Sáng ngày hôm sau Diệp Ký Minh chậm rãi tỉnh lại, đầu đau sắp nứt, không chịu thừa nhận tối hôm qua mình say quắc cần câu, mà Đoạn Thư Tuyệt thì vẫn bình yên vô sự, vị vậy chửi ầm lên rượu này không ngon, là rượu giả.
Trì Tiểu Trì nói: “Ừm, là rượu giả, sau này nhớ thêm vào hùng hoàng để điều chỉnh giải độc.”
Diệp Kí Minh: “…”
Giai đoạn hiện tại Diệp Ký Minh có đánh cũng đánh không lại Đoạn Thư Tuyệt, vì vậy hắn tức giận mà tìm một đống đá, thừa dịp Trì Tiểu Trì luyện kiếm để ném cậu, tuy nhiên không có gì bất ngờ xảy ra khi vừa ném liền bị Trì Tiểu Trì chém đá thành làm đôi.
Diệp Ký Minh không chịu thua, liền đi mua rượu, vẫn muốn cùng Trì Tiểu Trì đánh nhau chết sống, kết quả lần nào cũng say ngất ngư, trong miệng cứ lầm bầm không chịu thua.
Sau mấy lần say sưa, Diệp Ký Minh và Trì Tiểu Trì phát hiện tính tình rất hợp nhau, đều là người thô tục thích chửi Yến Kim Hoa đạo đức giả, quan hệ trở nên tốt hơn, dần dần trở thành bạn xấu chơi chung.
Tính toán Yến Kim Hoa sắp quay lại, trước đó một đêm Diệp Ký Minh nói với Trì Tiểu Trì: “Tiểu ngư, còn họ Trì nữa, bản Quân phải đi đây.”
Khi hắn nói đến việc này thì Trì Tiểu Trì đang luyện kiếm dưới ánh trăng.
Nghe vậy, Đoạn Thư Tuyệt trong cơ thể Trì Tiểu Trì dừng lại động tác luyện kiếm.
Còn Trì Tiểu Trì thì đã sớm biết có ngày hôm nay: “Đi thong thả, không tiễn.”
Diệp Ký Minh ngạc nhiên nói: “Ngươi không hỏi tại sao bản Quân phải đi à?”
Trì Tiểu Trì nỗ lực thu kiếm vào vỏ, kết quả là mấy lần cũng không trúng đích, có thể nói là vô cùng mất phong độ.
Cậu vừa cúi đầu thu kiếm vào vỏ vừa nói: “Ngươi là Giao Long, ở trong núi tu luyện làm sao mà được? Đến nơi rộng rãi hơn đi, núi cũng được, biển cũng được, ta sẽ chăm sóc tốt cho Đoạn Thư Tuyệt, nếu ngươi muốn trở về thăm hắn thì nhớ mang rượu tới, ta sẽ cho ngươi thăm.”
Dứt lời, cuối cùng cậu cũng xem như thành công thu kiếm vào trong vỏ.
Diệp Ký Minh mắng gắt một câu: “Ngươi cút đi.”
Ngay đêm đó, Diệp Ký Minh rời núi, Yến Kim Hoa cũng trở về.
Trải qua mười lăm ngày giải sầu, Yến Kim Hoa đã giảm bớt cảm xúc phiền muộn vì mất tiểu hắc xà, vừa quay về núi, hắn liền bắt đầu hưng phấn chờ đợi Kiếm hội Tĩnh Hư.
… Mà Trì Tiểu Trì cũng đang chờ đợi.
Bi kịch của Đoạn Thư Tuyệt bắt nguồn từ sau khi gặp phải Yến Kim Hoa, mà số mệnh của cậu sụp đổ cũng bắt nguồn từ lần kiếm hội này.
…..
Kiếm hội Tĩnh Hư ba mươi năm mới tổ chức một lần.
Bình thường thanh mai chử tửu, luận kiếm thiên nhai, luận bàn kiếm hội như thế này cũng không ít, mà danh tiếng của Kiếm hội Tĩnh Hư truyền đi ngàn năm vẫn vang dội như cũ.
Trên đời rất nhiều người luyện kiếm và yêu kiếm, mà Kiếm hội Tĩnh Hư là thịnh hội thiên hạ, ai mà chẳng muốn lấy được vị trí dẫn đầu? Lại có ai không muốn chứng kiến phong thái của Kiếm Trung Thạch?
Ba mươi năm đủ một đời tu sĩ chăm chỉ khổ luyện, tu thành kiếm pháp tuyệt diệu của môn phái, cũng đủ để nhân tài mới xuất hiện, bởi vậy người người đều mong đợi cũng không có gì kỳ lạ.
Trì Tiểu Trì thay y phục mới tinh của đệ tử của phái Tĩnh Hư, theo Yến Kim Hoa cùng nhau xuất hiện trong kiếm hội.
Dung nhan của Giao nhân trưởng thành rất nổi bật, Đoạn Thư Tuyệt lại nhiều năm ở ẩn, hấp thu linh tuyền tẩm bộ khiến toàn thân vô cùng tinh khiết, chỉ cầm một thanh kiếm phổ thông đứng đó mà đã mơ hồ có phong thái tuyệt đại phong hoa.
Nếu là kiếp trước, Đoạn Thư Tuyệt sống ẩn dật trong thời gian dài dằng dặc, hầu như chưa từng thấy người nào khác ngoại trừ Yến Kim Hoa và Diệp Ký Minh, cho nên lúc tham dự kiếm hội tấp nập người thì khó tránh khỏi sợ hãi rụt rè, khiến người cười chê.
Trì Tiểu Trì sợ ma, sợ gián, sợ ngỗng, nhưng trong các loại sinh vật thì cậu không sợ nhất chính là người.
Cậu vừa không hiếu kỳ cũng không tránh né, chỉ quy củ đi theo sau lưng Yến Kim Hoa, ngược lại khiến Yến Kim Hoa cảm thấy có chút vô vị.
Yến Kim Hoa cố ý hỏi: “Có sợ hay không?”
Theo tính cách của Trì Tiểu Trì thì nhất định sẽ hào phóng đáp lại một câu, sợ cái đầu của ngươi.
Nhưng hiện tại cậu là Đoạn Thư Tuyệt, Đoạn Thư Tuyệt không được nói lời thô tục.
Vì thế cậu nhẹ giọng nói: “Không thể để cho Yến đại ca mất mặt.”
Yến Kim Hoa cười thầm, đúng là một tên ngốc vô vị.
Khi đang nói chuyện, một tên nhân vật phụ trong nội dung quyển sách từng trào phúng Yến Kim Hoa lên sân khấu: “Yến sư huynh, kiếm hội còn chưa bắt đầu mà đã tuyển chọn đồ đệ rồi ư?”
Yến Kim Hoa còn chưa mở miệng thì Trì Tiểu Trì liền chủ động hành lễ: “Bái kiến sư thúc.”
Người này là đệ tử thứ tư dưới trướng Xích Vân Tử, tên là Tô Vân, trẻ tuổi nóng tính, nhưng cần cù và chịu khắc khổ, sau khi bái sư Xích Vân Tử thì khá không ưa Yến Kim Hoa chiếm địa vị cao làm nhị sư huynh mà lại ăn không ngồi rồi, không chí tiến thủ, tính tình của hắn vốn cay nghiệt vì vậy thường xuyên nhân cơ hội mà chế giễu Yến Kim Hoa.
Trì Tiểu Trì vừa mở miệng thì Tô Vân liền liếc nhìn cậu một cái, khẽ cau mày nhưng lại không giống như kiếp trước mà nói ra lời chua chát gây tổn thương lòng người.
Toàn thân Đoạn Thư Tuyệt là quang minh, khí chất lỗi lạc vừa nhìn một cái liền thấy hoàn toàn khác một trời một vực với loại người như Yến Kim Hoa.
Người ta đã chào hỏi mình đường hoàng, hành động lời nói không có chỗ sai, Tô Vân cần gì phải đâm chọt cậu, “Ừ” một tiếng rồi nhìn nhiều một chút, càng mơ hồ sinh ra cảm giác đáng tiếc khi người tài không được trọng dụng.
Hỏi cậu: “Ngươi là?”
Trì Tiểu Trì đáp: “Vãn bối Đoạn Thư tuyệt.”
Mấy ngày trước cậu đặc biệt cầu xin Yến Kim Hoa ban tên cho mình.
Không có gì bất ngờ xảy ra khi Yến Kim Hoa vẫn đặt cho cậu cái tên Đoạn Thư Tuyệt.
Tô Vân liền ừ một tiếng, cũng không nói thêm gì khác, quay người mà đi.
Khi rời đi, hắn nghĩ, nếu người này chưa chân chính bái sư ai thì thật sự thích hợp để tiểu sư thúc bồi dưỡng.
Tướng mạo khí chất của hai người đều rất hợp nhau, mầm non tốt như vậy thế mà cố tình bị cái tên vô học Yến Kim Hoa nhặt đi, thật là lãng phí.
…Bởi vậy có thể chứng minh trên đời này nào có nhiều “nhân vật phản diện ngu ngốc” tự dưng tìm cớ chủ động tặng đầu người như vậy.
Người ta có lẽ chỉ là một người bình thường nào đó đơn giản là nhìn ngươi không vừa mắt mà thôi.
Nhưng Yến Kim Hoa không nghĩ như vậy.
Đối mặt với bóng lưng của Tô Vân, hắn không ngừng cười thầm, suy nghĩ, chờ kiếm hội lần này có kết quả, để xem ta có đánh sưng mặt ngươi hay không.
Mấy năm qua hắn không nghiêm túc tu luyện, bởi vì hắn biết nguyên chủ Yến Kim Hoa có tài năng hữu hạn, tu luyện nhiều cũng vô dụng, dù cho có hệ thống hoán đổi đạo cụ thì tu luyện cũng phải chịu khổ, vì vậy hắn chỉ đem thời gian tiêu hao cho những việc chơi đùa, miễn cưỡng dưỡng mình thành một tên phế vật tiếng xấu đồn xa.
Nhưng mà hắn có kiên trì, chỉ cần chờ tới Kiếm hội Tĩnh Hư thì hắn có thể trở mình, chiếm đoạt cơ duyên thiên đạo.
Lúc trước bị người xem thường thì sao, càng phế càng tốt, càng phế đến cuối mới có thể vả mặt những người này càng vang dội.
Mang theo mong đợi như vậy, Yến Kim Hoa tràn ngập hy vọng mà nghênh đón bước ngoặt Kiếm hội Tĩnh Hư.
Trong lòng ngực của hắn có một viên Định hải bảo châu, đó cũng là cơ duyên vốn thuộc về Đoạn Thư Tuyệt.
Trong nguyên tác, viên bảo châu này là sau khi Đoạn Thư Tuyệt mất gia đình, lưu lạc giữa đại dương, trong cơn đói lạnh, cậu tìm được nó trong một con trai bị vướng trên tấm lưới mục nát.
Viên bảo châu này có thể thay đổi hình dạng, đưa người đến bất kỳ địa phương nào.
Khi gặp phải rủi ro mà nhặt được bảo vật chính là đãi ngộ của vai chính. Yến Kim Hoa đọc sách nhìn thấy bảo vật này thì lòng tràn đầy phấn khởi mà đọc tiếp, cũng phỏng đoán Đoạn Thư Tuyệt sử dụng viên bảo châu này như thế nào, trên có thể đánh cắp chí bảo, giết người vô hình, dưới có thể nhìn trộm, đêm khuya đi vào khuê phòng, chẳng phải quá mỹ mãn?
Ai ngờ họ Đoàn kia bị lão đạo tiêu dao cứu về, cùng đồng hành ngao du nhiều năm, trước khi đi, Đoạn Thư Tuyệt nói: “Thư Tuyệt tặng châu báo đáp, mong rằng ân nhân vui lòng nhận.”
Lúc đọc đến chỗ này, Yến Kim Hoa đang tràn đầy mong đợi thao tác của vai chính thì thiếu chút nữa đã hộc máu, phẫn nộ bình luận:
Đầu óc của tên vai chính này có vấn đề à?
Khó khăn lắm mới có được bảo bối tốt, dựa vào cái gì phải cho một lão già nát rượu?
Đây chẳng phải là uổng công vứt bỏ thứ tốt sao?
Có không ít độc giả cũng có suy nghĩ như hắn, đồng loạt chê bai đầu óc tác giả có vấn đề, dồn dập bỏ truyện, đối mặt với thế tấn công của khu bình luận, tác giả cũng chỉ có thể yếu ớt giải thích, tính cách của Đoạn Thư Tuyệt như vậy, có ân báo ân. Nếu như hắn không còn gì thì không tính, nếu trên người có bảo bối thì đương nhiên sẽ tặng cho ân nhân, dù sao đối với Đoạn Thư Tuyệt mà nói, từ biệt với ân nhân có lẽ từ đây về sau không còn được gặp lại.
Tác giả không giải thích thì thôi, vừa giải thích thì lại một lần nữ thu về một tràn mắng chửi:
Cái quái gì vậy? Ông lão này tương lai sẽ không xuất hiện nữa?
Ông ấy không phải hậu đài của nhân vật chính à? Vậy ông ấy ra ngoài làm gì? Chỉ cho vai chính một chút kinh nghiệm? Là NPC trưởng lão phát nhiệm vụ ở thôn tân thủ hay sao?
Cái quần gì thế này? Chấm 1 sao!
Khi ấy Yến Kim Hoa cũng là một trong những quân chủ lực trong đại quân tấn công tác giả, khắc sâu ấn tượng với tình tiết đó, bởi vậy đi đến thế giới này không lâu hắn liền đến khu vực năm đó Đoạn Thư Tuyệt chạy nạn, không mất quá nhiều khí lực đã tìm thấy con trai biển kia, lấy đi trân châu, chiếm thành của mình.
Hiện tại thiên thời địa lợi nhân hòa đã chuẩn bị, điều đầu tiên hắn muốn làm chính là nhất định không thể để Đoạn Thư Tuyệt trước tiên chạm vào Kiếm Trung Thạch.
Hắn đã suy nghĩ từ lâu, chỉ cần đợi chiến cuộc diễn ra liền đi theo phía sau Đoạn Thư Tuyệt.
Kiếm thuật và tu vi của Đoạn Thư Tuyệt không kèm, có thể chống đỡ một trận.
Nhưng cho dù Đoạn Thư Tuyệt cẩn thận thế nào thì cũng sẽ không phòng bị chính mình.
Chính mình chỉ cần chọn đúng lúc đánh ngất Đoạn Thư Tuyệt, kéo tới chỗ không người, vận dụng Định hải bảo châu để dịch chuyển hai người đến gần Kiếm Trung Thạch, cắt máu, lấy kiếm, mọi chuyện liền kết thúc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT