Thứ nhất là Viên Bản Thiện rất yên tâm đối với Tống Thuần Dương, đây chính là con mèo nhỏ dính người mà mình nuôi trong nhà, trong thế giới chỉ có một người. Thứ hai là hiện tại mình có chuyện quan trọng hơn cần làm.
Đợi sau khi ba người biến mất khỏi chỗ rẽ cầu thang thì Viên Bản Thiện mới quay trở lại phòng.
Quan Xảo Xảo trốn sau cánh cửa hơi cau mày: “Sao vậy?”
Nơi này hiệu quả cách âm không tệ, bởi vậy cô chỉ biết Viên Bản Thiện và Tống Thuần Dương ở bên ngoài nói chuyện rất lâu, mà nội dung nói chuyện là gì thì cô lại không biết.
Viên Bản Thiện tóm tắt một cách đơn giản: “Cậu ấy đi cùng người quen.”
Quan Xảo Xảo thở phào nhẹ nhõm: “Vậy chờ một chút. Ngoại trừ lần này thì khoảng cách đến nhiệm vụ thứ mười còn một lần nữa. Chúng ta có rất nhiều cơ hội.”
Viên Bản Thiện hỏi ngược lại: “Cô không vội sao?”
Quan Xảo Xảo tìm một cái ghế dựa sạch sẽ rồi ngồi xuống, vẻ mặt và thần sắc dịu dàng rất đúng mực: “Có cái gì mà sốt ruột cơ chứ.”
Chỉ có Viên Bản Thiện biết rõ phía sau gương mặt dịu dàng này ẩn giấu trái tim như thế nào.
Thuần Dương không phải người biết che giấu, cậu ấy trốn tránh Quan Xảo Xảo như vậy thì nhất định đã xảy ra chuyện gì đó rồi.
Mà cách đổi mắt âm dương ngoại trừ mình và Quan Xảo Xảo ra thì không có người thứ ba biết được.
Quan Xảo Xảo đã bán đứng mình từ lúc nào?
Có lẽ chính là ngày hôm qua.
Viên Bản Thiện có thể cảm giác được từ hôm qua lúc ngồi trên tàu cao tốc thì Thuần Dương dường như luôn mang theo tâm sự, cứ nhìn tới lui giữa hai người bọn họ.
Lẽ nào Quan Xảo Xảo lại phát tác cái gọi là “Tâm tư thiện lương?” Không nỡ hãm hại “Bạn tốt” của cổ, cho nên mới báo cho Thuần Dương về mưu tính của bọn họ?
Không, Quan Xảo Xảo không thể nào là người như vậy.
E rằng cô ấy không tin tưởng đồng minh là mình.
Dù sao quan hệ của bọn họ chỉ là hợp tác, cho dù lấy được đôi mắt, quên đi việc giết chết Tống Thuần Dương thì việc này vẫn là một cái gai trong lòng.
Dù sao bọn họ đã từng chứng kiến bộ dáng kinh khủng nhất của nhau rồi.
Một khi bọn họ thành công thoát ra ngoài, trở lại thế giới bình thường thì cái gai này có lẽ vẫn là sự uy hiếp lẫn nhau.
Mà thân là nữ giới, cho dù Quan Xảo Xảo có tâm tư kín đáo cỡ nào thì đối mặt với Viên Bản Thiện vẫn là yếu thế.
Có lẽ chính vì vậy mà cô ấy mới có thể động tâm, muốn lấy phương pháp chế thuốc để giao dịch với Thuần Dương.
Thậm chí Quan Xảo Xảo không cần nói thẳng cô ấy muốn đôi mắt của Thuần Dương, chỉ cần giao ra phương pháp chế thuốc bí mật này rồi khóc lóc bán thảm rằng mình không muốn chết trong nhiệm vụ lần thứ mười, Thuần Dương vốn nhẹ dạ lại mềm lòng như miếng đậu phụ, vì để cô ấy an tâm thì nói không chừng còn có thể hy sinh một con mắt của mình cho Quan Xảo Xảo.
Nếu như Quan Xảo Xảo đạt được thỏa thuận ngầm với Thuần Dương thì mạng của ba người đều có thể bảo vệ.
Quan Xảo Xảo không cần giết người mà vẫn có thể chiếm được một con mắt, còn Tống Thuần Dương cũng sẽ sống sót, đi theo bên cạnh Viên Bản Thiện, dù sao Viên Bản Thiện từng cùng Quan Xảo Xảo mưu tính ám hại Tống Thuần Dương, dù không cam lòng cũng chỉ có thể ngậm mồm chịu thiệt.
Nhưng Quan Xảo Xảo tính sót một điểm: Thuần Dương quá coi trọng mình.
Sau khi chiếm được phương pháp bí mật này, Tống Thuần Dương đã tính toán rất lâu, dự định bán đứng Quan Xảo Xảo, muốn dùng phương pháp bí mật kia để đổi mắt với mình.
Có lẽ cũng bởi vì vậy mà cậu ấy mới trốn tránh Quan Xảo Xảo.
Nghĩ tới đây, Viên Bản Thiện bỗng sinh ra cảm giác kiêu ngạo và đắc ý.
Quan Xảo Xảo chú ý tới vẻ mặt của Viên Bản Thiện, lông mày cau lại: “Nghĩ gì thế.”
Viên Bản Thiện nói: “Không có gì.”
Quan Xảo Xảo cũng nhạy cảm: “Có phải Thuần Dương nói cái gì với anh không?”
Một khi hạt giống nghi ngờ đã sinh sôi thì bất kỳ câu nói nào của Quan Xảo Xảo cũng đều đáng giá nghiền ngẫm.
Viên Bản Thiện nói: “Thuần Dương bảo là mỗi một gian phòng của chúng ta đều có treo họ tên, cũng không thể tùy tiện đổi phòng, không thể ở chung, cậu ấy nói có chút sợ nên tôi an ủi động viên cậu ấy.”
Quan Xảo Xảo cười: “Tại sao cậu ấy vẫn cứ nhát gan như vậy nhỉ.”
Viên Bản Thiện cho Quan Xảo Xảo một nụ cười: “Hiện tại tôi cũng muốn đi điều tra, cô chờ một lát hẳn đi ra khỏi phòng.”
Từ đầu đến cuối Viên Bản Thiện không nhắc đến bức “Phong Tuyết Dạ Quy Nhân” có vấn đề.
Trước đó Viên Bản Thiện không dám nói với Tống Thuần Dương về chuyện đổi mắt là bởi vì Viên Bản Thiện không quá tin tưởng tình yêu của Tống Thuần Dương dành cho mình.
Ngộ nhỡ cậu ấy kịch liệt phản đối thì sao? Ngộ nhỡ Tống Thuần Dương nhận định là mình đê hèn không chịu tiếp tục hợp tác với mình, kiên quyết muốn rời xa mình thì sao?
Nhưng bây giờ thì khác, Tống Thuần Dương dùng hành động thực tế để chứng minh tình yêu, thậm chí còn đồng ý cho mình một con mắt.
Bây giờ nghĩ lại, Tống Thuần Dương quả thật là một bạn tình không tệ, người vừa lanh lợi lại đáng yêu, nếu bỏ lỡ cậu ấy thì Viên Bản Thiện muốn tìm một người thật lòng với mình như Tống Thuần Dương quả thật rất khó khăn.
Trong khi đó Quan Xảo Xảo biết hết thảy bí mật của mình, lại từng bán đứng mình, hiện tại quả thật vô cùng dư thừa.
Trì Tiểu Trì đang ở trên lầu quan sát một bức ảnh khác thì liền nhận được nhắc nhở giá trị hảo cảm đang tăng.
Vốn là con số 35 đã nhảy thẳng lên 50.
Trì Tiểu Trì hơi nhếch khóe môi một chút, rất giống bộ dáng của một con tiểu hồ ly, vẻ ngoan ngoãn mới vừa rồi hoàn toàn mất sạch.
Cam Úc đứng bên cạnh cậu: “Bức ảnh này rất buồn cười sao?”
Trì Tiểu Trì: “Không có.”
Cam Úc: “Gặp được bạn trai liền cao hứng như vậy sao?”
“Anh nói ai? Ồ, người mới nãy à?” Trì Tiểu Trì cất lên giọng điệu đê tiện một cách tinh ranh, “Sắp không còn nữa rồi.”
Cam Úc lặng lẽ vuốt ve mắt dây xích trên gọng kính bên trái: “Vừa nãy nhìn cậu có vẻ không phải như thế.”
Trì Tiểu Trì xoay người, ngón út quấn lấy dây xích bên phía tay phải của mắt kính, chậm rãi thuận thế vuốt xuống, như chuồn chuồn lướt nước mà đụng vào lỗ tai của Cam Úc, ngay sau đó liền rút tay về: “Đừng chỉ sờ một bên, cẩn thận sờ hoài bị tróc.”
Cam Úc nói: “Cũng đúng. Là tôi không biết cách bảo quản.”
Dứt lời, anh gỡ cặp kính xuống, động tác nhã nhặn cài mắt kính vào túi áo trước ngực của Trì Tiểu Trì.
Cam Úc nói: “Nhờ y tá Tống bảo quản giúp tôi. Tối hôm nay trả lại cho tôi, có được không?”
Trì Tiểu Trì chỉ vào mũi của mình: “Hộp đựng kính giá một triệu à?”
Cam Úc: “Tôi cho rằng cậu xứng với cái giá như vậy.”
Trì Tiểu Trì hỏi lại: “Tối hôm nay nghĩa là gì?”
Cam Úc: “Nói đúng ra là ba người chúng ta tối nay ngủ cùng nhau. Tôi thuê cậu thì đương nhiên cậu phải đi theo ngủ chung với chúng tôi. Tôi có thói quen sẽ đặt đồ vật quý giá ở bên mình.”
Trì Tiểu Trì luôn cảm thấy người này rất hư hỏng, nói chuyện rõ ràng nhã nhặn biết điều nhưng dư vị lại mang đến cảm giác đùa giỡn một cách lưu manh.
Nhưng mà người như thế lại là người khiến Trì Tiểu Trì có hứng thú nhất để phân cao thấp.
Lúc này Cam Đường liền xen vào giảng hòa: “Anh, đừng nói nữa.”
Sau đó cô quay sang Trì Tiểu Trì: “Anh của tôi nói năng độc mồm. Thuần Dương, anh đừng so đo với ảnh. Tối nay làm phiền anh rồi.”
Trì Tiểu Trì suy nghĩ một chút, cảm thấy anh em nhà này có chút kỳ lạ.
Rõ ràng vẫn còn đang bàn bạc nhưng bọn họ lại hời hợt mỗi người một câu rồi quyết định ba người ngủ chung một gian phòng.
Trì Tiểu Trì đem băn khoăn của mình nói cho Hề Lâu, sau đó Hề Lâu hỏi: “Vậy thì không ngủ chung với bọn họ à?”
Trì Tiểu Trì lập tức nói: “Chỗ, chỗ của bọn họ cũng được mà.”
Hề Lâu: “…” Vậy cậu còn nói với tôi làm cái gì???
Sau đó Trì Tiểu Trì có gọi Hề Lâu bao nhiêu lần thì Hề Lâu đều giả vờ rớt mạng, không nói một lời.
Trì Tiểu Trì thất vọng: “A Thống, cậu thay đổi rồi, trước đây cậu đối với Thuần Dương không phải như thế này.”
Hề Lâu mở miệng nói một câu: “Thuần Dương so với cậu không biết tốt hơn bao nhiêu lần nữa kìa.”
Sau đó Hề Lâu lại bắt đầu giả chết.
Trì Tiểu Trì cũng không ngại, tiếp tục cùng anh em nhà họ Cam đi xem xét các căn phòng.
Cam Đường muốn nhìn lại căn phòng có bức tranh khinh khí cầu, Trì Tiểu Trì lại dẫn bọn họ trở về gian phòng của mình.
Sau khi trải qua đối chiếu, Cam Đường hỏi Cam Úc: “Anh, là cô ấy có đúng không?”
Cam Úc khẽ gật đầu.
Trì Tiểu Trì có chút bất ngờ: “Hai người cũng đã gặp cô ấy rồi sao?”
Cam Úc thuật lại đơn giản quá trình bọn họ gặp người phụ nữ nọ.
Sở dĩ không nhận ra cô ấy khi nhìn thấy bức ảnh khinh khí cầu lần đầu tiên là vì trong mắt bọn họ người phụ nữ nọ là một cô gái xinh đẹp dáng người yểu điệu, mặc một bộ quần áo công sở màu trắng đen rất năng động.
Cam Đường nói: “Khi đi xuống từ lầu ba, cô ấy đứng trên thang lầu, gọi tên của hai chúng tôi rồi bảo chúng tôi nhanh chóng vào vị trí.”
Trì Tiểu Trì tựa như nhận ra gì đó, muốn nói với hai anh em nhà họ Cam.
Cam Đường chủ động tiếp nhận nhiệm vụ này.
Cô ấy được Trì Tiểu Trì nhờ vả, bắt chuyện với những người khác, hỏi bọn họ có gặp được một người phụ nữ rất xinh đẹp trong đoàn phim hay không.
Không có gì bất ngờ xảy ra, bọn họ đều nói đã từng gặp người phụ nữ xinh đẹp nọ.
Cô ấy không nói gì với bọn họ cả, chỉ kêu tên của bọn họ rồi bảo bọn họ nhanh chóng vào vị trí.
Cam Đường lại đi hỏi sáu bảy người trong đoàn phim rồi mới quay trở lại bên cạnh Trì Tiểu Trì.
Không chờ Cam Đường nói chuyện thì Trì Tiểu Trì đã nói: “Trong đoàn phim không có người phụ nữ này đúng không?”
Cam Đường gật đầu.
“Trong camera cũng không chụp được hình ảnh cô ấy?”
Cam Đường tiếp tục gật đầu.
Người đàn ông cột tóc mà ban nãy bọn họ tình cờ gặp, mới ban đầu đã xuất hiện ở trường quay, người phụ nữ khinh khí cầu kia đi đến trước mặt ông ta, bảo ông ta chờ.
Vào lúc ấy camera ở trường quay vẫn luôn hoạt động, mà Cam Đường được Trì Tiểu Trì nhờ đi kiểm tra, bên trong chỉ thấy bóng dáng của người đàn ông cột tóc chứ không hề thấy hình ảnh của người phụ nữ khinh khí cầu kia.
Cam Úc có chút không rõ: “Cô ấy muốn làm gì?”
Trì Tiểu Trì giơ tay khẽ xoa huyệt thái dương của mình: “Nếu tôi đoán không sai thì cô ta bò ra từ bức ảnh trong phòng của tôi để đi ra ngoài, rất có thể là trùng hợp.”
Cậu nói tiếp: “Cô ấy kiểm duyệt tất cả người tham gia nhiệm vụ một lần. Cô ấy đang chọn vai.”
Trì Tiểu Trì suy nghĩ, có lẽ người phụ nữ khinh khí cầu kia chính là con quỷ mà bọn họ phải đối mặt.
Cô ấy không có thân thể, cho nên sau khi trải qua tuyển chọn thì đã chọn Quan Xảo Xảo.
Vì vậy hiện tại rất có thể cô ấy đang ở trong bức ảnh đặt tại gian phòng của Quan Xảo Xảo.
Nếu Quan Xảo Xảo đoạt được đôi mắt của Tống Thuần Dương, phát hiện bức ảnh có cảm giác dị thường thì e rằng đã có cơ hội tránh được nguy hiểm.
Nhưng bây giờ lại không hẳn.
Sau khi kết thúc dò xét xung quanh với Viên Bản Thiện, Quan Xảo Xảo quay về phòng của mình, ngồi ở trên giường mà khó nén nỗi lòng tiếc hận.
Chỉ thiếu chút nữa đã có thể lấy được đôi mắt của Tống Thuần Dương.
Bình tĩnh mà suy xét thì Tống Thuần Dương quả thật đã giúp cô rất nhiều, nhưng đôi mắt bảo bối đó ở trên thân người khác cho nên Quan Xảo Xảo luôn cảm thấy không an tâm.
Nhưng mà ngày tháng còn dài, không vội.
Quản Xảo Xảo bình tĩnh trở lại, kéo chặt rèm cửa sổ, bật đèn lên.
Khi bọn họ mới tiến vào pháo đài cổ bỏ hoang này thì nơi đây yên tĩnh hoang vu như nghĩa địa, mạng nhện giăng khắp nơi, hiện tại đã được sữa chữa với dáng dấp hoàn toàn mới, quét tước sạch sẽ, điện nước cũng đầy đủ.
Chờ tắm xong rồi đi ra, Quan Xảo Xảo nhìn bức ảnh treo trên tường, cảm thấy rất thỏa mãn.
Tất cả phòng ngủ đều có bố cục giống nhau, đối diện giường ngủ đều treo bức ảnh, mà đại đa số đều là ảnh chân dung.
Ban ngày không hiện ra nhưng đến buổi tối có một đôi mắt nhìn chằm chằm về phía giường ngủ thì vẫn hơi khiếp đảm.
Mà bức ảnh “Phong Tuyết Dạ Quy Nhân” này sẽ không mang lại sầu lo cho Quan Xảo Xảo, toàn bộ bức ảnh đều trắng xóa, chỉ có vài điểm đen nhỏ tựa bóng người xuất hiện ở phương xa, ít nhất không hù người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT