từng chữ rất khí phách, “Là đồ đệ của Yến Kim Hoa.”
Lần này toàn trường đồng loạt ồ lên.
Yến Kim Hoa? Yến Kim Hoa kia là thứ gì? Bất tài vô dụng, ngang ngược quen thói, làm sao có thể dạy ra đồ đệ như vậy?
Yến Kim Hoa: “…”
Vẻ mặt của Yến Kim Hoa lúc trắng lúc xanh, cơ hồ nghi ngờ Đoạn Thư Tuyệt đang cố ý gây khó chịu cho mình.
Nhưng hắn căn bản không thể nào cãi lại!
Hiện tại Đoạn Thư Tuyệt đúng là đồ đệ trên danh nghĩa của hắn, trước đó hắn cũng từng dẫn cậu gặp Tô Vân và xưng hô là sư thúc, Đoạn Thư Tuyệt nói như vậy hoàn toàn không có gì sai sót.
“Hồ đồ!” Xích Vân Tử cũng hơi giật mình, sắc mặt thoáng nghiêm túc, chuyển sang Yến Kim Hoa, cau mày, “Ngươi thu đồ đệ từ khi nào? Tại sao ta là sư phụ ngươi mà cũng không biết?”
Yến Kim Hoa âm thầm không ngừng kêu khổ, cuống quít quỳ xuống, ấp úng.
Nhưng hắn đã sớm chuẩn bị sẵn lời nói dối trong đầu, chỉ sợ Đoạn Thư Tuyệt tính tình thẳng thắn, ngộ nhỡ phơi bày ra sự thật thì chẳng phải là mọi chuyện tiêu tùng hay sao?
Cũng may dường như Trì Tiểu Trì thấu hiểu, không gây khó dễ cho hắn, khẽ dập đầu bảo rằng cha mẹ của mình mất sớm, còn mình lưu lạc ở bên ngoài, may mà Yến đại ca có ân cứu mạng cho nên mình mới gia nhập dưới trướng bọn họ, mong được báo đáp ân tình.
Cậu thậm chí chủ động che đậy sự thật Yến Kim Hoa từng lén lút nuôi dưỡng mình ở trong hồ nước đã mười năm qua để tránh cho Yến Kim Hoa bị phạt.
Từng lời nói đều đúng mực, có ý che chở, nhưng Yến Kim Hoa cảm thấy phát đắng trong miệng, có dự cảm không ổn.
Xích Vân Tử thấy Trì Tiểu Trì nói chuyện có trật tự, trong lòng càng ưa thích, cũng so sánh cậu với Yến Kim Hoa ở bên cạnh, càng thêm buồn phiền.
Một hài tử tốt như vậy mà để Yến Kim Hoa dạy dỗ thì có thể dạy dỗ ra thành bộ dạng gì?
Yến Kim Hoa làm sao không nghĩ đến điều này, khóe mắt liếc thấy Xích Vân Tử há mồm muốn nói, trong đầu lập tức bốc lên một ý kiến.
Họ Đoàn là Giao Nhân! Thứ thị phi như vậy thì ai hiểu rõ tâm tính của họ Đoàn thế nào?
Nếu như Kiếm Trung Thạch giao cho họ Đoàn, ngộ nhỡ cậu ấy làm việc ác thì làm sao đây?
Việc này không nên chậm trễ, Yến Kim Hoa lập tức mở miệng: “Sư…”
Ai ngờ hắn vừa mới cất lên một tiếng thì liền nghe giọng nói trong trẻo của Đoạn Thư Tuyệt ở cách đó không xa vang lên: “Bẩm Xích Vân Quân, đệ tử có chuyện quan trọng muốn báo với ngài.”
Xích Vân Tử: “Chuyện gì?”
Trì Tiểu Trì cung kính nâng kiếm, cúi thấp đầu: “Chuyện liên quan đến bí mật Kiếm Trung Thạch, có thể xin…các chư vị tiền bối tạm lánh?”
Tư thái cúi người của cậu rất chuẩn mực, không làm mất thể diện của các kiếm tu ở đây. Mà nhóm kiếm tu cũng biết kiếm này là truyền thừa của phái Tĩnh Hư, nếu như Kiếm Trung Thạch thật sự có giấu bí mật gì đó không thể lan truyền thì bọn họ ở đây cũng không thích hợp, vì vậy liền dồn dập cáo từ.
Đầu óc của Yến Kim Hoa xoay chuyển một vòng, suy đoán ý đồ của Đoạn Thư Tuyệt, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm, quyết ý không ngăn cản.
Trong nguyên tác cũng có một đoạn như vậy.
Đoạn Thư Tuyệt lấy được Kiếm Trung Thạch, không dám chuyên quyền, không thể làm gì khác hơn là đưa ra lời thỉnh cầu với Xích Vân Tử cho mọi người lui xuống, báo cho Xích Vân Tử biết nguyên chủ của thanh kiếm này là Giao Nhân, đồng thời cũng thừa nhận chính mình là Giao Nhân.
Giao Nhân dù sao cũng không phải con người, trong nguyên tác Xích Vân Tử cũng trải qua cân nhắc lợi ích rất nhiều mới quyết ý thu nhận Đoạn Thư Tuyệt làm đồ đệ.
Dù sao thu nhận một linh thú lành dữ không rõ, vừa phải gánh vác khả năng thân phận của hắn bị tiết lộ ra ngoài dẫn đến tranh luận, còn phải lo lắng liệu mình có thể khống chế được Giao Nhân mang kiếm ý ngàn năm này hay không, thật sự rất khó xử.
Nhưng Yến Kim Hoa có ân với Đoạn Thư Tuyệt, lại có danh phận sư phụ, nếu Xích Vân Tử không nghĩ ra cách tốt hơn thì có khả năng lớn sẽ để cậu tiếp tục làm đồ đệ của mình.
Đến lúc đó, chiếm danh hào sư phụ, muốn đoạt lấy vận mệnh của Đoạn Thư Tuyệt cũng dễ như trở bàn tay.
Chỉ cần Đoạn Thư Tuyệt còn ở bên cạnh mình…
Đúng như dự đoán, nghe qua lời tự bạch của thiếu niên, lông mày của Xích Vân Tử liền cau lại, các chư vị tiên quân của phái Tĩnh Hư cũng trầm mặc.
… Giao Nhân?
Đạo lữ của Sư tổ là Giao Nhân? Người rút kiếm cũng là một Giao Nhân?
Nỗi vui mừng của Xích Vân Tử tiêu tan một nửa, nhưng vẫn cảm thấy hài tử họ Đoàn này thật thành khẩn, đáng giá biểu dương, cũng giống như Yến Kim Hoa đã dự đoán, ông cảm thấy thật khó xử.
Yến Kim Hoa cũng giả vờ trầm mặc một chút, nắm chặt thời cơ, mở miệng nói: “Sư…”
Song lần này hắn vẫn chưa kịp tiếp tục lên tiếng thì lại bị ngắt lời một lần nữa.
“… Sư huynh.”
Một giọng nói ôn hòa từ bên cạnh Xích Vân Tử vang lên: “Nếu như sư huynh không biết làm sao mới thỏa đáng thì không bằng tạm thời gửi người này dưới danh nghĩa của đệ, đệ sẽ dạy dỗ hắn thật tốt, huynh cảm thấy thế nào?
Yến Kim Hoa hơi mở to mắt, nhìn về phía bên trên.
…Đây là ai mà không biết phân biệt tốt xấu?!
Đó là một khuôn mặt xa lạ, nhưng lại là một khuôn mặt của một vị công tử có dáng vẻ tao nhã cao quý, một cây tiêu được đúc bằng ngọc đặt ngang trên đầu gối, một cái ô màu xanh đeo nghiêng sau lưng.
Khí chất vô cùng sạch sẽ, vừa liếc nhìn liền cảm thấy kinh diễm, tâm tư cũng trở nên thanh tịnh, cơn nóng trong lòng cũng dập sạch, chỉ cần nhìn lâu sẽ có cảm giác vắng lặng, vừa thân thiết nhưng lại khiến người ta không dám thân cận.
Chẳng biết vì sao khi người này cất tiếng thì Xích Vân Tử ban đầu còn có chút căng thẳng cũng trở nên thả lỏng: “…Lục sư đệ?…Như vậy cũng được.”
Không chỉ là Yến Kim Hoa, ngay cả Trì Tiểu Trì cũng cấp tốc tìm tòi thân phận của người nọ.
Lục sư đệ…
Một trong sáu quân tử của phái Tĩnh Hư, Văn Ngọc Kinh.
Trong Giao Nhân Tiên Quân, những câu miêu tả về người này chỉ vẻn vẹn vài câu:
“Lục sư đệ của Xích Vân Tử tên Văn Ngọc Kinh, hiệu Ký Nhiên, là người nhàn vân dã hạc, ẩn cư đơn độc, không màng thế sự.”
Trong nguyên tác đáng lý có phần diễn của vị tiểu sư thúc này nhưng Văn Ngọc Kinh còn chưa kịp kết giao với vai chính thì quyển sách đã bị bỏ dở giữa chừng.
Vì sao người này lại ẩn cư đơn độc, vì sao có địa vị cao trong phái Tĩnh Hư, có lẽ chỉ có tác giả đã đem con bỏ chợ mới biết rõ lý do.
Bốn chữ “Như vậy cũng được” xem như trực tiếp an bài.
Yến Kim Hoa thiếu chút nữa đã nghiến nát răng.
Càng khiến cho hắn thiếu chút nữa hộc máu chính là hệ thống trong đầu hắn vội vàng báo cho hắn biết người lấy đi Định hải bảo châu chính là người này!
Lẽ nào khi người này xuất hiện ở nơi đó cũng đã coi trọng Đoạn Thư Tuyệt?
Yến Kim Hoa không biết sự thật, hắn chỉ biết là vì lý do này mà mọi kế hoạch mà mình gian khổ trù tính bao năm qua đã hoàn toàn bị phá hoại chỉ trong một ngày!
Hơn nữa bị phá hoại đến mức khiến người ta buồn bực, khiến người ta có khổ mà cũng không dám nói.
Đoạn Thư Tuyệt đã dùng ám chiêu gì hay sao? Cũng không có.
Cậu ấy xông vào bảy đại trận, còn che chở cho mình vượt qua từng cửa ải, dùng máu Giao Nhân rút ra Kiếm Trung Thạch, nhận làm hậu đại thừa hưởng di sản của tổ tiên để lại, thẳng thắn thừa nhận thân phận, đường đường chính chính mà bước đi, bái nhập vào phái Tĩnh Hư, bàn luận về quá trình thì rõ ràng rành mạch, bàn luận về tính lý thì trọn vẹn ân nghĩa.
Cho dù Yến Kim Hoa có thêm 100 cái miệng cũng không nói ra được bất kỳ sai lầm nào của Đoạn Thư Tuyệt!
Người người đều sẽ châm biếm hắn không biết thân biết phận, không xem chính mình có đức hạnh gì mà đã thu nhận đồ đệ lung tung, sẽ châm biếm đồ đệ mà hắn vừa thu nhận lập tức lên đời, trở thành sư đệ, tương lai nói không chừng mình còn phải cung kính xưng hô một tiếng Phong chủ.
Càng quan trọng hơn chính là…
Tiến độ nhiệm vụ của Yến Kim Hoa đã rơi xuống hơn phân nửa, nếu như không có độ hảo cảm 100 của Đoạn Thư Tuyệt để làm mồi thì mấy năm qua kinh doanh cực khổ ở thế giới này của hắn đều thật sự chẳng còn giá trị gì cả!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT