Không có Bùi Nghiêu, Alan lười giả vờ làm vương tử, sau khi xác định mọi thứ trên tinh hạm đều bình thường thì trực tiếp kéo caravat xuống ném sang một bên, lười biếng ngồi xuống, cũng tùy ý gác chân lên bàn trà.
Quan lễ nghi cúi người nhặt caravat của Alan treo lên, khom lưng nói: “Nếu không có gì bất ngờ khoảng 2 tiếng 40 phút sau chúng ta sẽ đến ngục Bradman, ngài an tâm nghỉ ngơi là được.”
Alan hơi ngửa đầu ra, bóp bóp ấn đường, khi quan lễ nghi muốn rời khỏi khoang chính thì đột nhiên lên tiếng hỏi: “Còn nhớ lúc trước tôi nói với Thiếu tướng thế nào không?”
Quan lễ nghi không hiểu ý của Alan lắm, chần chừ nói: “Ngài đang nói…”
Alan không mở mắt, thấp giọng nhắc nhở: “Tôi sẽ tra hỏi trọng phạm thế nào.”
Quan lễ nghi vội gật đầu: “Tôi nhớ, ngài sẽ cho người bịt mắt bọn chúng lại, sau đó…”
“Nhớ kỹ là được.” Alan mở mắt ra nhìn sâu vào mắt quan lễ nghi, “Sau khi về Alice nếu Thiếu tướng có hỏi đến, cứ nói với anh ấy theo những gì tôi nói lúc trước.”
Tuy không hiểu tại sao Alan lại nghiêm túc dặn dò mình chuyện lần này như thế, nhưng quan lễ nghi vẫn gật đầu nghe theo: “Vâng, khi nói đến chuyện bên đó, tôi sẽ tuân theo lời của ngài nói trước đây để trình bày với Thiếu tướng.”
Alan yên tâm, tiếp tục nhắm mắt lại.
Rất nhanh, quan lễ nghi liền hiểu được dụng ý lời dặn dò của Alan.
“Đây…” Quan lễ nghi căng thẳng nhìn tù nhân trước mặt, tận lực đè thấp giọng nói, “Điện… ngài, lúc trước ngài không nói như vậy, sao ngài có thể thẩm vấn bọn chúng ở nơi trống trải, không có bất cứ thiết bị bảo vệ nào thế này chứ? Thiết bị biến âm ngài nói đâu? Tuy bọn chúng bị bịt mắt, nhưng bọn chúng có thể nghe thấy giọng của ngài, đây…”
Quan lễ nghi nhìn phòng tra hỏi gần trăm mét vuông trống không này, trong lòng lạnh run từng trận, Alan quay đầu nhìn quan lễ nghi, bình thản nói: “Nhớ lời tôi nói lúc trước không?”
Quan lễ nghi lau mồ hôi lạnh trên trán, chần chừ nói: “Nhớ.”
Alan gật đầu, vừa chậm rãi đi đến phía tội phạm vừa nói: “Nhớ rõ là được.” Alan kéo vải đen tròng trên đầu tù phạm xuống, nói: “Ra ngoài đi, tôi phải bắt đầu rồi.”
…
“Alan đang ở bên trong?” Thượng tướng Bark nghe tiếng gào thét tuyệt vọng từng hồi trong phòng tra khảo thì không khỏi nhíu mày, “Sao cậu không ở bên cạnh nó?”
Quan lễ nghi khó xử nói: “Điện hạ không cho người khác ở lại bên trong… Thượng tướng, nơi đây an toàn không?”
Lời của quan lễ nghi còn chưa dứt bên trong lại truyền ra một tiếng thét dài, Bark lắc đầu cười: “Đứa bé này… Cậu yên tâm, ở đây là tầng 17 âm, nó có la đến chết cũng không ai nghe thấy.”
Bark rất muốn xem năng lực đặc biệt có thể dùng độc giết thú lượng tử của cháu ngoại bảo bối của mình, nhưng nhớ đến thái độ rắn Taipan của Alan đối với mình lúc trước, lại nghĩ đến tình hình bên trong hiện giờ Bark liền bỏ đi ý muốn này, thằng nhóc kia vẫn chưa thể tiếp nhận mình, bây giờ nó đang trong thời điểm hưng phấn nhất căng thẳng nhất, mình đi vào lỡ không cẩn thận trở thành đối tượng săn mồi của nó là hết vui, trong gia tộc Farmiga có không ít lính gác loại rắn, ông biết rõ tính cách của thú lượng tử loại rắn — tham lam tàn nhẫn, quái gở đa nghi.
Bark khẽ thở dài, lúc trước còn cho rằng Alan là dẫn đường, thú lượng tử của nó chắc sẽ ôn thuần hơn thú lượng tử của các lính gác nhiều, chẳng qua nhìn hiện tại… còn không dễ thương bằng lão Mamba của mình đâu!
Trong phòng tra khảo không ngừng phát ra tiếng kêu khản giọng của tội phạm, Bark nhướng mày, nhịn không được khoe khoang với quan lễ nghi: “Đây là một tinh đạo rất kín miệng, lúc trước hắn làm lính đánh thuê, sức chịu đựng rất mạnh, không ngờ, ha ha.”
Quan lễ nghi vẫn có chút lo lắng, để tránh bị lộ ra ngoài, camera trong phòng tra tấn đã sớm bị gỡ ra, cậu không nhìn thấy tình huống trong phòng thì luôn có chút không yên lòng, tuy lính gác kia đã bị khóa lại, nhưng không khóa được thú lượng tử của gã, cũng không khóa được áp lực và pheromone riêng có của lính gác đó, cho dù thế nào Alan cũng chỉ là một dẫn đường trẻ tuổi chưa bị dấu hiệu, quan lễ nghi suy nghĩ nhiều lần, đề nghị: “Chi bằng mở cửa ra…”
“Không cần.” Bark vòng hai tay lại tựa vào vách tường màu sơn đã loang lổ tươi cười nói, “Nếu ngay cả một lính gác bị khóa lại còn không làm gì được, vậy nó cũng không cần luyện tập nữa… huyết mạch của Farmiga ta, sẽ không yếu ớt đến thế.”
Ngoài miệng nói thoải mái như vậy, nhưng Bark vẫn thả thú lượng tử của mình ra, rắn Mamba lẳng lặng bơi vào trong phòng tra khảo, dính ở góc tường im lặng nhìn Alan, để tránh gây hiểu lầm, nó cố gắng cách xa Alan một chút, làm mình trông có vẻ vô hại một ít.
“Tinh thần của tinh đạo kia đã suy sụp.” Đầu mày của Bark nhíu lại thành hình chữ xuyên (川), cố gắng cảm nhận ý của thú lượng tử truyền đạt cho ông, chậm rãi nói: “Alan nó, ai…”
“Sao vậy ạ?” Quan lễ nghi có chút căng thẳng, “Điện hạ ngài ấy thế nào?”
Bark xua xua tay, thấp giọng nói: “Yên tâm, nó rất tốt, ta chỉ đang cảm khái… Nếu lúc trước Marian cũng có sức bền thế này, haiz không nói nữa.”
Trong phòng tra hỏi, Alan khẽ động ngón tay, kiểm soát chính xác trạng thái thú lượng tử của mình, vì sử dụng sức mạnh tinh thần quá độ nên mắt của hắn hơi đỏ lên, nhưng tinh thần vẫn ổn định, Alan lẳng lặng nhìn tinh đạo trước mắt, trầm giọng hỏi: “Còn gì nữa, nói tiếp.”
Trong miệng tinh đạo tràn đầy máu tươi, thân thể hơi run rẩy vì đau đớn, một lúc sau mới lắc đầu nói đứt quãng: “Hết rồi… thứ tôi biết, đều nói hết rồi… ngài, ngài rốt cuộc muốn biết cái gì?”
Alan thầm cười lạnh, cái gì hắn cũng không muốn biết, hắn chỉ đang liên tiếp thử thách cực hạn của tinh đạo mà thôi, hắn quét mắt nhìn thú lượng tử vượn nâu bị rắn Taipan của mình quấn đến hấp hối không nói gì, tinh đạo tuyệt vọng nhìn Alan, nghẹn giọng cầu xin: “Điện hạ… giết tôi chẳng có lợi ích gì với ngài cả, tôi bằng lòng nói hết mọi chuyện với ngài, thật đấy, xin, xin ngài rủ lòng… rủ lòng khoan dung, tha cho tôi…”
“Trước khi mày bị giam giữ…” Alan nói chậm rãi, “Vào nhà cướp của, tàn sát người không hề có sức phản kháng, có từng tha cho ai không?”
“Ngài không giống tôi!” Tinh đạo đã khiếp đảm vị dẫn đường đáng sợ này đến cực điểm, vừa nãy có mấy lần gã hận không thể đập đầu chết, nhưng Alan lại dùng công kích mãnh liệt hơn làm ý thức của gã quay về, tinh đạo trước nay chưa từng gặp phải dẫn đường như vậy, cũng chưa từng trải qua loại tra tấn điên cuồng mất trí này, gã cố gắng làm mình tỉnh táo một chút, điệu bộ hạ xuống thấp hèn nhất, lắc đầu cầu xin: “Ngài không giống tôi… tôi là kẻ hạ đẳng, ngài là Hoàng tử, ngài…”
“Không.” Alan dứt khoát ngắt lời gã, cười, “Về điểm này, tao và mày không khác nhau.”
Theo một tiếng súng vang, Alan đi ra khỏi phòng tra khảo.
“Thế nào?” Bark ít nhiều vẫn có chút không yên tâm, “Vẫn ổn chứ?”
Alan cười gật đầu: “Rất tốt, chỉ là sử dụng sức mạnh tinh thần trong thời gian dài nên có chút mệt, tra khảo lúc nãy rất có hiệu quả, con đã hỏi ra cho ngài không ít vấn đề.”
Đây tất nhiên không phải là điều Bark quan tâm nhất, ông hỏi đầy ân cần: “Con thì sao? Cảm thấy thế nào? Dùng độc giết thú lượng tử của đối phương có thuần thục hơn trước chưa?”
“Chưa tới mức thành thục, nhưng mạnh hơn nhiều so với lúc trước là thật.” Alan ôm Bark một cái, nói cảm ơn thật lòng, “Nhờ cả vào ngài.”
Bark cười hiền từ: “Không cần khách khí với ta, được rồi, nghỉ ngơi một lát, chốc nữa sẽ đưa tên thứ hai đến cho con.”
“Chú ý.” Bark gọi Alan lại, chỉ chỉ hắn nói, “Để tâm đến thân thể của mình, đừng để quá tải.”
“Yên tâm.” Alan nhìn quan lễ nghi, “Thiết bị truyền tin của tôi đâu?”
Quan lễ nghi khom người đưa thiết bị truyền tin cho Alan, Alan rũ rũ mái tóc ướt mồ hôi, chậm rãi đi dọc theo hành lang âm u ra phía xa.
Quan lễ nghi hơi nghiêng đầu qua, nhìn vũng máu trong phòng tra khảo thì thầm gật đầu trong lòng, đến cuối cùng người chết vẫn làm người ta yên tâm nhất, cậu thấp giọng hỏi: “Việc này… không sao chứ ạ?”
“Ta có thể xử lý.” Bark chán ghét liếc nhìn thi thể của tinh đạo một cái, ông thường xuyên chinh chiến ở bên ngoài, số lần bị tinh đạo cướp quân dụng vật tư nhiều không kể xiết, ông ghét nhất chính là những sâu mọt không gian này, “Ở đây không phải Chủ tinh, một trọng phạm chết mà thôi, không phải chuyện lớn.”
Quan lễ nghe nghe thấy tiếng của Alan dịu dàng nói chuyện điện thoại ở đằng xa, nghĩ một lúc rồi cúi đầu nói: “Về tình hình bên này, vẫn phiền ngài đừng nói sự thật với Thiếu tướng Bùi Nghiêu, lúc trước Điện hạ ngài ấy không hề nói với Thiếu tướng… cụ thể như vậy.”
Bark ngẩn ra một lát mới hiểu được, gật đầu nói: “Ta biết, ta còn chưa già hồ đồ đến nỗi bôi nhọ cháu ngoại ta ở trước mặt cháu ngoại dâu của ta.”
Quan lễ nghi cười: “Ngài không hề già chút nào, Thượng tướng.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT